Mỗi Ngày Hoàng Hậu Đều Dỗ Dành Trẫm

Chương 41

Xem ra nàng phải ra ngoài một chuyến rồi.

Khương Ninh cất thư đi, dặn dò Túc Nhi: “Ngươi trước tiên đến ngoại vực một chuyến, thông báo cho cha ta và Thân Hổ, sau đó ta liền đến.’

Sau khi Túc Nhi đi, nành đến tẩm điện, thấy Tống Cẩn ôm bát cơm nhìn mình chằm chằm, liền cươi cười: “Sao không ăn nữa?”

Tống Cẩn không đáp, chỉ nghiêm túc hỏi: “A Ninh có cần trẫm giúp gì không?”

“Chàng muốn giúp ta à?”

« Ừ. »

« Vậy để ta nghĩ xem nên để chàng làm gì. »

« Ừ ! »

Khương Ninh nghĩ một hồi, đến bên tai Tống Cẩn nói nhỏ : « Ta đang cùng người khác chơi một trò chơi, nếu thắng thì mọi chuyện sẽ êm đẹp, nhưng thua thì sẽ rất tệ, chàng cam lòng để thua sao ? » Thấy Tống Cẩn lắc đầu, nàng tới cắn lỗ tai hắn.

Thân thể hai người dán vào nhau, Tống Cẩn như bị không khí kinh diễm này cảm hóa, bỗng lấy tay xốc mặt nạ lên, nghiêng đầu hôn lên môi nàng.

Sau một lát, Tống Cẩn dạt thân thể ra, thấy sự sửng sốt của nàng liền không vui, nghi hoặc hỏi : « A Ninh không thích như vậy ? »

Khương Ninh : « …… »

Sao có thể không thích !

Chỉ là, nàng chỉ lên môi mình : « Chàng học kiểu đó lúc nào đấy ? » Lúc trước muốn hôn chàng, chàng còn khóc cơ mà. Tống Cẩn một tay cầm bát cơm, tay kia kéo mặt nạ xuống, nghiêm túc nói : « Học từ A Ninh đó. »

À, mình từng xốc qua mặt nạ hắn như vậy, Khương Ninh thầm nghĩ, chàng học chiêu này cũng quá hiểm rồi, nàng tạm thời bỏ qua chuyện này, muốn quay lại chuyện cũ : « Chàng ăn no rồi ? »

« No rồi. »

Khương Ninh lấy bát từ tay hắn đặt xuống : « Nếu chàng đã không muốn ta thua, vậy nghe ta nói. Ta không phải có ý định nuốt lời, thật sự là ta phải ra ngoài một chuyến, chàng ngoan ngoãn ở đây chờ ta trở về chính là đang giúp ta…. » Lời chưa dứt, Tống Cẩn đã rớt nước mắt, nàng liền lập tức bổ sung : « Ta hứa với chàng, chỉ một canh giờ sẽ quay về, một canh giờ thôi ! »

« Thật chứ ? »

« Thật. Nếu như nói dối, sấm sét…. »

« Trẫm tin ! » Tống Cẩn không cho nàng nói hết lời đã giữ tay nàng lại, nắm chặt : «Nhưng A Ninh phải ăn cơm xong đã hẵng đi. » Khương Ninh ừm một tiếng, thầm nghĩ, Tống Cẩn của mình thật biết thương người mà.

Dùng bữa xong nàng ra khỏi điện, ánh mắt trầm mặc khóa lên người Thường Nhạc : « Trong một canh giờ này, ngươi phải canh chừng bệ hạ từng khắc, phái thêm thị vệ đến trước cửa cung, nhớ đừng để bệ hạ gặp bất kỳ ai, kể cả là người lấy danh bổn cung ra cũng không được gặp ! » Thường Nhạc thấy áp lực trước uy thế này, lập tức xưng vâng.

Khương Ninh tìm một con ngựa, một mình rời khỏi cung, ở ngoài thành tìm được Khương Nghĩa, không ngoài phán đoán cũng tìm được Thân Hổ, mặt nàng trầm lại : « Đến đây rồi các ngươi còn không tin ta, các ngươi có biết xấu hổ hay không ? »

Thân Hổ biết nàng luôn nói thẳng, không ngờ lần này trực tiếp mắng luôn, không khỏi thấy nóng mặt : « Tiểu thư, ta cũng không phải là hoài nghi người mà đến, là do chủ nhân ta bảo ta đến hỏi người có chuyện gì khó khăn cần giúp đỡ không. »

Khương Ninh : « …… »

Không sai, ta đây đào hố cho các ngươi nhảy, nhưng các ngươi cũng quá phối hợp đi !

Khương Ninh đành mặt lạnh quay về : « Chuyện của ta ta sẽ làm tốt, các ngươi không cần lo lắng nhiều vậy. »

Mặt Thân Hổ càng nóng, hắn như thể nhớ ra chuyện gì đó, vội vã lấy từ trong tay áo ra một hộp tinh xảo : « Chủ nhân nhà ta gửi lễ vật này cho tiểu thư. »

« Không cần. » Nàng vẫn duy trì mặt lạnh. Khương Nghĩa nhịn không nổi nữa, cảm thấy nàng không chừ thể diện cho ai, liền ôn thanh nói với Thân Hổ : « Cất lại đi, chúng ta bàn chính sự đã. » Thân Hổ đành cất lại hộp gấm.

Khương Ninh trong lòng không khỏi nghĩ đến Tống Cẩn, cảm thấy cũng chẳng có gì đế nói, chỉ cần bọn Thân Hổ không nghi ngờ là tốt rồi, liền hỏi hắn : « Các ngươi có ý kiến gì với kế hoạch không ? »

« Cũng không có. »

Nàng nghe xong cười lạnh một tiếng : « Không có ý kiến thì bàn luận cái gì nữa, trong cung nhiều việc, ta phải về rồi. » Nói xong giục ngựa mà đi.

Thân Hổ : « …. »

Khương Nghĩa : « ……. »

Y vốn còn muốn nói là Phó Dung và Hứa Vô Diểu sắp đến cung rồi mà. Khương Ninh quay về, thấy Tống Cẩn bình an vô sự, trong lòng nhẹ nhõm không ít.

Tống Cẩn vui vẻ nói : « Vẫn chưa tới một canh giờ, A Ninh nhanh thật ! »

Khương Ninh hiên ngang gật đầu : « Đương nhiên. » Đi mắng người mà thôi, không cần thao thao bất tuyệt làm gì.

Lúc mặt trời lặn cũng là lúc thần tử mang theo gia quyến lục đục tiến cung tham gia yến tiệc.

Điện Khánh Xuân huyên náo, chư vị đại nhân đều ngồi vào vị trí của mình.

Đám Vân Huyên cũng đã đến, Vân Huyên nhớ lời Khương Ninh dặn, sai người không ngừng đổi ca vũ, nàng nhìn vũ đài : « Quá loạn rồi. »

Huệ Phi nhìn bốn phía, nhăn mũi, loạn vậy không khỏi xảy ra sự cố. Vân Huyên giải thích : « Hoàng hậu tỷ tỷ đã dặn rồi. Nói loạn một chút sẽ tốt hơn. Huệ tỷ tỷ, tỷ nói xem bệ hạ sẽ xuất hiện chứ ? »

« Nói không chừng. » Tiếng ồn ã trong điện cứ vang bên tai, Huệ Phi ngồi chốc lát, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, liền hỏi Vân Huyên : « Ta đi gặp nương nương, ngươi ở đây canh. » Vân Huyên đáp lại nhìn nàng ra khỏi cửa.

Sắc trời đen kịt.

Tống Cẩn còn một mực nấp ở cửa tẩm điện không ra, Khương Ninh trêu : « Ta phải ra ngoài rồi, chàng không định ra tiễn ta sao ? »

Ốc sên lúc này mới chầm chậm thò đầu ra : « Lần này A Ninh đi bao lâu ? »

« Cái này ta cũng không chắc được nữa. » Khương Ninh nhẹ nhàng xoa mắt hắn, cười nói : « Có điều đợt lát nữa ta ra ngoài, chàng cứ ngủ, ngủ dậy thấy ta có thể thơm ta một cái không ? »

« Có thể. A Ninh. »

Khương Ninh hôn lên mắt hơn : « Vậy ta hôn cảm ơn chàng đã. »

Tống Cẩn cười : « Vậy A Ninh về sớm một chút. »

« Được. »

Khương Ninh ra khỏi điện đã thấy Tống Hoành cầm mặt nạ đứng đó, thấy tiếng bước chân xoay đầu lại : « Hoàng huynh tốt chứ ? » Khương Ninh gật đầu, thấy hắn đưa tay mang mặt nạ lên, không khỏi mỉm cười nói : « Chúng ta đi thôi ! »

Thái Hòa cung đèn đuốc sáng sủa, Huệ Phi vừa đến, cung nữ xếp hàng sau đó Khương Ninh đoan trang bước ra, đứng bên là một nam nhân thân mang hoàng bào.

« Bệ hạ ? ! » Huệ Phi không nhịn được lên tiếng. Bệ hạ xuất cung rồi hả ? Nàng bưng môi để ngăn tiếng hê, đang chuẩn bị hành lễ thì Khương Ninh nhìn thấy nàng : « Huệ Nhi, lại đây. »

Huệ Phi cất bước đến, không ngờ Khương Ninh chỉ sang bên cạnh Tống Hoành : « Ngươi đứng bên kia hợp hơn. » Huệ Phi chỉ đành đứng bên cạnh Tống Hoành.

Ba người đi về phía trước, Khương Ninh hỏi nàng : « Đến cả rồi chứ ? » Huệ Phi bước chân có chút phiêu phiê, thực sự cách nam nhân của hoàng hậu có chút gần rồi, có chút lo lắng : « Đều, đều đếm rồi. »

« Huệ Phi đến đây là có việc ? » Tống Hoành không mở miệng thì thôi, mở mở miệng đã dọa Huê Phi suýt nữa muốn quỳ xuống, Huệ Phi thấp thỏm đáp : « Đến thăm nương nương, muốn….nói chuyện với nương nương. » Bước chân dừng lại, không đi nữa.

Khương Ninh nghe được ý tứ trong lời nàng, cũng dừng bước, nhấc tay áo cho cung nhân lui đi : « Nói ở đây luôn vậy. » Huệ Phi hạ thấp giọng đáp.

Khương Ninh sau khi nghe xong trầm tư : « Bệ hạ cứ đi cùng Huệ Nhi đi đã, bổn cung còn có việc phải làm. » Tống Hoành gật đầu, Huê Phi nơm nớp theo sau hắn tiến vào Xuân Khánh điện.

Các thần tử muốn gặp bệ hạ, chỉ là không ngờ ngay đêm nay lại dễ gặp như vậy, trước đây quỳ nhiều ngày lại công cốc. Bọn họ hưng phấn nhìn chằm chằm bệ hạ, nhưng nhìn lại mãi không thỏa mãn, vì sao bệ hạ lại mang mặt nạ, bệ hạ cứ vậy gặp chúng thần không tốt sao ?

« Hoàng hậu nương nương giá lâm ! » Ngoài điện, âm thanh vang lên khiến quần thần rục rịch tâm tư, Khương Ninh chậm rãi đi vào, biểu hiện lãnh diễm vô cùng, nàng phất tay đề các thần tử đứng dậy, ngồi bên cạnh Tống Hoành.

Huệ Phi về lại chỗ của mình, kéo Vân Huyên nói nhỏ : « Hôm nay chỉ e sẽ có chuyện, ngươi đừng chạy loạn, chúng ta theo nương nương làm việc. » Vân Huyên vốn còn muốn chơi náo loạn một phen, nghe lời này lập tức bất động.

Khương Ninh nhìn hai người kia một chút, cảm thấy các nàng rất thức thời, so với đám quần thần này còn biết điều hơn. Cần thần tử tâm tư không đổi, uống rượu xong, lớn gan rồi, có thần tử còn lăn lại nói : « Thần cầu được nhìn thấy mặt bê hạ. » Lại có thần tử dập đầu quỳ xuống khẩn cẩu.

Khương Ninh thấy thế cười nói : « Bệ hạ hôm nay ở đây, chư vị có thể gặp là được rồi. » Nhưng có thần tử vẫn cố chấp trèo lên đòi tháo mặt nạ bệ hạ.

Thực sự lời đồn đã làm rễ trong lòng quần thần rồi. Bọn họ thực sự không nghĩ ra nguyên nhân Tống Cẩn không chịu gặp bọn họ cho đến khi nghe thấy lời đồn, đều lo kẻ gian đã hại bệ hạ nắm giữ triều chính, nhất thời thần tử cũng không còn sợ hãi nữa, đều dập đầu quỳ xin bệ hạ tháo mặt nạ, kể cả trán có chảy máu không ngừng.

Khương Ninh tin rằng trong đám này hẳn sẽ có người là thật tâm lo lắng cho Tống Cẩn, nhưng sẽ không ít người là Thân Hổ an bài đến gây chuyện, nàng nghĩ trước tiên cứ bắt lũ trước mặt này lại đã, liền quay sang nhìn Tống Hoành : « Bệ hạ, chuyện này…. »

Tống Hoành lòng như lửa đốt, nếu hoàng huynh không bệnh mà trở thành bộ dạng kia, há để chúng thần làm càn đến mức này ! Hắn gật đầu với Khương Ninh, một khắc sau liền phát hỏa, quyết định lôi đám này ra thi hành trượng hình.

Khương Ninh thầm tính tời gian, dự là đám Thân Hổ cũng sắp tiến cung rồi, liền ngăn Tống Hoành lại : « Chư vị đại nhân cũng là muốn được thấy bệ hạ đến sốt ruột thôi, chi bằng bệ hạ tháo mặt nạ xuống để bọn họ xem đi. »

Thần tử không ngờ Khương Ninh lần này về phe họ, đều nhìn về phía nàng nghi hoặc, Khương Ninh liếc đám phi tử một chút, sau đó rời khỏi chỗ ngồi, cùng quỳ với thần tử : « Thần thiếp xin bệ hạ tháo mặt nạ xuống. » Đám Vân Huyên cũng không lơ là, lập tức đứng dậy quỳ theo Khương Ninh : « Thần thiếp cầu xin bệ hạ tháo mặt nạ xuống. »

Các thần từ kích động lên, Tống Hoành thẹn quá hóa giận, cầm chén rượu quăng xuống trước mặt bọn họ, hô lên một tiếng, chén rượu vỡ tan.

Khương Ninh cao giọng : « Bệ hạ đừng giận ! Bệ hạ là quân chủ Đại Chiêu, chỉ là khuôn mặt hư hỏng lẽ nào lại tổn hại đến uy nghiêm của bệ hạ ? Hơn nữa trong cung lời đồn bốn phía, hành vi của các vị đại nhân cùng chúng tỷ muội hôm nay cũng chỉ là vì lo lắng mà thôi, bệ hạ cứ tháo mặt nạ xuống, trấn an mọi người đi ! »

Tống Hoành nghe xong nổi giận, một cước đá lăn bàn, bàn lăn xuống bậc thang đên trên người Khương Ninh, thái dương nàng đau đớn, chưa kịp lên tiếng, chúng phi đã nói : « Bệ hạ sao có thể như vậy ? »

Vừa dứt lời, Tống Hoành còn chưa kịp lên tiếng, ngoài điện truyền vào một giọng nam : « Hắn không phải là bệ hạ của các ngươi, cũng sẽ không biết thương tiếc hoàng hậu nương nương. » Thanh âm vang lên rõ ràng vô cùng, chấn động đến mức đại thần cũng chúng phi đều sững sờ.

Khương Ninh quay đầu, nhìn thấy nam tử tướng mạo tuấn lãng bước vào, sau lưng là Thân Hổ, hai người đang muốn đến gần Khương Ninh, một thần tử đã rất nhanh phản ứng lại, chặn đường bọn họ : « Các ngươi là người phương nào, dám xông vào hoàng cung ! »

« Ta là người phương nào không quan trọng ! » Thanh niên trẻ tuổi giễu cợt một tiếng, chỉ Tống Hoành đang đứng trên bậc thang : « Ta nghĩ các ngươi muốn biết kia là ai hơn. »

Đám thần tử quay đầu về phía Tống Hoành, đám thần tử cứ ngỡ đây là mộng, mà mộng này run rẩy lòng người, chẳng nhẽ bệ hạ thật sự bị hại rồi ?

Nam tử trẻ tuổi và Thân Hổ dễ dàng xuyên qua đám người, đến bên Khương Ninh, Khương Ninh quỳ thẳng tắp, mặt không chút biến dạng sờ vào dao găm trong tay áo.

Từ An Cung, bóng đêm âm trầm, cửa cung bốn phía có thị vệ đi tới đi lui, phòng vệ nghiêm ngặt, nhưng dù thế cũng không phát hiện mấy bóng người bay trên nóc nhà.

Đám người như bóng ma lẻn vào bên trong, tập kích thị vệ.

« Có thích khách ! »

Tiếng đánh nhau vang dội, thị vệ cầm đao tiến vào cung, Thường Nhạc vẫn như cũ canh giữ ở cửa.

Tống Cẩn cảm giác giấc ngủ không sâu, tỉnh dậy không thấy Khương Ninh quay về, thất vọng ngồi trong bóng tối một lúc, đang muốn xuống giường, một hàn quang lạnh lẽo áp sát cổ hắn :

« Tống Cẩn, ngươi cư nhiên ở nơi này. »

Âm thanh trong ác mộng quen thuộc vang lên bên tai, Tống Cẩn nhớ đến những hồi ức thống khổ kia, thái dương thấm mồ hồi lạnh, thần trí vốn có chút bất thường nay triệt để mơ hồ : « Ngươi là ai…. »

Bình Luận (0)
Comment