Mô Phỏng Tội Phạm Mười Vạn Lần: Ta Trở Thành Siêu Cấp Cảnh Sát!

Chương 24 - Vụ Ngã Lầu Ở Trường Học Đầy Nghi Vấn, Khả Năng Thu Thập Manh Mối Của Tô Minh!

Chiếc xe cảnh sát hú còi lao nhanh trên đường.

Từ Trường Thắng ngồi ghế lái, Tô Minh vẫn ngồi ghế phó lái.

Lần này Vương Hổ không theo cùng hành động, ở lại đội kỹ thuật điều tra lớn chờ sẵn sàng hỗ trợ về mặt kỹ thuật bằng các thiết bị tiên tiến nhất.

Còn ở hàng ghế sau.

Là một nữ tử trẻ xinh đẹp mặc áo blouse trắng, đeo kính gọng vàng nửa vành, khóe mắt còn có nốt ruồi nhỏ, toát lên vẻ đẹp đầy nữ tính.

Chiếc cặp công cụ khám nghiệm tử thi bên cạnh đã giải thích rõ ràng về thân phận của nàng.

Pháp y duy nhất của Đại đội Điều tra hình sự khu Hoài Hải - Thẩm Lâm.

Mặc dù mới 30 tuổi năm nay, nhưng đã có 12 năm kinh nghiệm làm việc, gia gia nàng Thẩm Húc là thế hệ pháp y đầu tiên của Ma Đô.

Kể từ khi trưởng thành.

Thẩm Lâm đã không giống những nữ tử khác, lang thang yêu đương trang điểm rong chơi quán bar, mà chọn theo học các kỹ thuật khám nghiệm tử thi với gia gia Thẩm Húc.

Không biết do tiếp xúc thường xuyên hay do thiên phú bẩm sinh.

Chỉ trong vỏn vẹn năm năm.

Thẩm Lâm đã nắm vững tất cả kỹ năng khám nghiệm tử thi của Thẩm Húc, thậm chí ở một số khía cạnh còn thể hiện trình độ vượt xa Thẩm Húc.

Chính vì thế.

Cuối cùng Thẩm Húc đã yên tâm nghỉ hưu, để nhường chỗ cho thiên tài pháp y Thẩm Lâm, đảm nhiệm công việc tại đội kỹ thuật hình sự, Đại đội Điều tra hình sự khu Hoài Hải.

Do có thân phận đặc biệt.

Không chỉ có hào quang thiên tài pháp y, mà còn có mối quan hệ với pháp y lớn tuổi kỳ cực là Thẩm Húc.

Vì vậy, ở trong Đại đội trừ Lâm Thiên ra, thật sự không ai dám ra lệnh bắt Thẩm Lâm làm việc gì.

Còn về phương diện tình cảm thì lại càng khiến người ta bất lực, bởi cái nghề pháp y này cả ngày làm bạn với thi thể có thể khiến đại đa số nam tử ngán ngại.

…..

Khi cách trường Trung học cơ sở Thụ Đức còn 10 phút đường.

Từ Trường Thắng liếc nhìn Tô Minh, lại lướt mắt qua Thẩm Lâm thông qua kính chiếu hậu, gõ nhẹ ngón tay lên vô lăng rồi nói chậm:

“Vụ án ở trường trung học Thụ Đức lần này”.

“không phải do đồng nghiệp cảnh sát ta tiếp nhận cuộc báo án, mà là do hiệu trưởng trường Trung học cơ sở Thụ Đức - Khúc Văn Bưu, trực tiếp gọi điện cho Lâm Cục Trưởng kể lại tình huống”.

“Bây giờ, theo những thông tin có thể biết được thì”.

“Nạn nhân là một nữ sinh 15 tuổi lớp 9, tên Trương Uyển”.

“Do trường Trung học cơ sở Thụ Đức thực hiện quản lý quân sự hóa, tất cả học sinh phải ở ký túc xá, vì vậy tối hôm qua, bạn cùng phòng còn thấy nàng trên giường trước khi tắt đèn”.

“Nhưng vào buổi sáng, lại không thấy nàng trong phòng, mấy bạn cùng phòng nghĩ rằng Trương Uyển đã đi đến phòng học, nên cũng không nghĩ ngợi gì nhiều”.

“Vào giờ tập thể dục, một vài nam sinh cá biệt đã lẻn đi hút thuốc dưới tầng của tòa nhà học tập bỏ hoang, kết quả tình cờ phát hiện ra Trương Uyển bị ngã chết ở đó”.

“Mấy nam sinh đó bị dọa không nhẹ, lập tức báo với lãnh đạo nhà trường”.

“Lúc đầu”.

“Dù nhà trường đã gọi xe cứu thương đến theo quy định, nhưng thực ra Trương Uyển đã chết từ lâu rồi, chỉ đến dùng máy đo nhịp tim để chứng minh sự việc mà thôi”.

“Bây giờ”.

“Theo yêu cầu của Lâm Cục Trưởng”.

“Hiện trường vụ án đã được bảo vệ nhà trường dựng hàng rào cảnh báo, thi thể tạm thời để trong bao tử thi chưa kịp đưa đến nhà tang lễ để chúng ta tìm manh mối cụ thể”.

“Do người phát hiện là học sinh, nên cả trường đồn ầm ĩ, cũng có không ít phóng viên nắm được thông tin”.

“Liên quan đến người chưa vị thành niên, phóng viên lại đã biết tin, nếu không thể tìm ra sự thật kịp thời thì…”

“Sẽ có rắc rối rất lớn đấy!!!”.

Ý nghĩa câu nói cuối cùng của Từ Trường Thắng.

Tô Minh và Thẩm Lâm hai người tự nhiên rất rõ, bất kể là vụ án gì, nhưng chỉ cần liên quan tới người chưa vị thành niên.

Thì nhất định sẽ bị các phương tiện truyền thông thổi phồng, thậm chí sẽ xuất hiện nhiều luồng dư luận cuốn theo.

Đến lúc đó.

Cho dù là tìm được chân tướng, chỉ cần chân tướng đó không hợp với suy nghĩ trong lòng cùng dân chúng thì cũng là một loại tổn thất uy tín của đại đội điều tra hình sự.

Cho nên.

Không chỉ phải tìm ra chân tướng, còn muốn thừa dịp dư luận chưa thành đại thế, không ai mở bắt đầu dẫn dắt tiết tấu trước, tìm ra chân tướng nhanh nhất có thể rồi đem ra công khai.

Thẩm Lâm lấy công cụ khám nghiệm trong cặp, nhíu mày hỏi:

“Thi thể nạn nhân đã được thu dọn sao?”

“Điều đó chắn chắn sẽ gây cản trở nhất định đến khám nghiệm tử thi, nếu muốn tìm ra sự thật càng sớm càng tốt, thì trước khi chúng ta đến, không nên di chuyển thi thể mới đúng”.

Từ Trường Thắng hơi bất lực thở dài, nhún vai ý nghĩa sâu xa nói:

“Không thể cưỡng cầu được”.

“Có thể để thi thể tạm thời ở trường đã là nỗ lực lớn nhất của Lâm Cục Trưởng rồi”.

“Mặc dù không di chuyển thi thể sẽ có lợi nhất đối với việc chúng ta tìm manh mối, xác định nguyên nhân chết thực sự”.

“Nhưng làm sao nhà trường dám để mặc thi thể đó không làm gì?”

“Cho dù chỉ cần thoáng nhìn cũng có thể nhận ra, nạn nhân đã rơi xuống mất mạng, nhưng để ngăn miệng các phụ huynh và giới truyền thông, vẫn phải lập tức gọi xe cứu thương tới cấp cứu”.

“Gọi xe cứu thương vẫn chưa đủ, còn phải xử lý thi thể, đưa vào quan tài càng sớm càng tốt”.

“Nếu dám không làm gì cả, cứ để thi thể nằm đó chờ cảnh sát chúng ta đến, thì các phương tiện truyền thông, phụ huynh, thậm chí còn cả dân mạng nữa sẽ cho điều tra viên của trường hiểu thế nào là lực lượng của dư luận, lực lượng của bạo lực không gian mạng”.

“Dù sao thì”

“Không cần biết quá trình cụ thể là thế nào, tình huống cụ thể ra sao, nguyên nhân cụ thể như thế nào, chỉ cần học sinh gặp chuyện trong trường là lãnh đạo nhà trường khó thoát khỏi trách nhiệm!”.

“Trường cấp 2 không phải mẫu giáo, giáo viên không thể đi theo sau mỗi học sinh, mấu chốt vẫn là phụ huynh cần quan tâm nhiều hơn tâm lý con cái mình”.

“Theo kinh nghiệm trước đây”.

“Có tới 80% các vụ án trong học đường có liên quan tới môi trường gia đình của học sinh”.

“Quan tâm nhiều hơn đến con cái, có thể giảm bớt một phần nào những bi kịch như thế này, thật sự tốt hơn bất cứ điều gì!”.

“Thôi, bàn về những chuyện này cũng vô ích, chúng ta vẫn là hy vọng vụ án lần này không khó giải quyết”.

“Nếu không thì”

“Các phương tiện truyền thông và phụ huynh có thể gây ra không ít phiền phức cho chúng ta”.

Lời nói của Từ Trường Thắng khiến Thẩm Lâm đồng tình gật đầu.

Quả thật.

Muốn giảm bớt tội phạm và vụ án trong học đường thì chỉ dựa vào giáo viên và nhà trường là không đủ, mấu chốt vẫn nằm ở phụ huynh.

Còn Tô Minh ngồi ghế phó lái.

Lại thông qua lời nói vừa rồi của Từ Trường Thắng, nhanh chóng bắt được một chi tiết quan trọng, nghi ngờ:

“Thắng ca”.

“Có phải các học sinh khác cùng phòng với nạn nhân không cùng lớp với nạn nhân không?”

“Bởi vì theo lời ngươi vừa nói”.

“Buổi sáng, các bạn cùng phòng thức dậy không thấy nạn nhân trên giường, cho là nàng đã đi học rồi”.

“Nhưng trong giờ học, những học sinh này lại không thắc mắc tại sao không thấy nạn nhân trong lớp để báo cho giáo sư biết?”

“Cần phải biết rằng”.

“Theo suy luận về thời gian, thời điểm đó nạn nhân đã ngã mất mạng rồi, không thể đi học nữa được”.

“Thế nhưng tại sao đến giờ nghỉ thể dục sau 2 khóa giảng mới có những học sinh cá biệt đó phát hiện ra thi thể?”

“Những suy luận đó”.

“Những giải thích đó chỉ hợp lý nếu nạn nhân và các bạn cùng phòng không cùng lớp với nhau mà thôi”.

“Do không ở chung ký túc xá với bạn cùng lớp, có thể đã dẫn đến việc nạn nhân bị bạn cùng lớp xa lánh? Cuối cùng đi đến con đường cực đoan này?”.

Khi Tô Minh nói xong phần phân tích suy luận này.

Từ Trường Thắng đang ngồi sau vô lăng cũng cực kỳ kinh ngạc, quay đầu nhìn Tô Minh với vẻ không thể tin nổi.

Hoàn toàn không hiểu nổi.

Phải cần khả năng suy luận và thiên phú phá án thế nào mới có thể chỉ dựa vào một vài thông tin vụ án mà vẫn đưa ra được kết luận chi tiết đến vậy khi chưa nhìn thấy hiện trường?

Hơn nữa kết luận này.

Lại hoàn toàn phù hợp với các yếu tố suy luận, khiến người ta không thể tìm ra lý do để phản bác!

Không chỉ có Từ Trường Thắng.

Thẩm Lâm ngồi sau cũng hơi mở to đôi mắt đẹp, ngước nhìn ghế phó lái, vén kính lên như đang suy nghĩ điều gì đó.

Bình Luận (0)
Comment