Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn

Chương 88

Edit: Cinis

Beta: Hạ Y

______________

Sổ tay của chủ tiệm cũng không có nhiều ghi chép về búp bê Beatrice và phó bản “Họa thủy” nên sau khi Yến Lâu trở về cửa hàng búp bê tìm đọc tài liệu liên quan thì cũng không tìm được bao nhiêu thông tin có ích cả.

Phó bản “Họa thủy” là một trong số những phó bản cấp A ít ỏi được quản lí bởi cửa hàng búp bê, có thể coi là nền tảng không thể thiếu. Nếu Yến Lâu dùng hết toàn bộ sức mạnh thì muốn giết chết Beatrice cũng không khó, cái khó là không những không thể giết chết cô ta, cũng không thể phá hỏng phó bản, mà sau này còn phải khiến cô ta ngoan ngoãn nghe lời nữa.

Bất kể là tài liệu, hay Hughes thì đều miêu tả cô ta là một người phụ nữ có tham vọng rất lớn. Cô ta biết rất rõ thế mạnh của mình, hơn nữa rất giỏi lợi dụng nó để đạt được mục đích, người như vậy sẽ không cam lòng bị game sinh tồn khống chế, mà Chiếc Nhẫn Quyền Lực của chủ tiệm là bước đầu tiên trên con đường tìm kiếm tự do của cô ta.

Có lẽ, cậu có thể thử bắt đầu từ Chiếc Nhẫn Quyền Lực.

“Chủ tiệm! Thầy ơi! Có tin tức tốt này!” Glan kéo Vivian tìm một vòng trong cửa hàng mới thấy Yến Lâu.

Yến Lâu khép tài liệu lại rồi cười hỏi: “Tin tức tốt gì?”

“Thôn thỏ thông qua xét duyệt rồi, cấp C!” Glan cường điệu giơ tay tạo thành dấu hiệu ăn mừng thật to, còn hưng phấn chạy vòng quanh cậu: “Cấp C! Cấp C! Tôi đã không thể chờ đến lúc được vào xem thành quả rồi.”

Không chỉ Glan mừng rỡ hết cỡ mà Vivian vốn trầm tĩnh cũng không nhịn được lộ ra một nụ cười chờ mong.

Tuy rằng lúc trước hai người họ cũng đã từng dựng thành công một phó bản nhưng đẳng cấp không giống thì ý nghĩa cũng sẽ khác, số lượng phó bản cấp C trong thành cũng không nhiều, thành quả này cũng đủ khiến hai cô bé kiêu ngạo rất lâu.

“Được rồi, cô bảo họ chuẩn bị một chút đi.” Yến Lâu cũng vui vẻ nói: “Đợi lát nữa mở ra phó bản xem hiệu quả thế nào.”

“Thật nhé?” Glan hoan hô một tiếng rồi lại hỏi: “Chúng tôi cũng có thể đi chứ?”

“Có thể, nhưng phải dùng thân phận thỏ đi.” Cũng không phải không thể ẩn nấp đi vào phó bản, mà là đợt trước Yến Lâu xem sách cổ rồi học được một loại thuật Biến Hình, đúng lúc lần này có thể lấy ra dùng: “Có điều hai người phải nhớ, chỉ có thể đứng một bên xem, không thể ảnh hưởng đến họ.”

Lần này không phải xử lý phó bản có vấn đề bất thường, Yến Lâu vốn không có ý định mang những người khác theo nhưng ánh mắt sâu thăm thẳm của búp bê Nicholas hình người liếc qua khiến cậu hơi khựng lại một chút: “Làm sao vậy?”

“Thuật Thủy Kính…”

Yến Lâu đau đầu: “Tôi đã học xong rồi!”

Thế nên thật sự không cần anh dạy đâu!

Nicholas thở dài: “Vậy là tôi không còn tác dụng gì nữa à?”

Yến Lâu ngơ ngác, giữa hai chuyện này có quan hệ logic gì sao?

Nicholas nói tiếp: “Em xem, tôi là kẻ vô dụng nên ngay cả vào phó bản mà em cũng không mang theo tôi.”

Yến Lâu: “…”

Cậu trầm mặc nhìn chằm chằm Nicholas gần một phút, nhìn đến mức Nicholas chột dạ đổ mồ hôi.

Lẽ nào thân phận của y đã bị phát hiện nhanh như vậy hay sao? Hay là Brian dạy y dính chặt lấy Yến Lâu nên làm cho cậu tức giận rồi?

Đều không phải.

Yến Lâu chỉ là đang hoài nghi đầu óc của linh hồn trong con búp bê này có phải bị chập mạch hay không mà thôi, nếu không thì sao nó lại trở nên kỳ kỳ quái quái như vậy cơ chứ?

“Thôi được rồi.” Yến Lâu hơi nghi ngờ xoay người: “Nếu anh muốn đi theo thì cứ đi vậy!”

Đến lúc đó y mà có biến thành một con thỏ to tướng cao tới một mét tám mươi tám thì cũng đừng có trách cậu!

Cảnh tượng trong thôn thỏ cũng tràn ngập vẻ cổ tích y như tên của nó vậy, các căn nhà trong thôn to nhỏ khác nhau, có nhà hình vỏ trứng xanh xanh đỏ đỏ, có nhà hình củ cà rốt màu cam, có nhà hình rau cải xanh mượt, có nhà hình cây nấm với phiến nấm thật to, có nhà hình đầu thỏ với hai cái răng cửa thật to làm cửa ra vào, có căn biệt thự lớn tạo thành hình vương miện…

Mới nhìn thì nơi này quả thực là thiên đường của trẻ con, những gì đáng yêu nhất đều có thể nhìn thấy ở đây, thêm cả đám thỏ lông xù đáng yêu đang đi đi lại lại nữa, dù là ai thì cũng không thể liên hệ thôn thỏ với nguy hiểm cả.

Mười mấy diễn viên thỏ đã vào vị trí sẵn sàng, trong nhà của trưởng thôn – địa điểm quan trọng nhất trong nội dung vở kịch – cũng chính là tòa nhà hình vương miện lóe sáng kia, thôn trưởng thôn thỏ, bác sĩ thỏ và thỏ cái đã chờ sẵn ở bên trong rồi.

Bác sĩ thỏ một lúc thì lau cái kính gọng vàng của mình, một lúc lại chỉnh trang cái áo choàng ngắn màu trắng, khắp khuôn mặt lông xù là vẻ mặt nghiêm túc, xem ra nó có vẻ cực kỳ căng thẳng.

Hôm nay thỏ cái cũng ăn diện rất đẹp, nó đi một đôi giày da màu đỏ xinh xắn, váy bồng xòe màu hồng nhạt, bên tai còn có một cái kẹp tóc nhỏ, thoạt nhìn là một mỹ nhân thỏ rất có khí chất.

So với họ thì thôn trưởng thôn thỏ vẫn là dáng vẻ không đứng đắn đó, thỉnh thoảng nó cầm cây gậy bên giường chọc vào bác sĩ một cái, hoặc là kéo dây chuyền vàng to đùng của mình ngắm một chút, cắn một cái làm dây chuyền vàng hằn lên một vòng dấu răng.

Lúc mấy người Yến Lâu đi vào, thỏ cái đang tức giận cầm một viên kẹo màu đỏ sậm nhắc nhở thôn trưởng thôn thỏ: “Nếu ông lại ăn hết thì chút nữa lấy nước bọt làm máu đi!”

Thôn trưởng thôn thỏ vẫn cười hì hì: “Đừng tức giận đừng tức giận, chút nữa tôi nhất định phun họ đầy mặt nước bọt.”

Thỏ cái tức muốn nổ phổi.

Yến Lâu cười, thôn trưởng thôn thỏ này đúng là rất biết xoa dịu cảm xúc, bạn bè của nó đều bị nó quấy phá đến quên cả căng thẳng.

“Nhóc đang cầm cái gì đó?” Yến Lâu hỏi thỏ cái.

Thỏ cái trả lời: “Nước si rô dùng để giả vờ nôn ra máu đấy.”

Yến Lâu buồn cười, đám thỏ này vì diễn kịch mà chuẩn bị nghiêm túc ghê.

Glan và Vivian là người thiết kế nên cũng không nhàn rỗi, sau khi tiến vào phó bản thì họ đã kiểm tra từ trong ra ngoài một lần, lại cẩn thận soát lại nhiệm vụ của đám thỏ mới tạm yên tâm.

Yến Lâu giơ tay chọc Glan một cái, cô bé lập tức biến thành một con thỏ hồng mặc váy đỏ. Glan tò mò xoay tròn hai vòng trước mặt Vivian rồi hỏi cô bé: “Sao, sao? Có phải tớ cực kỳ đáng yêu không?”

Vivian cười gật đầu.

Yến Lâu biến Vivian thành một con thỏ trắng, hai người được cậu dặn dò thêm một lần nữa rồi nắm tay nhau chạy ra ngoài.

“Đến lượt anh.” Yến Lâu nhìn về phía con búp bê hình người đeo mặt nạ, trên mặt cậu không khỏi lộ ra nụ cười có ý trêu chọc. Mặc dù nó chỉ là một con búp bê nhưng dù sao cũng làm theo vóc dáng của bệ hạ nên vẫn khiến cậu có cảm giác vui sướng vì được bắt nạt bệ hạ!

Nicholas: “…”

Y lờ mờ thấy hối hận, nếu sau này thân phận bị lộ thì hôm nay có thể sẽ trở thành một chuyện cực kì ấn tượng trong đám lịch sử đen của y.

Nghĩ lại những hành động “bung xõa” từ khi y dùng thân phận này, ví dụ như dạy Thuật Thủy Kính làm lộ trình độ dạy học cực kì thảm thiết, muốn sờ người máy nhỏ lại bị vô tình từ chối, dùng giọng điệu oán phụ dính chặt lấy Yến Lâu đòi đi theo vào phó bản… mắt Nicholas tối sầm lại, y cảm giác đại sự không ổn rồi!

Đến đều đến rồi, còn có thể chạy hay sao?

Không thể!

Nửa phút sau, một con thỏ to đùng đen xì xuất hiện. Không biết là bởi vì bản thân búp bê hình người đã to lớn sẵn, hay là bởi vì Nicholas quá mạnh mà con thỏ này không chỉ to cao mà còn có vẻ hơi phính ra nữa.

“Phụt!” Yến Lâu không nhịn được mà bật cười: “Sao lại béo thế nhỉ?”

Nicholas: Không thiết tha cuộc sống nữa.jpg

Nhưng con thỏ to bụ bẫm này sờ rất đã tay, Yến Lâu cười híp mắt nhéo nhéo cánh tay và cái bụng của nó rồi nhìn cái đuôi ngăn ngắn tròn tròn của nó ngo ngoe rục rịch.

Giữa chiều theo cậu và bảo vệ số lượng tôn nghiêm còn sót lại không bao nhiêu thì Nicholas lựa chọn nghiêm túc che đuôi lại!

“Em thì sao?” Nicholas hơi chờ đợi nhìn Yến Lâu, y muốn xem Yến Lâu biến thành thỏ là dạng gì, nhất định sẽ rất đáng yêu: “Em không biến hình à?”

Đáng tiếc là y phải thất vọng rồi, đúng là Yến Lâu từng có ý định biến thành thỏ thật nhưng sau khi cậu nhìn thấy búp bê hình người béo mập thì vì hình tượng và sự uy nghiêm của mình nên quyết định không biến hình nữa.

“Không cần, tôi có thể tàng hình mà, còn thuận tiện quan sát hướng đi của người chơi nữa.” Yến Lâu nghiêm trang nói.

Nicholas giận dỗi nhìn cậu, y hơi muốn ném một cái thuật Biến Hình vào cậu, thế nhưng không dám.

Một lát sau, cảm giác chấn động quen thuộc truyền tới, phó bản đã mở ra.

Yến Lâu giấu thân hình của mình đi, sau đó cậu kéo Nicholas đứng bên trong góc nhà làm diễn viên quần chúng đóng vai binh lính bảo vệ.

Glan và Vivian đi dạo một vòng rồi trở về, hai cô bé đóng vai hầu gái bên người thỏ cái, thuận tiện nhắc bài cho những nhân vật quan trọng.

Chỉ chốc lát sau, một đám người chơi được người dân thôn thỏ dẫn tới nhà trưởng thôn.

Thỏ cái tay mắt lanh lẹ nhét viên kẹo màu đỏ sậm vào trong miệng thôn trưởng thôn thỏ, thôn trưởng lườm nó một cái, dùng vẻ mặt khoa trương ra hiệu suýt chút nữa thì nó bị nghẹn chết.

Lần này có mười lăm người chơi tiến vào phó bản, Yến Lâu nhìn thấy có thật nhiều khuôn mặt quen thuộc.

Ba người Tề Kỳ không cần phải nhắc tới, Yến Lâu đã gặp họ không chỉ một, hai lần, lần này họ còn có thêm một đồng đội nữa.

Ngoài ra còn có nhóc mập và anh trai cậu ta mà Yến Lâu đã gặp trong lễ hội cuồng hoan, một đồng đội nam khác cũng nhìn rất quen, hẳn là cũng tham dự lễ hội ngày hôm đó.

Không chỉ có người chơi mà còn có vài thôn dân xen lẫn trong đó đi vào chuẩn bị bày trò nữa.

Bác sĩ nói: “Hỡi các dũng sĩ trong thôn thỏ, bất hạnh làm sao, gần đây thôn trưởng của chúng ta mắc phải một căn bệnh quái lạ, bệnh tình nguy cấp.”

Thôn trưởng thôn thỏ phối hợp ho hai tiếng, bên mép của cái miệng hình ba cánh hoa tràn ra một vết máu đỏ sậm.

Thỏ cái dùng khăn tay nhỏ hồng nhạt che mắt, có vẻ đã đau lòng đến sắp khóc rồi.

Thầy thuốc nặng nề nói: “Sau khi tôi khám bệnh cho thôn trưởng thì đã viết ra một phương thuốc, đây là cách duy nhất có thể cứu được thôn trưởng, xin các vị dũng sĩ hãy hái những loại thuốc này về cho tôi.”

Thôn dân cho mỗi người chơi một tờ giấy, trên giấy viết tên gọi, hình dạng của tám vị thuốc và nơi chúng mọc.

Các người chơi đang chăm chú ghi nhớ để tránh làm mất tờ giấy rồi mất tin tức quan trọng thì thôn trưởng đang nằm thoi thóp ở trên giường lại ho khan kịch liệt, âm thanh nặng nề nghèn nghẹt này khiến người ta không thể không nghi ngờ rằng căn bệnh này đã đến giai đoạn cuối rồi.

Thôn trưởng ho một lúc rồi bỗng nhiên hít vào một hơi, sau đó nó “phụt” một tiếng, phun ra một ngụm lớn máu đen rồi ngay lập tức nhắm hai mắt lại hôn mê bất tỉnh.

Chỗ người chơi đứng cách thôn trưởng không xa nên gần như tất cả mọi người đều không có thể may mắn thoát khỏi, ai cũng ít nhiều dính vài vết máu.

Tần Trạch Giang ghét bỏ lau quần áo, sau đó cúi đầu nhìn về đôi giày yêu thích mới tinh của mình mà mặt đen như đáy nồi.

Tề Kỳ đứng ở bên cạnh cho là tật xấu của anh ta lại tái phát nên lén lút đạp Tần Trạch Giang một cái nhắc anh ta phải nhịn xuống.

Nhìn dấu vết màu xám tro mới tăng trên một bên giày, Tần Trạch Giang hít sâu một hơi, suýt chút nữa nhịn không được mà nổi cáu. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé vô tội của Tề Kỳ và sự lo lắng không làm giả được dưới đáy mắt cậu ta, Tần Trạch Giang tiếp tục hít một hơi thật sâu rồi nhịn xuống!

Ai bảo bé ngốc nghếch này là bạn trai mà anh ta vừa mới bắt được cơ chứ, ngẫm lại câu hỏi toi mạng bạn trai và giày cùng rơi xuống nước thì cứu ai trước ngày hôm qua, Tần Trạch Giang uất ức nhịn!

“Tình hình của thôn trưởng rất đáng lo.” Sau khi bác sĩ khám cho thôn trưởng xong thì cực kì buồn bã nói: “Mọi người, trong vòng ba ngày nhất định phải mang dược liệu về cho tôi, nếu không thì sợ là thôn trưởng sẽ không qua được!”

Vẻ mặt của tất cả người chơi đều trở nên nghiêm túc.

Nhiệm vụ mà họ nhận được là cứu thôn trưởng, nếu thôn trưởng chết thì chắc chắn là họ sẽ không vượt qua được phó bản này, vậy nên thời hạn của phó bản này là ba ngày!
Bình Luận (0)
Comment