Minh Hôn Với Quỷ

Chương 112

“Cô?” Cửu Ca lặp lại lời Thường Ất một lần nữa, dường như lúc này hắn ta đã lấy lại bình tĩnh, hắn thu tay về thản nhiên như không nói: “Nhìn ta có chỗ nào giống nữ nhân hay không?”

Nghe thấy giọng nam trầm ấm vang lên, rõ ràng không hề ăn khớp với gương mặt yêu dị của Cửu Ca, Thường Ất sửng sốt hỏi một câu rất ngu ngốc: “Cô là đàn ông à?”

“Chẳng lẽ ta giống nữ nhân lắm hay sao?” Cửu Ca rũ mắt nhàn nhạt hỏi vặn lại.

Thường Ất vừa định gật đầu nói giống thì lại nhớ tới nắm đấm ban nãy của hắn ta, một kẻ bạo lực như thế đời nào lại tha thứ cho người nói mình giống con gái chứ… Vì thế Thường Ất gạt lệ dối lòng lắc đầu nguầy nguậy: “Không giống.”

“Ngươi tên là gì?”

Cũng may thứ cửu Ca để ý không phải vấn đề này, hắn bị nhận nhầm là nữ nhân đã mấy vạn, nhận nhầm thêm lần nữa cũng không có gì khác nhau.

Bởi vì phong thái trác tuyệt của hắn mà Thường Ất bất giác bỏ qua cách nói chuyện vốn dĩ cực kỳ kỳ lạ của cửu Ca, y nhẹ giọng nói: “Thường Ất, tôi tên Thường Ất.”

Thường Ất…

Cửu Ca lấm bấm cái tên này trong miệng như có ý ghi nhớ, nếu Thường Ất chính là chuyển thế của Ban Họa thì hắn cũng không ngại ở cạnh nàng thêm một kiếp, cửu Ca đã nghĩthông rồi, chuyển kiếp là nam thì thế nào, cho dù thế nào đi nữa người ấy vẫn luôn là Ban Họa, vẫn luôn là người hắn tìm kiếm. Chỉ vì một túi da mà bỏ qua nàng, chuyện đó cửu Ca không làm được.

“Ngươi còn nhớ kẻ tên Huyết Vũ không?” Cửu Ca dịu dàng hỏi, ánh mắt đầy vẻ mong chờ.


Thường Ất rõ ràng không quen với bộ dạng này của hắn, y run rẩy thu người lại lắc đầu đáp: “Không nhớ, không quen.”

Cửu Ca cung không thất vọng, đã qua mấy kiếp, nếu Ban Họa còn nhớ rõ tên hắn mới là chuyện kỳ lạ.

“Hiện tại ngươi ở đâu?”

Nhắc tới chuyện này, Thường Ất đột nhiên vỗ đầu mình kêu ‘á’ một tiếng, nghe người đàn ông này hỏi y mới nhớ tới chuyện phu nhân bảo mình làm. Vốn định ra ngoài mua trà tươi, không nghĩ tới lại bị kéo tới nơi này, cuối cùng khiến y quên luôn chuyện này.

Thường Ất ngẩng đầu nhìn trời, đã hơn hai khắc trôi qua rồi, y không dám tiếp tục dây dưa lằng nhằng ở đây, cho nên vội vã xoay người chạy đi cũng quên luôn phải đáp lời cửu Ca.

Nhưng lẽ nào cửu Ca là kẻ dê từ bỏ như vậy ư? Hắn ta lập tức bám theo ngay sát, sức lực của Thường Ất sao có thể so được với hắn, chẳng mấy chốc đã bị cửu Ca đuổi kịp.

Thường Ất liếc mắt thấy cửu Ca vẫn đi không nhanh không chậm đi theo sau mình, y dừng lại thở dốc lấy hơi, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Này người anh em, rốt cuộc anh đi theo tôi làm gì?”

cửu Ca lững thững bước tới, bình tĩnh đáp lời: “Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết ngươi đang ở đâu.”

Nhìn thấy hẳn nghiêm túc như vậy, Thường Ất lập tức dở khóc dở cười, y hết cách đành chỉ tay lên cánh cống to lớn cách đó không xa: “Nhìn thấy không, tôi làm việc ở trong đó. Nếu không có gì thì tôi đi trước!”

Vừa dứt lời y đã xoay người chạy biến, giống như có thứ gì đó đáng sợ đang đuối theo phía sau vậy. Lần này cửu Ca không đuổi theo nữa mà đứng im tại chỗ quan sát.

Trên cổng lớn có treo một tấm bảng bằng gổ đề vài chữ rất to, đó chính là hai chữ ‘Nghị gia’.

Thế là từ hôm đó, ngày nào cửu Ca cũng có thể chuẩn xác bắt được thời gian Thường Ất ra ngoài, ngày nào cũng mặt dày đi theo y. Ban đầu Thường Ất còn hơi sợ hãi, nhưng sau này cũng quen với sự xuất hiện của cửu Ca ròi, cho nên không còn sợ nữa, ngược lại cửu Ca biết rất nhiều chuyện, nói chuyện với hắn rất thú vị, cho nên Thường Ất càng ngày càng thân với hắn hơn.

Hai ngày ở nhà họ Nghị nhanh chóng trôi qua, trong hai ngày đó Tang Ca gần như không bước ra khỏi phòng, mãi tới tận buổi tối ngày thứ ba, khi Vân Tám tới tìm nàng, nàng mới bước ra ngoài lần đầu tiên.

Vâng trăng sáng vằng vặc chiếc rọi bóng hai người một trước một sau kéo dài trên mặt đất. Tang Ca theo sát Vân Tâm, nàng khẽ đưa tay đè lên vị trí trái tim đang không ngừng xao động, cười cười nói: “Đừng hoảng sợ, hết hôm nay ta sẽ trả thân thể lại cho cô, sau này cô có thể thoải mái ở bên cạnh tên tiếu tử kia rồi.”

Đáng tiếc không có ai đáp lại lời này, thân thể của Minh Hoài Thục không ngừng run lẩy bấy, mồ hôi lạnh chạy dọc theo sống lưng xuống, tóc gáy thì dựng ngược hết cả lên.

Tang Ca ngạc nhiên, đây là phản ứng tự nhiên của thân thế, hoàn toàn không phải phản ứng của nàng.

“Chúng ta đi đâu vậy?” Tang Ca không kìm được mở miệng hỏi.

“Từ đường.” Vân Tâm không hề quay đầu lại


nhìn, cô ấy đáp lời một cách ngắn gọn.

Nghe thấy hai chữ ‘từ đường’, rõ ràng thân thể Minh Hoài Thục run lên, thân thế vô cùng chống cự không muốn bước tiếp.

Đây là phản ứng tự nhiên của thân thể đối với nguy hiểm, Tang Ca cũng bắt đầu trở nên cảnh giác, nàng mở miệng thăm dò: “Vân Tâm tỷ, đế hôm khác được không?”

Vân Tâm dừng bước, lắc đầu nói: “Nhưng ta đã không còn thời gian nữa rồi…”

Tang Ca còn chưa kịp hỏi còn thời gian gì thì Vân Tâm đã đưa tay đấy cửa từ đường.

Từ đường nhà họ Nghị vẫn nằm ởy quán cũ kỹ kia, vẫn là nơi mà nữ quỷ Lệ Lan trú ngụ. Bên trong y quán cũ nát cỏ cao hơn đâu người, bên trong tối đen, im lìm ngay cả tiếng gió cũng không có.

Bước vào giữa sân y quán, một cây hòe to lớn sum suê đập ngay vào mắt. Điều kỳ lạ chính là bên cạnh cây hòe không hề có một ngọn cỏ nào, hoàn toàn sạch sẽ khiến Tang Ca không kìm lòng được nghi hoặc.

Bên trong sân rất tối, Tang Ca cảm giác ánh trăng cũng trở nên mờ ảo hơn, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng lan ra khắp tay chân.

Tang Ca bỗng thấy bên tai ngứa ngứa, dường như có ai đang thối vào tai nàng, nàng không khỏi quay đầu nhìn lại. Đập vào mắt chính là một gương mặt rũ rượi đầy máu tươi, đôi con ngươi lồi hẳn ra ngoài, bên gò má của nó còn thiếu hẳn một mảng thịt, để lộ ra xương trắng ghê người.

Nữ quỷ Lệ Lan treo ngược lên cây hòe, xà thân thế xuống thổi gió bên tai Tang Ca.

Tang Ca im lặng nuốt tiếng hét vào trong bụng, bình tĩnh lùi về phía sau vài bước.

Lệ Lan cực kỳ kinh ngạc ‘ố’ một tiếng: “Ngươi không sợ ta sao? Lần trước vẫn còn sợ lắm mà?”


Tang Ca nâng mắt nhìn nàng ta, sau đó không nói gì lạnh nhạt quay đầu đi.

“Kỳ lạ kỳ lạ…” Lệ Lan lấm bấm: “Chẳng lẽ bộ dạng này còn chưa đủ đáng sợ?”

“Đi theo ta.”

Lệ Lan vừa định nói gì đó nữa thì Vân Tâm đã lên tiếng cắt ngang. Nhìn hai người một trước một sau đi vào từ đường cũ kỹ, Lệ Lan đứng dưới gốc cây hòe nhỏ giọng càu nhàu: “Lại nữa à?”

Sau đó không biết nghĩ tới điều gì, nàng ta lại lè lưỡi liếm liếm vết máu nơi gò má của mình, tiếp đó cười khặc khặc vài tiếng quái dị.

Cũng tốt, hy vọng lễ vật lần này ngươi đưa

cho bổn tọa sẽ không làm bốn tọa thất vọng…

Vừa dứt lời, nàng ta đã ấn mình sau cây hòe, dần dần dung nhập vào thân cây biến mất không còn chút dấu vết nào.

Nàng ta vừa đi không bao lâu, bụi cỏ bên cạnh đó lại vang lên tiếng động, tiếng ‘soạt soạt’ không ngừng vang lên, ở trong đêm tối, một đôi mắt màu xanh lam dần dần hiện ra, thân thể mèo đen bước ra khỏi bụi cỏ gần như hòa tan vào bóng đêm.

Hắc Miêu dựng ngược lông lên, lấy móng vuốt cào cào lớp đất đá bên dưới, sau đó gào lên môttiếnq chói tai.

Bình Luận (0)
Comment