Mệnh Trung Thiên Ái

Chương 62

Sau khi Giang Thứ ra khỏi cửa phòng trực tiếp xuống thẳng tầng 1, dọc đường đi biểu cảm hung thần, người đi qua thấy vậy rối rít sợ hãi không dám đến gần.

Sau khi nghe được Ôn Ngưng nói muốn dọn ra ngoài, ngọn lửa giận vô danh trong lòng anh chậm chạp rút đi, không phải là bực cô, mà là tức giận chính mình.

Anh cau mày, không dám nhớ lại rốt cuộc mình đã làm bao nhiêu chuyện khốn nạn với cô, khiến cô bây giờ trở nên lo được lo mất như vậy, không có cảm giác an toàn.

Rõ ràng lúc trước khi vừa mới nhận cô từ thôn nhỏ kia, cô chỉ nghe một câu không hề có thành ý của mình đã có thể giữ vững quyết tâm đi theo anh.

Ôn Ngưng khi đó lấy ra toàn bộ sự tin tưởng với thế giới này ra giao vào trong tay anh, vững lòng kiên định giao cả bản thân cho anh, chỉ tiếc kết quả lại đổi lấy sự lạnh nhạt cùng vứt bỏ.

Từ khi vừa sinh ra, cô đã bị người nhà vứt bỏ, chịu đựng sự tổn thương ban sơ nhất của thế giới này, sau này cho dù được người khác nhận nuôi, ông nội tuổi tác đã cao ốm yếu muốn bảo vệ cô, cũng chỉ lòng có dư mà sức không đủ, ở trường học bị bạn bè nhỏ cô lập, ở nhà bị chị gái bắt nạt quở trách, cô gái nhỏ cố gắng học tập ngoan ngoan hiểu chuyện, đổi lấy là những lần chửi rủa đánh đập của chú thím thậm chí là tặng cho người khác, rồi lại trải nghiệm mùi vị bị vứt bỏ lần thứ hai.

Thế cho nên về sau ở căn phòng cũ sau núi gặp Giang Thứ, thiếu niên muốn cõng cô, cô lo lắng quần áo bản thân cũ nát làm bẩn quần áo anh, do dự mãi.

Cùng ngày Giang Thứ được nhà họ Giang tìm được trong căn phòng cũ đó mang về, Ôn Ngưng vốn muốn đến nơi hẹn, nhưng mà mấy ngày liên tiếp trộm đồ ăn đưa tới sau núi bị chị gái phát hiện, cũng tố cáo trước mặt bố mẹ. Sau khi người thím hung ác đánh mắng xong, nhốt cô ròng rã ba ngày, nhốt ba ngày cũng bị đói ba ngày, lúc chú trưởng thôn phát hiện ra, cô gái nhỏ đói đến độ không nói lên lời, nhưng vẫn cố gắng không chùn bước chạy về hướng căn phòng cũ sau núi.

Bởi vì anh Giang Thứ còn đang đợi cô, cô cũng không biết bản thân bị nhốt bao lâu, càng không biết anh Giang Thứ sớm đã bay đến bên kia đại dương.

Một ngày hai ngày ba ngày qua đi, cô không gặp lại được Giang Thứ.

Trong lòng cô gái nhỏ khó chịu, nhưng lại không khóc, cô không dám khóc, nếu khóc sẽ rước lấy đánh chửi, không cũng không ai đau lòng.

Cô nhóc 8 tuổi lại nếm trải mùi vị bị bỏ rơi lần nữa.

Thế nhưng sau này, lần gặp lại sau 12 năm, cô vẫn tin tưởng anh, vẫn tràn đầy hy vọng trong lòng đi theo anh, chỉ là không ngờ tới, kết quả cũng chỉ là đổi lấy được nửa năm hôn nhân.

Ngắn ngủi lại tuyệt vọng.

Nên quen, cô đã sớm quen rồi.

Hiện giờ cô chỉ là một cô nhóc nhát gan tự ti không có cảm giác an toàn, trải qua một lần rồi vài ba lần vứt bỏ, khiến cô không có tự tin với bất kỳ chuyện gì, cô không tin bản thân sẽ được hạnh phúc, càng không tin Giang Thứ sẽ yêu cô thật lâu.

Cô gái nhỏ đã từng kiên định dũng cảm, giờ trở thành cô gái không dám làm gì.

Cho nên cho dù sau khi ly hôn, rất nhiều lần Giang Thứ đến gần, cô có mềm lòng có rung động nhưng sự tự bảo vệ của cô khiến cô lùi bước, vẫn luôn chưa dám cho anh đáp anh muốn.

Giang Thứ chỉ mới ra khỏi sảnh lớn khách sạn, gió lạnh bên ngoài ập đến trước mặt kéo một chút lý trí của anh trở về.

Anh dừng bước, rồi sau đó xoay người quay lại, chạy như bay.

Cuối cùng vẫn về trước cửa phòng Ôn Ngưng, canh giữ ngoài cửa, không dám đi vào.

Máy sưởi trong phòng bật đầy đủ, cô gái nhỏ nóng đến gương mặt đỏ hồng, nhưng vẫn cảm thấy xương cốt lạnh lẽo, cô ôm lấy chính mình, cả người rúc trên ghế sofa nhỏ giọng nức nở, khóc trong chốc lát rồi lại cần bút làm đề.

Nhưng đầu kể là viết như thế nào, trong đầu đều hiện lên hình ảnh Giang Thứ dịu dàng kiên nhẫn ngồi ở bên cạnh dạy cô. Ôn Ngưng vốn nóng đến đau đầu, lúc này nước mắt càng rơi tí tách lên trên bài thi, không cách nào kìm nén được.

Giang Thứ đứng ở ngoài cửa hồi lâu, sau này vẫn không nhịn được gõ gõ cửa.

Trong phòng không ai lên tiếng, Giang Thứ có chút lo lắng, tay chân nhanh nhẹn mở cửa đi vào.

Cô gái nhỏ gối đầu lên bài thi gục xuống bàn ngủ, lúc Giang Thứ đi đến gần, thấy bài thi kia đã ướt đến nhăn nhúm, trên lông mi cong vút của cô gái nhỏ còn đọng lại mấy giọt nước mắt.

Đến suy nghĩ giết chết bản thân anh cũng có.

Anh ôm cô nhóc nóng rực lên trên giường, kiên nhẫn lại cẩn thận dùng khăn lông lau qua cơ thể một lần cho cô.

Hơn nửa tiếng sau, bác sĩ tư nhân đến đây kiểm tra tình hình, kê thuốc.

Giang Thứ ôm lấy cô, cô gái nhỏ đã bị sốt đến mơ mơ màng màng, vẫn chưa tỉnh lại, rất khó dỗ cô uống thuốc. 

Người đàn ông không ngại phiền phức, cuối cùng vẫn dỗ cô uống thuốc xong.

Có lẽ là thuốc khó uống, lại cộng thêm trong mộng mơ thấy chuyện gì đó tương đối đau khổ, Ôn Ngưng dựa vào trong lồng ngực anh, mím môi, lông mày cũng nhăn lại, gương mặt gầy gò đáng thương, tủi thân khiến Giang Thứ đau lòng chết.

Một đêm này cô ngủ không ngon, cứ sốt lặp đi lặp lại, Giang Thứ càng chưa từng ngủ, giúp cô đổi túi đựng nước đá chườm tay chân, vẫn luôn làm đi làm lại đến rạng sáng hơn 5 giờ, khó khăn lắm mới dỗ cô ngủ say, cơn sốt nóng hầm hập một đêm rốt cuộc cũng qua đi. 

Lúc trời hơi sáng, động tác anh nhẹ nhàng chậm rãi nhét người trong ổ chăn.

Lời nói từ chối đêm qua của cô rất rõ ràng, Giang Thứ lo khi cô tỉnh lại nhìn thấy mình sẽ lại bị khinh bỉ, chỉ có thể lặng lẽ rời đi.

Trước khi đi vẫn không nhịn được, cúi người đặt một nụ hôn lên đôi môi tái nhợt mềm mại của cô.

Sáng sớm hôm đó Giang Thứ nhận được điện thoại của Nhậm Thiên Cao.

“Giang tổng, phía HongKong bên kia có tin tức.”

Giang Thứ cắn chặt răng: “Tôi tự mình đi một chuyến.”

***

Khi Ôn Ngưng tỉnh lại vào buổi sáng, ngoại trừ cảm thấy đầu còn có chút mê man thì không có chỗ nào khác không khỏe.

Cô không biết bản thân trở lại giường thế nào, trong trí nhớ của cô vừa khóc vừa làm đề, sau đó bất tri bất giác ngủ mất.

Cô đặt lòng bàn tay lên trán mình, đã hết nóng, cô gái nhỏ có chút kinh ngạc, lúc trước cô bị ốm cũng không có tiền khám bác sĩ, chưa từng uống thuốc, trước nay đều thuận theo tự nhiên, khỏe lại rất chậm.

Cô gái nhỏ ngồi dậy, thoáng nghiêng đầu thấy thuốc và ly nước đặt trên tủ đầu giường, thân ly vẫn ấm.

Dưới ly nước đè một tờ giấy, nhìn qua nét chữ cứng cáp là biết Giang Thứ viết.

“Phải uống thuốc cho tốt, một ngày ba lần, uống sau khi ăn, trước hết không giảm béo được không? Ăn cơm thật no, chăm uống thuốc mới có thể mau hết bệnh.”

Lời này anh nói giống như dỗ dành đứa trẻ không hiểu chuyện vậy, ai muốn anh dỗ chứ.

Ôn Ngưng gãi đầu tóc lộn xộn, nghĩ thầm tối qua sau khi anh đi lại quay về sao?

Cô còn chưa kịp nghĩ kỹ, di động đã rung lên, màn hình hiển thị một chuỗi dãy số, là số của Giang Thứ.

Ôn Ngưng tắt đi không nghe, điện thoại vang lên bốn năm lần cô đều thờ ơ, cứ lẳng lặng nhìn như vậy, ngay sau khi tiếng chuông kết thúc là từng dòng tin nhắn gửi đến.

Hừ, mới gọi bốn năm cuộc đã mất kiên nhẫn đổi thành nhắn tin rồi, đồ đàn ông cặn bã!

Trong lòng Ôn Ngưng không còn cảm giác khổ sở và bất an vô danh tối qua, đôi mắt nhỏ liếc nhìn từng tin nhắn không ngừng gửi đến kia.

“Tỉnh rồi sao? Uống thuốc trước, còn nóng sốt không?”

“Sờ ly nước xem còn ấm không, không ấm thì rót một ly khác, đừng uống nước lạnh.”

“Nhìn thấy thuốc ở trên bàn không? Bác sĩ kê cho em ba ngày, một ngày đều phải uống đúng giờ sau khi ăn.”

Giang Thứ không chê phiền toái mà dặn dò lại nội dung đã biết trên giấy một lần nữa.

“Anh đã dặn dò trợ lý của em rồi, phải nhìn chằm chằm lúc em uống thuốc, khó uống cũng phải uống.”

Ôn Ngưng nhướng mày, dặn dò trợ lý là có ý gì? Anh dặn dò nhiều như vậy, sao nào, sau này không định quản cô đấy chứ.

Trong lúc vô tình cô gái nhỏ được cưng chiều nhiều đã có hơi ra vẻ, trong một giây suy nghĩ miên man tiết mục đàn ông cặn bã bội tình bạc nghĩa xong, tủi thân mà xóa hết toàn bộ tin nhắn, còn kéo danh vào danh sách đen.

Thích quản thì quản, thích tới thì tới, dù sao cô cũng không ngăn nổi anh, tối qua đã nói rõ ràng như vậy rồi.

Giang Thứ còn gửi một tin nhắn cuối cùng mà cô lại không nhìn thấy.

“Anh phải đi HongKong mấy ngày, đợt này không có cách nào đến tìm em được, có rảnh thì nghe điện thoại của anh, em phải ngoan đấy.”
Bình Luận (0)
Comment