Mê Vợ Không Lối Về

Chương 893

Anh để điện thoại xuống rồi nói: “Cô Lâm từ xa đến đây, lại chưa quen cuộc sống nơi đây, là người hợp tác, đương nhiên tôi không thể để cho cô phải chịu uất ức rồi.”

Tông Ngôn Hi đứng ở bên cạnh cửa, nhìn anh nói: “Anh không sợ cô ta náo loạn với anh sao?”

“Tôi và cô ấy không có quan hệ gì cả.”Sau khi nói xong anh liền cảm thấy hối hận, có quan hệ hay không cũng không cần giải thích cùng với cô.

Anh chỉ cảm thấy mình đã xúc động quá mức, dùng sức nhấn hai đầu lông mày, anh chán ghét loại cảm giác không thể tự khống chế chính mình này.

Tông Ngôn Hi đi tới, một lần nữa kéo chiếc ghế ra ngồi xuống.

Cốc cốc!

Lúc này cửa bị gõ vang, Lăng Vi mặc một bộ trang phục công sở, trêи mặt trang điểm tinh xảo, sau khi nhận được điện thoại của thư ký, cô ta còn cảm thấy thật cao hứng, lúc đẩy cửa tiến vào trêи mặt cô ta vẫn là mang theo nụ cười, khi nhìn thấy Tông Ngôn Hi đang ở trong phòng, nụ cười trêи mặt chậm rãi biến mất ở khóe môi.

“Giám đốc Giang.” Cô ta nhìn thoáng qua Lâm Nhuỵ Hi, sau đó mới nhìn về phía Giang Mạt Hàn: “Anh tìm tôi có việc gì?”

“Ngày hôm nay cô đi tìm cô Lâm?” Giang Mạt Hàn đơn giản trực tiếp hỏi.

Lăng Vi bỗng nhiên nắm chặt tay, cố gắng nở một nụ cười cứng ngắc: “Vâng…”

“Xin lỗi cô Lâm đi.”

Cô ta còn chưa tới kịp giải thích một câu, Giang Mạt Hàn đã trực tiếp ra lệnh.

Lăng Vi không thể tin được, chỉ cảm thấy mình đã nghe lầm: “Mạt Hàn, anh đang nói gì vậy? Tôi phải xin lỗi cô ta?”

“Hôm nay cô hôm nay đến khách sạn tìm tôi, còn làm vỡ điện thoại di động của tôi, tôi cũng không có oan uổng cô đúng không, cô Lăng?” Tông Ngôn Hi ưu nhã vắt chéo hai chân, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô ta.

“Tôi không biết cô Lâm đang nói cái gì.”

Tông Ngôn Hi có chút hăng hái ghé vào trêи mặt bàn, nhìn Giang Mạt Hàn, cười nói: “Giám đốc Giang, cô gái thích anh như này, nhân phẩm cũng không ổn đâu, việc vừa mới làm, hiện tại đã không thừa nhận rồi, loại người có nhân phẩm như vậy làm thế nào lên được chức bộ trưởng vậy?”

Sắc mặt Giang Mạt Hàn khó coi: “Cùng công việc không quan hệ.”

Cô giả bộ như vừa bừng tỉnh đại ngộ: “Ồ, hoá ra ở tập đoàn Hằng Khang, chỉ chú trọng năng lực, không quan tâm nhân phẩm, dù cho nhân phẩm thấp thì vẫn có thể cắm rễ ở tập đoàn Hằng Khang được, tôi rất bội phục với sự rộng lượng của giám đốc Giang trong việc quản lý nhân viên.”

Sắc mặt của Lăng Vi đang đứng ở một bên đã sớm biến thành màu gan heo, không để ý đến việc Giang Mạt Hàn còn ở đây, đã quát lớn với Lâm Nhuỵ Hi: “Cô đừng có mà quá phận, bớt ở chỗ này ngậm máu phun người đi, tôi đi tìm cô lúc nào cơ chứ…”

“Lăng Vi!” Giang Mạt Hàn vốn định để cô ta nói lời xin lỗi thì việc này sẽ qua đi, không nghĩ tới cô ta lại sống chết không chịu thừa nhận, anh hít sâu một hơi mới ngăn được ngọn lửa tức giận đang bùng cháy: “Mau xin lỗi cô Lâm!”



Lăng Vi đứng im không động đậy, thân thể cứng ngắc: “Tôi không xin lỗi, tôi không sai.”

Tông Ngôn Hi ngả người về phía sau, tựa lưng vào ghế ngồi, bày ra một bộ dạng như đang xem kịch: “Cô Lăng đối nghịch với cấp trêи như vậy, không sợ bị đuổi việc sao?Hay là ỷ vào sự coi trọng mà không sợ hãi?”

Giang Mạt Hàn nhìn Lâm Nhuỵ Hi nói: “Cô Lâm có vẻ như rất muốn xem chuyện cười của tôi có đúng không?”

“Không phải là tôi muốn, mà là cô Lăng muốn diễn cho tôi nhìn, tôi không thể không nhìn.” Cô bày ra tư thế lười biếng, gương mặt thảnh hơi, chính là bộ dạng muốn xem kịch vui.

“Lăng Vi, nếu cô ấy không có chứng cứ thì tôi sẽ vô duyên vô cớ bắt cô phải xin lỗi sao?” Giang Mạt Hàn mặc dù không thích Lăng Vi, nhưng tuyệt đối cô ta lại là dạng người nói láo như vậy, là loại người đã làm ra việc như vậy, mà còn không chịu thừa nhận.

So với việc bị mất mặt ở trước mặt người ngoài, thì anh càng thất vọng.

“Tôi…”

Lăng Vi muốn giải thích, thì Tông Ngôn Hi đã đánh gãy lời nói của cô ta: “Cô Lăng, cô vẫn là nhanh lên một chút, tôi không có nhiều thời gian lãng phí với cô đâu.”

Lăng Vi chỉ cảm thấy máu toàn thân đều đang chảy ngược lên, nếu không phải còn đang giữ vững lý trí, nhất định cô ta sẽ nắm lấy mặt Lâm Nhuỵ Hi, sau đó hung hăng tát cho cô một bàn tay.

Cô ta dù sao cũng không thể nghĩ tới, cô sẽ tìm đến Giang Mạt Hàn!

Cô ta nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, buông ra rồi lại nắm chặt, lặp đi lặp lại nhiều lần, cũng không nhìn cô noi: “Cô...... Cô Lâm.. xin lỗi.”

Tông Ngôn Hi đứng lên nói: “Vậy xem xét ở việc cô Lăng đã xin lỗi, chiếc điện thoại này cũng không cần cô phải đền nữa.”

Nói xong cô nhìn về phía Giang Mạt Hàn: “Giám đốc Giang, tôi đi trước, cũng không quấy rầy anh làm việc nữa.”

Sắc mặt Giang Mạt Hàn rất khó coi, cũng không làm đáp lại, khoé môi Tông Ngôn Hi hơi nhếch lên, cũng không để ý.

Đến bây giờ, anh mới biết Lăng Vi là một người sẽ nói láo sao?

Không, chẳng những cô ta sẽ nói láo, mà còn hại người sau lưng nữa!

Sau khi cửa phòng làm việc khép lại, Giang Mạt Hàn mới mở miệng: “Tại sao phải làm như vậy? Tại sao phải nói dối?”

“Tôi, tôi......” Lăng Vi muốn giải thích, lại phát hiện mình không có cách nào giải thích nổi: “Tôi chỉ là cảm thấy cô ta có tâm tư không đơn thuần với anh…”

“Cho nên cô liền đi gây sự với cô ấy?” Giang Mạt Hàn nhíu mày, rõ ràng đối đáp án này không hài lòng: “Lăng Vi, tôi đã nói với cô rồi, tôi sẽ không thích cô, càng sẽ không ở cùng với cô, về sau không cần làm những hành động như vậy nữa!”

“Là bởi vì Tông Ngôn Hi sao? Anh vẫn còn cố kị cô ta? Rõ ràng cô ta đã chết rồi…”



“Lăng Vi!” Lần này Giang Mạt Hàn đã thực sự nổi giận: “Tôi muốn trả thù cô ấy, nhưng từ trước tới nay tôi không muốn hại chết cô ấy, cô ấy rời đi đã một năm, tôi cũng rất đau khổ, cô là bạn tốt của cô ấy…”

“Ha ha......” Bỗng nhiên Lăng Vi cười ha hả: “Giang Mạt Hàn, anh có ý tứ gì? Anh đừng quên, cô ta chết là bởi vì anh, người đứng đầu tổn thương và lừa gạt cô ta cũng là anh! Hiện tại, anh muốn đền bù, không cảm thấy đã chậm rồi à?”

Trong đầu Giang Mạt Hàn vang vọng lời nói của Lăng Vi, tổn thương, lừa gạt, người đã hại chết cô là anh mới đúng!

“Cô nói đúng, bởi vì cô ấy đã chết rồi, cho nên tôi càng không thể ở bên cô, để cô ấy ở dưới đó cũng không an ổn, Lăng Vi, lần này dựa vào việc cô đã ở bên cạnh tôi nhiều năm như vậy, lần này tôi sẽ không so đo, nhưng nếu lại có lần tiếp theo, thì cô hãy rời khỏi công ty đi.” Giang Mạt Hàn cầm lấy điện thoại nội bộ: “Để lái xe chuẩn bị xe đi.”

“Vâng.”

Anh cúp điện thoại, cầm lấy áo khoác cất bước đi ra ngoài.

“Mạt Hàn......”

Lăng Vi xông lên ôm lấy eo của anh: “Tại sao lại vì một người đã chết mà đối xử với tôi như vậy?”

Giang Mạt Hàn kéo tay của cô ta ra, đem người đẩy ra, lạnh lùng quát lớn: “Đừng có chọc giận tôi nữa!”

Lăng Vi vội vàng lùi lại phía sau, ngã ngồi trêи nền đất, nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt, bi thương nhìn qua anh: “Chẳng lẽ tôi yêu anh là lỗi của tôi sao?”

Giang Mạt Hàn không để ý đến cô ta nữa, kéo cửa phòng làm việc đi ra ngoài.

Sau lưng bỗng truyền đến âm thanh điên cuồng của Lăng Vi: “Giang Mạt Hàn, đây là sự nhân từ của anh đối với cô ta? Anh chiếm đoạt gia sản của cô ta, anh khiến cô ta mất đi mạng sống, anh lừa cô ta, lợi dụng cô ta, cô ta ở dưới suối vàng sẽ cảm thấy thế nào? Cps khả năng sẽ tha thứ cho anh sao? Chỉ sợ cô ta sẽ hận anh, cả đời cũng sẽ không tha thứ cho anh!”

Bước chân của Giang Mạt Hàn dừng lại, thân thể cứng ngắc đứng tại chỗ, hồi lâu cũng không có hoàn hồn trở lại, cô ấy sẽ hận anh, cả đời cũng không chịu tha thứ cho anh sao?”

Anh siết chặt nắm đấm, phải tuyệt vọng bao nhiêu, mới có thể dùng phương thức như vậy từ bỏ sinh mệnh của mình?

“Giám đốc Giang.” Thư ký đi tới: “Ngài không thoải mái sao?”

Giang Mạt Hàn hoàn hồn, nói: “Không có việc gì.”

Nói xong anh nhanh chân bước đi, lái xe đã chờ anh ở phía dưới lầu, nhìn thấy anh đi ra vội vàng mở cửa xe, Giang Mạt Hàn khom người ngồi vào xe, lái xe đóng cửa xe, sau đó vội chạy vào ngồi ghế lái, khởi động xe: “Giám đốc Giang, ngài muốn đi đâu?”

Giang Mạt Hàn xoa hai đầu lông mày nói: “Về nhà.”

Lái xe sửng sốt một chút, đã rất lâu rồi anh chưa nói từ này, về nhà này là về nhà nào?

Là chỗ ở hiện tại của anh, hay là biệt thự trước kia, hay là nhà họ Giang?
Bình Luận (0)
Comment