Mê Vợ Không Lối Về

Chương 364

Đứng ở cửa là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.

Cô ta nhìn thấy Tông Cảnh Hạo mà không hề bất ngờ chút nào, dường như đã biết người tới là hắn.

Nếu không phải là hắn mới kì.

“Anh tới lấy đồ sao?” Cô gái cười hỏi.

Dưới ánh đèn chiếu rọi, dung mạo cô gái trong suốt như ngọc. Lúc nói chuyện, đôi mắt hạnh sáng như trăng, mềm mại uyển chuyển, xinh đẹp không thôi.

Thế nhưng trong mắt Tông Cảnh Hạo cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là phụ nữ mà thôi.

Đối với cô gái xinh đẹp như thế này, hắn không dao động chút nào, ngay cả ngữ khí cũng đạm mạc xa cách: “Ừm.”

Cô gái nghiêng người né ra: “Vào đi.”

Tông Cảnh Hạo nhíu mày, thầm nghi ngờ trong lòng.

Hắn chưa từng nhìn thấy cô gái này bên cạnh Văn Khuynh.

Hơn nữa, tại sao Văn Khuynh lại đặt đồ của mình trong tay một cô gái trẻ tuổi như vậy?

“Ba tôi và chú Văn là bạn bè nhiều năm. Tư liệu của những người xuất sắc trong đợt diễn tập lần trước ở chỗ ba tôi, chú Văn muốn xem nhưng ba tôi không rảnh mới để tôi tới đây…” Cô gái giải thích: “Tôi tên là Trần Thi Hàm. Nếu anh có nghi vấn thì vẫn nên gọi điện thoại hỏi chú Văn đi.”

Trần Thi Hàm nói rõ ràng như thế, Tông Cảnh Hạo lại không tiện nói gì, hắn cất bước đi tới.

Trần Thi Hàm đóng cửa lại, quay người đưa túi văn kiện trêи bàn cho hắn.

Lúc Tông Cảnh Hạo nhận đồ, Trần Thi Hàm cũng không buông tay ra.

Cô ta nhìn Tông Cảnh Hạo: “Không tò mò tại sao chú Văn lại để tôi đưa tài liệu cho anh không? Anh nghĩ xem, với cấp bậc của ba tôi và chú văn, bên cạnh có cảnh vệ, còn ở chung một đơn vị, vốn không cần tốn công sức, để tôi phải gặp anh mới giao tài liệu được.”

Tông Cảnh Hạo bất động thanh sắc, hắn ngay từ đầu đã nghi ngờ điều này: “Ồ? Cô biết?”

“Đương nhiên là tôi biết. Trước khi ba tôi bảo tôi tới, tôi đã nghe thấy bọn họ trò chuyện.” Trần Thi Hàm khoan thai tự đắc ngồi trêи ghế sofa.

Cô ta biết, Tông Cảnh Hạo nhất định sẽ hứng thú muốn nghe cô ta nói tiếp.

Tông Cảnh Hạo khẽ vuốt cằm, hắn không muốn biết bọn họ nói gì, hắn chỉ muốn biết tại sao Văn Khuynh lại làm như thế.

Nét mặt cô ta tươi cười như hoa: “Anh muốn tôi nói cho anh nghe không?”



Rõ ràng cô ta không muốn nói thẳng.

Tông Cảnh Hạo là người kiêu ngạo biết bao, chẳng lẽ có thể để một người phụ nữ nắm thóp sao?

Hắn liếc cô ta một chút rồi bước ra khỏi phòng.

Cô gái không nghĩ tới hắn không hỏi tiếp, đứng dậy đi tới, Tông Cảnh Hạo đã đi thang máy xuống lầu.

Cô ta đứng ở cửa, đột nhiên cười: “Không hổ là Tông Cảnh Hạo.”

Là người giàu trẻ tuổi nhất, chẳng những tiền tài vô số, lại còn có một khuôn mặt khiến rất nhiều phụ nữ thần hồn điên đảo.

Ngược lại cô ta còn mong đợi ba và Văn Khuynh tiếp tục tác hợp.

Trước đó cô ta chỉ biết Tông Cảnh Hạo rất có tiền và có mặt đẹp. Hôm nay gặp mặt, thì ra người có được những điều đó sẽ toát ra sự tự tin và trầm ổn rất từ bên trong rất tự nhiên và thực chất, là một người hấp dẫn như thế.

Tông Cảnh Hạo lên xe, cầm đồ về công ty. Trần Thi Hàm chỉ lưu lại một dấu chấm hỏi trong lòng hắn.

Cách làm của Văn Khuynh hôm nay hoàn toàn rất kỳ quái.

Xe dừng ở hầm đỗ xe của công ty, lúc hắn xuống xe, lơ đãng nhìn thấy túi tài liệu, tiện tay cầm lấy rồi đi đến thang máy.

Tinh, thang máy mở ra.

Hắn bước ra khỏi thang máy, lúc đi ngang qua bàn thư ký, dặn dò: “Gọi Quan Kình vào phòng làm việc của tôi.”

Nói xong hắn đẩy cửa đi vào, tiện tay đặt túi tài liệu lên bàn làm việc, hắn giật cổ áo ra, lúc này Quan Kình đi tới.

Hắn chỉ vào tài liệu trêи bàn, để Quan Kình đưa tài liệu cho Văn Khuynh.

Quan Kình nói được, cầm tài liệu đi đến trước cửa thì Tông Cảnh Hạo gọi giật lại: “Đợi đã.”

Quan Kình dừng bước trước cửa, nhìn qua Tông Cảnh Hạo, chờ hắn nói tiếp.

Tông Cảnh Hạo trầm ngâm một chút: “Cậu điều tra thêm gần đây nhà họ Văn có điều gì dị thường không.”

Quan Kình biết quan hệ của Tông Cảnh Hạo với nhà bên kia.

Tại sao bỗng nhiên lại điều tra nhà họ Văn?

Quan Kình thận trọng thăm dò: “Điều tra Văn Khuynh sao?”



Tông Cảnh Hạo đưa tay cởi hết cúc áo ở cổ tay: “Tôi nói chưa đủ rõ ràng à? Hay là cậu muốn biết cái gì?”

“Không có, không có.” Quan Kình cười theo, vội lui ra khỏi phòng làm việc.

Đóng cửa phòng làm việc lại, Quan Kình đứng ở cửa, nhìn thoáng qua tập tài liệu trong tay, lại liếc nhìn cánh cửa đã đóng, sao cậu ta cảm thấy hình như hôm nay Tông Cảnh Hạo không được vui lắm thì phải.

Cậu ta nhún vai một cái, những điều này không phải là thứ mà cậu ta nên quan tâm, vẫn là nên mau chóng hoàn thành xong việc mà Tông Cảnh Hạo bàn giao đi thôi.

Cậu ta vừa gọi điện thoại, vừa cầm tài liệu đi đến thang máy.

Một bên khác, trong tiệm của Lâm Tân Ngôn, triệu tập tất cả nhân viên trong tiệm để mở cuộc họp.

Cô thiết kế trang phục rất xuất sắc cũng vô dụng, cái này là ‘rượu thơm cũng sợ ngõ nhỏ sâu’.

Nhất định phải có người nổi tiếng mặc thì mới có hiệu quả tuyên truyền.

Ellen nâng cằm lên, cảm thấy việc này rất đơn giản: “Tôi cảm thấy Tông tổng là được.”

Người nổi tiếng.

Lâm Tân Ngôn nhíu mày, quần áo của Tông Cảnh Hạo đều rất nghiêm chỉnh, hơn nữa, chẳng nhẽ lại để hắn đi khắp nơi nói với người khác mình mặc quần áo do chỗ cô làm sao?

Ngẫm lại một chút, thân phận của hắn như vậy mà làm quảng cáo cho quần áo thì buồn cười biết bao.

Hơn nữa, cô cũng không muốn ỷ lại vào Tông Cảnh Hạo.

“Không được.” Cô quả quyết từ chối.

Ellen cười trêu ghẹo: “Không nỡ à.”

Lâm Tân Ngôn cười, cũng không tức giận. Cô rất thỏa mãn với trạng thái hiện tại và quan hệ với Tông Cảnh Hạo.

“Có thể truyền thông hiệu quả là minh tinh đang nổi.” Ellen nói.

Cô tìm kiếm tư liệu về những nam minh tinh ở trêи mạng, người đầu tiên hiện ra lại là cái cậu Lý Chiến mà Ellen đã nói kia.

Khuôn mặt đẹp trai của anh ta có đường cong hoàn mỹ mượt mà giống như mỹ thiếu niên Narcissus trong thần thoại Hi Lạp cổ, một đôi mắt sâu, thần bí như bầu trời đêm.

Lâm Tân Ngôn lại nảy sinh hứng thú với anh ta.

Thế là xem thông tin giới thiệu của người ta.
Bình Luận (0)
Comment