Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1689

Là bọn họ gây ra tuổi thơ bất hạnh cho Giang Mạt Hàn, để anh không hiểu được tình yêu, mất đi Tông Ngôn Hi.

 

Giang Hữu Khiêm cũng không phản bác, bởi vì điều Nam Thành nói đều đúng.

 

Anh ta cũng nghĩ như thế đồng thời cũng thừa nhận.

 

“Chuyện đã qua không thể nào thay đổi được, lần này tôi tìm anh vì muốn làm chút chuyện cho anh ấy” Giang Hữu Khiêm hạ quyết tâm: “Anh biết bây giờ cô ấy ở đâu không?”

 

“Cậu muốn làm gì?’, Nam Thành vẫn chưa tin tưởng anh ta cho lắm, chỉ sợ anh ta gây ra chuyện bất lợi cho Giang Mạt Hàn.

 

Giang Hữu Khiêm hiểu phản ứng của Nam Thành, giải thích: “Anh ấy không truy cứu tội của mẹ tôi, tôi rất cảm kích trong lòng, chúng tôi luôn có lỗi với anh ấy, bây giờ tôi muốn làm chút chuyện cho anh ấy, chân anh ấy vẫn chưa khỏi, đi lại không tiện, tôi muốn đi tìm chị dâu thay anh ấy.”

 

Nam Thành nhìn anh ta, chẳng nói gì cả, cứ im lặng nhìn rất lâu.

 

Giang Hữu Khiêm cũng không trốn tránh, trực tiếp đối diện với ánh mắt của anh ta rồi nói: “Tôi thật lòng.”

 

Nam Thành nghĩ một lúc: “Cũng được, tôi không đi lại được ở trong nước, có người đi tìm thay tôi cũng tốt.”

 

Giang Hữu Khiêm cười: “Bất luận dùng cách nào tôi nhất định sẽ tìm chị dâu về cho anh trai tôi.”

 

Nam Thành thở dài: “Hy vọng có thể.”

 

“Nói gì vậy trời? Trước đây chị dâu thích anh trai tôi lắm…”

 

“Giang Hữu Khiêm” Nam Thành cắt ngang lời anh ta: “Lúc đầu là tổng giám đốc Mạt Hàn đề xuất ly hôn, cô ấy suýt nữa bị Lăng Hi hại chết, còn mất đi một đứa con, cậu cho rằng cô ấy có thể tha thứ sao?”

 

Giang Hữu Khiêm trừng mắt sau đó im lặng.

 

Anh ta sốc vì Tông Ngôn Hi mất con, còn là con của Giang Mạt Hàn.

 

Thực ra anh ta biết Giang Mạt Hàn khát khao hơi ấm gia đình.

 

Vậy nên anh thay đổi bởi vì bản thân đã mất đi rất nhiều thứ quý giá, bây giờ muốn bù đắp lại?

 

Vì thế mới khoan dung với mẹ của anh ta, không muốn tiếp tục vì hận thù mà phạm phải những lỗi lầm không thể bù đắp được.

 

“Tôi nhất định sẽ tìm chị dâu về.” Giang Hữu Khiêm quả quyết nói.

 

Nam Thành hít sâu một hơi: “Hy vọng cậu có thể làm được.”

 

Thực sự anh ta không tin cho lắm.

 

Hai từ tha thứ, nói thì đơn giản nhưng lúc làm thực sự thì cần phải có dũng cảm.

 

“À, người đang ở Chiang Mai bên Thái Lan, cậu cố gắng nhé.” nói xong Nam Thành đứng dậy: “Tôi còn có chuyện, đi trước đây.”

 

Anh ta nói xong rồi đi.

 

Giang Hữu Khiêm nhìn anh ta: “Cảm ơn anh, à đừng nói chuyện này với anh trai tôi, tôi muốn gây bất ngờ cho anh ấy.”

 

Nam Thành không quay đầu lại, vẫy tay với anh ta: “Biết rồi.”

 

Nam Thành rời khỏi quán bar rồi đi thẳng đến biệt thự.

 

Vào trong biệt thự tìm người giúp việc quét dọn vệ sinh, bây giờ Giang Mạt Hàn đi lại không tiện, trong nhà không thể không có người.

 

Giải quyết xong anh ta phải nói Giang Mạt Hàn.

 

Anh ta đến biệt thự, Giang Mạt Hàn ngồi trước cửa sổ, người giúp việc xào rau đặt trên bàn, được một lúc đã nguội rồi.

 

“Tổng giám đốc Mạt Hàn.” Anh ta đi đến.

 

“Lăng Hi chết rồi, thông qua điều tra là tự sát, phía cục trưởng Ngô đã xử lý xong rồi, tên Tiểu Vương thả cô ta đi đã bị sa thải rồi.”

 

Giang Mạt Hàn ngồi im bất động, cũng không phản ứng gì, nhưng Nam Thành biết anh ta nghe thấy hết.

 

“Cái bàn đó, trước đây cô ấy luôn ngồi đối diện tôi.” Giang Mạt Hàn xoay chiếc xe lăn, nhìn vào bàn ăn.

 

Nam Thành nhếch môi, cúi đầu.

 

“Nhưng tôi đã đánh mất cô ấy” anh ta cúi đầu ngán ngẩm: “Đây là báo ứng của tôi, quả báo do tôi đã hại cô ấy.”

Bình Luận (0)
Comment