Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1468

“Cô ấy không có nhà.” Người đàn ông đứng chặn trước cửa không cho bọn họ vào.

 

“Có nhà hay không thì để bọn tôi vào xem là biết.” Nhân viên nghiệp vụ nói.

 

“Không có sự đồng ý của tôi, các người tùy tiện vào nhà tôi là vi phạm quyền tự ý xông vào nhà dân đấy.” Người đàn ông định đóng cửa lại nhưng Tô Trạm đã nhanh tay chặn lại, “Có ở nhà hay không chúng tôi vào xem sẽ biết.”

 

“Cút hết đi cho tao!” Người đàn ông kia dùng sức muốn đóng cửa lại, nhân viên nghiệp vụ thấy hành vi của người đàn ông này rõ ràng rất bất thường nên đã cố gắng hợp lực cùng Tô Trạm đẩy cánh cửa ra. Người đàn ông kia bị cánh cửa đẩy lùi về phía sau hai bước thì tức giận chửi bới: “Bọn mày muốn chết có phải không?”

 

“Vợ của anh đâu?” Nhân viên nghiệp vụ hỏi.

 

Tô Trạm nhìn thấy cánh cửa phòng ngủ mở được một nửa thì muốn đi qua đó, người đàn ông kia thấy vậy liền ngăn lại: “Đừng có ra oai ở nhà tao, cút ra ngoài.!”

 

Tô Trạm nháy mắt với Tần Nhã, anh ta sẽ khống chế người đàn ông còn cô ấy thử đến phòng ngủ xem có người ở trong đó không.

 

Nhân viên nghiệp vụ cũng rất tinh ý, anh ta chạy lên chặn đường người của người đàn ông kia.

 

Tần Nhã đi vào phòng ngủ thì nhìn thấy có rất nhiều máu, có một người phụ nữ đang nằm trên giường, bây giờ cô ấy đã hôn mê bất tỉnh rồi.

 

Tần Nhã nói: “Trong phòng có người.”

 

Tô Trạm và nhân viên nghiệp vụ nhìn tên đàn ông kia: “Anh còn lời gì muốn nói không?”

 

Tên đàn ông đó trong khi ẩu đả cùng với vợ cũng đá nóng mắt rồi, bây giờ lại bị người ngoài tới can thiệp vào chuyện nhà mình thì hắn thẹn quá hóa giận, vùng khỏi nhân viên nghiệp vụ và Tô Trạm sau đó chạy vào phòng bếp lấy một con dao: “Hôm nay chúng mày đừng hòng thoát khỏi đây.”

 

Tần Nhã định lấy điện thoại ra báo cảnh sát, tên đàn ông kia nhìn ra ý đồ của cô ấy nên hắn giơ con dao về phía Tô Trạm và nhân viên nghiệp vụ sau đó lùi xuống chỗ Tần Nhã định cướp lấy điện thoại của cô ấy.

 

“Cẩn thận” Tô Trạm trừng mắt nhìn, Tần Nhã vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy người đàn ông kia cầm con dao hướng về phía mình.

 

Tần Nhã sợ hãi ngây ngẩn cả người, đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc thì chỉ nhìn thấy bóng người của Tô Trạm lao tới, một cước đá bay tên đàn ông kia. Hắn ta phản ứng cũng nhanh, sau khi người bị đụng vào thành giường thì hắn lại cầm con dao bổ nhào tới chỗ Tần Nhã.

 

Tô Trạm ôm lấy Tần Nhã vào trong lòng, thế nhưng tốc độ của tên đàn ông kia khá nhanh, Tô Trạm không kịp ôm Tần Nhã chạy đi thì cánh tay đã bị dao chém phải. Lúc này nhân viên nghiệp vụ đã gọi thêm hai người đồng nghiệp đang trực ban của anh ta tới sau đó cùng nhau xông vào đánh ngã tên đàn ông kia, thành công đoạt lấy con dao trong tay hắn.

 

“Việc của nhà ông liên quan đếch gì đến chúng mày, bỏ tao ra!” Người đàn ông bị ép dưới mặt đất nhưng vẫn không ngừng to tiếng chửi rủa.

 

“Chúng tôi đã báo cảnh sát rồi.” Nhân viên nghiệp vụ nói.

 

Tần Nhã được một phen kinh hồn bạt vía, sắc mặt cô ấy trắng bệch cả ra. Thấy chiếc áo sơ mi trắng trên người Tô Trạm nhuốm đầy máu đỏ thì cô ấy mới hoàn hồn trở lại: “Anh bị thương rồi à?”

 

Tô Trạm nhìn qua cánh tay của mình, hơi nhíu mày nói: “Không sao, vết thương nhỏ thôi.”

 

Không biết miệng vết thương có sâu không nhưng mới chỉ có một lát mà máu đã nhuộm đỏ nửa chiếc áo sơ mi của anh ta rồi.

 

“Chúng ta đi bệnh viện thôi.” Tần Nhã vừa lo lắng lại vừa đau lòng, cô ấy kéo cánh tay còn lại của Tô Trạm, nói.

 

Lúc này cảnh sát đã đi vào, có lẽ lúc báo cảnh sát thì nhân viên nghiệp vụ đã nói rõ có người bị thương nên còn có cả nhân viên y tế đi theo.”

 

Mau xem vết thương cho anh ấy.” Tần Nhã chặn một nhân viên y tế lại.

 

Nhân viên y tế nhìn Tần Nhã sau đó gật gật đầu, xé rách ống tay áo của Tô Trạm ra sau đó nói: “Cần phải khâu lại, đến bệnh viện trước đi.”

 

Có người hét lên trong phòng vẫn còn có người bị thương, nhân viên y tế thấy thế liền đi vào trong phòng. Hình như vết thương của người bên trong phòng còn nặng hơn, bác sĩ nói mau khiêng người đi.

 

Tên đàn ông kia cũng bị cảnh sát còng tay dẫn đi.

 

Tới bệnh viện, người phụ nữ bị đẩy vào phòng cấp cứu. Tô Trạm tới khoa ngoại để xử lý vết thương. Cánh tay bị chém một đường khá sâu, bác sĩ bảo phải khâu mười mấy mũi. Lúc bác sĩ rửa miệng vết thương thì Tần Nhã không dám nhìn, cô ấy đứng bên cạnh nhưng ánh mắt lại nhìn sang chỗ khác.

 

Khoảng nửa tiếng đồng hồ trôi qua, vết thương của Tô Trạm cuối cùng cũng được xử lý xong. Tần Nhã dìu anh ta, hỏi: “Có đau không?”

 

Tô Trạm nói: “Không đau, tiêm thuốc tê rồi mà.”

 

Trước khi khâu vết thương bác sĩ đã tiêm cho Tô Trạm một liều thuốc tê, nếu không chỗ đó kim đâm vào sẽ rất đau, như thế này có thể đỡ hơn được một chút.

 

“Về đương sự của anh thì cảnh sát đã thông báo cho người nhà của cô ấy rồi, anh không cần phải lo lắng nữa đâu.” Tần Nhã nói.

Bình Luận (0)
Comment