Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1397

Thẩm Bồi Xuyên cười cười rồi xoa đầu cô ấy: “Ngốc quá.”

 

Tang Du cười thật tươi. Trời dần về khuya, họ nằm trong lều vải.

 

Ngủ dã ngoại, một là hoàn cảnh xa lạ, hai là thường có côn trùng kêu, thỉnh thoảng còn có gió làm đung đưa cây, không dễ ngủ.

 

Tang Du gối đầu lên cánh tay của Thẩm Bồi Xuyên, bắt đầu hỏi thăm anh ấy làm ở ngoài có mệt không, có quen chưa.

 

Anh ấy nói không có gì không quen cả.

 

Hai người cứ tỉ tê như thế cho đến khi cả hai ngủ thiếp đi.

 

Sáng hôm sau, Tang Du là người dậy trước.

 

Đúng lúc mặt trời đang mọc, Tang Du lay Thẩm Bồi Xuyên dậy để anh ấy đi ra xem mặt trời.

 

Thẩm Bồi Xuyên ngủ hơi sâu, bởi vì tối qua anh ấy ngủ hơi muộn.

 

Tang Du nhìn Thẩm Bồi Xuyên rồi dùng tay lay nhẹ anh ấy: “Dậy đi nào.”

 

Thẩm Bồi Xuyên mở mắt ra thì thấy có người đang nhìn mình rồi cười, sự buồn ngủ của anh ấy cũng tan đi mấy phần.”

 

Tang Du chu môi: “Chúng ta đi xem mặt trời mọc.”

 

Thẩm Bồi Xuyên và Tang Du đi ra khỏi lều vải thì phát hiện mọi người đã dọn đi từ khi nào.

 

Tang Du có nghe thấy tiếng động, chỉ là cô ấy không dậy.

 

Thật ra mọi người chỉ mới đi gần đây mà thôi.

 

Hai người ngồi trên tảng đá cạnh dòng suối ngắm một mảng đỏ rực nơi chân trời. Thời gian trôi qua, xung quanh cũng sáng dần lên, tiếp theo đó là mặt trời càng lúc càng lớn, cũng càng lúc càng đỏ.

 

Mặt trời mới mọc như một ngọn đuốc đỏ rực, nhưng không hề nóng. Những đám mây xung quanh cũng như bị lửa thiêu, đỏ cam, nhìn rất hùng vĩ.

 

Tang Du nói: “Mọi người đều nói mặt trời mọc ở Nam Sơn là đẹp nhất, đúng là đẹp thật.”

 

Thẩm Bồi Xuyên nhìn thoáng qua cô một cái, mặt trời mọc vẫn luôn rất đẹp, chỉ là nhịp điệu sinh hoạt quá vội vã khiến cho không có ai dừng bước lại để ngắm nhìn vẻ đẹp đó mà thôi.

 

Xem mặt trời mọc xong thì hai người họ dọn dẹp lều vải xuống núi.”

 

Mặc dù mặt trời mọc rất đẹp nhưng việc lên xuống núi đúng là vô cùng mệt mỏi.

 

Dưới tình huống chưa được ăn sáng thì lại càng mệt hơn.

 

Hai người bỏ đồ vào cốp xe rồi lên xe. Sáng sớm, xung quanh vô cùng yên tĩnh, gần như là chẳng có ai đi qua đây cả.

 

Xe của hai người đi vào trong thành phố. Thẩm Bồi Xuyên hỏi Tang Du là có muốn ăn cái gì không, cô ấy nói muốn về nhà trước. Hai người ngủ trong lều vải nên không có thay quần áo, bây giờ trên người rất khó chịu, cô ấy muốn về nhà tắm rửa cho sạch sẽ.

 

“Đi.” Thẩm Bồi Xuyên tiếp tục lái xe.

 

Xe dừng ở bãi đậu xe dưới tầng hầm cư xá. Thẩm Bồi Xuyên cầm lều vải, còn Tang Du cầm ấm nước, hai người một trước một sau đi lên lầu.

 

Thẩm Bồi Xuyên cất đồ còn Tang Du đứng trong phòng khách nhìn anh, dường như cô ấy nghĩ đến điều gì rồi lại ngượng ngùng nở nụ cười, sau đó xoay người đi vào phòng tắm tắm rửa.

 

Thẩm Bồi Xuyên cất đồ xong thì không thấy Tang Du đâu cả, chỉ nghe thấy tiếng nước xả ào ào. Anh ấy biết rằng Tang Du đi tắm nên quay người đi ra khỏi phòng.

 

Thẩm Bồi Xuyên không biết nấu cơm nên đi ra ngoài mua, anh ấy ở đây cũng khá lâu rồi nên biết quán nào ngon.

 

Tang Du dùng tốc độ nhanh nhất để tắm rửa sạch sẽ, cô thay  đồ và điều chỉnh tốt trạng thái rồi đi ra ngoài, ai ngờ trong phòng khách lại không có ai cả.

 

Cô quay người đi vào phòng ngủ thì cũng không có ai, chăn mền vẫn được xếp gọn gàng, dường như anh ấy không hề đụng tới.

 

Thẩm Bồi Xuyên đi đâu rồi chứ?

 

Tang Du tìm điện thoại rồi chuẩn bị gọi cho Thẩm Bồi Xuyên, ngay lúc này có tiếng mở cửa vang lên, Tang Du để điện thoại xuống rồi đi ra ngoài thì thấy Thẩm Bồi Xuyên cầm theo bữa sáng đi vào nhà. Anh ấy đặt đồ ăn lên bàn rồi nói: “Tới ăn sáng nào.”

 

Thẩm Bồi Xuyên bày đồ ăn mua về ra bàn.

 

Tang Du đi tới nhưng không hề ngồi xuống ăn ngay mà vòng ra sau lưng ôm lấy Thẩm Bồi Xuyên.

 

Thẩm Bồi Xuyên quay đầu nhìn cô ấy: “Đến ăn sáng đi.”

 

Tang Du lắc đầu rồi nháy mắt với anh: “Em không đói bụng.”

 

Tang Du nói rồi cởi áo choàng tắm ra, áp vào người anh.

Bình Luận (0)
Comment