Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1351

Tần Nhã thuận miệng ừ một tiếng, không muốn nói rõ cho anh ta biết.

 

Bởi vì nếu cô ấy nói là Thiệu Vân đặt, nhất định Tô Trạm sẽ hỏi Thiệu Vân ở thành phố B à?

 

Nếu cô ấy nói không ở.

 

Tô Trạm sẽ nói ông ấy ở thành phố C, xa như vậy mà còn đặt cơm cho em?

 

Tô Trạm nhìn cô ấy, không rõ vì sao cô ấy lại không nói, trong lòng anh ta có chút hoảng: “Tần Nhã.”

 

Tần Nhã quay đầu: “Vâng.”

 

Anh ta cầm lấy tay Tần Nhã: “Em lại đây.”

 

Tần Nhã đặt hộp cơm xuống, đi tới nhẹ giọng hỏi anh ta: “Anh làm sao vậy, không thoải mái à?”

 

Tô Trạm lắc đầu: “Không phải.” Anh ta dừng vài giây, ôm Tần Nhã vào lòng rồi nói: “Anh sợ mất em.”

 

Tô Nhã nói: “Anh chỉ cần sống khỏe mạnh thì sẽ không mất em được.”

 

Trong lòng Tô Trạm vẫn bất an, bèn cứ ôm chặt cô ấy mãi.

 

“Anh ăn gì đó trước đi, em còn muốn gọi điện thoại cho bà nội, bằng không bà lại lo lắng cho anh.” Tần Nhã thử đứng lên, cũng không dám làm động tác quá mạnh, sợ đụng phải vết thương của anh ta.

 

Tô Trạm nói: “Gọi điện thì có thể để tối nay gọi, cơm cũng có thể để đến tối ăn, giờ khắc này, anh chỉ muốn ôm em thôi.”

 

Khi xảy ra tai nạn xe cộ, thật sự rất nguy hiểm, lúc ấy anh ta cũng sợ hãi, sợ hãi thật sự sẽ chết đi, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Tần Nhã, anh ta sợ mình sẽ không còn gặp lại cô ấy nữa.

 

Tần Nhã im lặng đứng thẳng người lên.

 

Tô Trạm nhanh chóng ôm chặt hơn: “Em đồng ý với anh, dù xảy ra chuyện gì thì cũng không rời khỏi anh, có được không?”

 

Tần Nhã không có kiên nhẫn nói nhiều với anh ta: “Được rồi, đây là bệnh viện, để người khác nhìn thấy thì không tốt, anh nên ăn chút gì đi.”

 

Tô Trạm nghĩ, cô ấy còn chưa ăn cơm, bèn buông tay ra.”

 

Tần Nhã thoát khỏi lồng ngực anh ta, đi lấy đồ ăn lại đây.

 

Tô Trạm nói: “Anh không ăn đâu.”

 

Tần Nhã đứng nhìn anh ta: “Là vì vừa mới tỉnh lại nên không muốn ăn sao?”

 

Tô Trạm nói: “Có lẽ là như vậy, miệng anh khô lắm.”

 

Tần Nhã đặt đồ ăn xuống, đi rót một cốc nước cho anh ta.

 

Tô Trạm nhận lấy, đưa đến bên miệng rồi uống hết nước trong cốc, quả thật miệng anh ta rất khô, uống hết cả cốc nước mới thấy đỡ phần nào.

 

Tần Nhã nhận lấy cốc nước trống không, Tô Trạm ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Em còn chưa ăn sáng, em ăn chút gì trước đi.”

 

Tần Nhã đặt chén lên bàn rồi ngồi xuống ghế, nhưng cô ấy lại không muốn ăn gì, cầm đũa trong tay mà không gắp gì cả, chỉ không ngừng và cơm vào miệng.

 

Lòng cô ấy không ngừng đắn đo, cuối cùng vẫn nói: “Em nói với bà nội rồi, em đồng ý mang thai hộ.”

 

Lúc còn hôn mê, Tô Trạm đã nghe được rồi, nhưng giờ phút này nghe chính miệng cô ấy nói ra, không hiểu sao trong lòng lại vô cùng chua xót.

 

Ban đầu cô ấy không chấp nhận.

 

Dù không phải là con gái nhưng anh cũng biết lý do của việc này.

 

Thế mà bây giờ cô ấy lại đồng ý vì anh.

 

Tô Trạm muốn bước xuống giường bệnh, Tần Nhã vội tiến đến dìu anh ta: “Anh còn đang bị bệnh, hiện tại vẫn chưa thể xuống giường được.”

 

Tô Trạm nói không có việc gì, anh ta không thể nói ra lời cảm ơn, đối với Tần Nhã mà nói, lời cảm an cũng không thể bù đắp hay trấn an cô được.

 

Điều anh ta có thể làm chính là ôm cô ấy vào ngực, nói cho cô ấy, em còn có chỗ dựa.

 

Sau khi bình tĩnh, Tần Nhã gọi điện thoại cho ba cụ, nói bà Tô Trạm đã tỉnh, lúc này bà cũ cũng sắp đến đây rồi.

 

Cũng nói xong rồi, dưới sự giúp đỡ của hộ sĩ, bà cụ nói hôm nay bà có thể xuất viện, bởi vì hôm nay Thẩm Bồi Xuyên không có thời gian, còn chưa giúp bà đi làm thủ tục xuất viện, Tần Nhã bèn nói để cô ấy đi làm.

 

Bà cụ lôi kéo tay Tần Nhã: “Cảm ơn cháu.”

 

Tô Trạm nhìn hai người làm lành, trong lòng thoải mái hơn không ít, cũng không cảm thấy khó xử vì bị kẹp ở giữa: “Chúng ta là người một nhà.”

Bình Luận (0)
Comment