Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1341

Thẩm Bồi Xuyên khịt mũi: “Đây có phải đại nạn không chết ắt sẽ có hạnh phúc không?”

 

Tô Trạm thản nhiên nói: “Có lẽ là như vậy.”

 

“Cái đức hạnh của cậu.” Thẩm Bồi Xuyên không thể chịu nổi bộ dạng khoe khoang của Tô Trạm.

 

Thẩm Bồi Xuyên nghiêm túc và nói: “Nhân tiện, bằng lái xe của cậu phải bị thu hồi, phải nộp hai trăm mười triệu.”

 

Người bên kia cũng bị thương, xe gửi vào tiệm sửa xe, đều là dùng tiền của Tô Trạm, uống rượu lái xe, công ty bảo hiểm cũng không phải đền tiền.

 

Tô Trạm nói. “Biết, đó là những chuyện nhỏ.”

 

Anh ta ngay cả vấn đề khó nhất cũng giải quyết được được rồi, còn quan tâm đến điều nhỏ này làm gì? Đối với anh ta mà nói đó đều không quan trọng.

 

Thẩm Bồi Xuyên hỏi: “Cậu muốn ăn gì …”

 

Két…

 

Lúc này cửa phòng mở ra.”

 

Thẩm Bồi Xuyên kịp thời ngừng lại nhưng Tần Nhã vừa mới bước vào vẫn nghe thấy tiếng, cô ấy liếc nhìn xung quanh căn phòng thấy không còn ai khác vì vậy lên tiếng hỏi: “Anh vừa mới nói chuyện với ai vậy.”

 

“Anh, anh có nói chuyện sao?” Thẩm Bồi Xuyên cố tỏ ra bình tĩnh.

 

Tần Nhã gật đầu đầy chắc chắn: “Anh có nói mà, nói là ăn cái gì cậu đói chưa?”

 

“Không có em nghe nhầm rồi.” Thẩm Bồi Xuyên sờ mũi phủ nhận, Tần Nhã cảm thấy kỳ quái cô ấy không hề có nghe nhầm mà rõ ràng là anh ấy đã nói chuyện.

 

Cô ấy cúi đầu nhìn Tô Trạm đang nằm trên giường, anh ta vẫn còn đang hôn mê.

 

“Sao em lại trở về rồi? Ăn cơm sớm như vậy à?” Thẩm Bồi Xuyên cúi đầu xem thời gian mới khoảng mười phút thôi rõ ràng là không đủ thời gian ăn cơm.

 

Thực ra Tần Nhã đã đến nhà hàng chỉ là cô ấy quên mang theo ví tiền và di động nên quay về để lấy đồ, bà cụ vẫn còn đang ở đó không muốn ăn vì vậy cô phải khuyên nhủ bà ấy một chút.

 

“Vẫn chưa ạ.” Tần Nhã cầm điện thoại và ví tiền trên bàn đưa cho anh ấy xem: “Em đến nhà hàng thì mới phát hiện không có tiền để thanh toán.”

 

Thẩm Bồi Xuyên hiểu ra: “Vậy em mau đi đi để anh trông ở đây cho.”

 

Tần Nhã gật đầu nhưng trong lòng vẫn còn nghi ngờ liếc nhìn về phía giường một chút. Tô Trạm vẫn không hề có dấu hiệu muốn tỉnh lại, cô ấy cảm thấy khó hiểu rõ ràng là vừa rồi Thẩm Bồi Xuyên đã mở miệng nói chuyện.

 

“Anh Thẩm anh muốn ăn gì không? Em mua về cho anh?” Tần Nhã lên tiếng.

 

Thẩm Bồi Xuyên nói: “Thật sự không cần đâu trong nhà anh vẫn còn có người nữa.”

 

Cô ấy mỉm cười: “Quên mất anh Thẩm bây giờ đã là người có gia đình rồi, trước kia em không có mặt nên bây giờ nói một tiếng chúc phúc muộn màng, anh Thẩm tân hôn vui vẻ nhé!”

 

Thẩm Bồi Xuyên nói: “Cảm ơn!”

 

Cuối cùng cô ấy vẫn nói: “Anh thật sự không ăn thì em đi đây.”

 

Nhưng anh ấy vẫn nói không cần, sau khi Tần Nhã rời khỏi Thẩm Bồi Xuyên mới thở dài một hơi.

 

Lần này nhìn Tần Nhã đi xa anh ấy mới đụng một chút vào Tô Trạm: “Người đã đi rồi có phải lúc nãy cô ấy đã nghi ngờ hay không?”

 

Tô Trạm mở mắt ra: “Cậu làm sao vậy? Ngay cả một người phụ nữ cũng không lừa nổi?”

 

Thẩm Bồi Xuyên: “…”

 

Tại sao bây giờ lại đổ cho anh ấy vậy?

 

“Tô Trạm, mẹ kiếp lương tâm của cậu bị chó ăn rồi phải không? Có tin hay không bây giờ tôi đi nói với bà cụ và Tần Nhã là cậu đang giả vờ? Để cho cậu chết ở đây mà không ai thèm quan tâm đến?”

 

“Hi hi, chẳng qua tôi lo lắng mà thôi.” Tô Trạm lập tức nhận thua, đúng là sợ Thẩm Bồi Xuyên vạch trần anh ta đến lúc đó anh ta thật sự không có cách nào cứu vãn.

 

Thẩm Bồi Xuyên hừ một tiếng và ngồi xuống ghế rồi nói: “Cậu cũng có chừng mực một chút, lừa người ta lâu rồi nếu bị phát hiện thì cậu cũng không có quả ngọt mà ăn đâu, tốt nhất thấy đủ thì dừng lại.”

 

Anh ta nói: “Tôi biết rồi tôi sẽ nhìn mà làm có thể rót cho tôi cốc nước được không? Tôi khát quá.”

 

Thẩm Bồi Xuyên đứng dậy rót nước cho anh ta và hỏi: “Cậu muốn ăn gì không?”

 

Tô Trạm nói: “Tôi không đói.”

 

Anh ấy gật đầu và đỡ anh ta dậy rồi đưa nước cho anh ta.

 

Anh ta lắc đầu: “Tay tôi không cử động được cậu không giúp tôi à.”

Bình Luận (0)
Comment