Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1234

Cô cúi đầu hôn lên trán con gái, trước đây con hoạt bát vui tươi như thế, lúc này lại trở nên an tĩnh như vậy, cô rất lo lắng.

 

Tông Triển Bạch tắm xong đi ra, Lâm Tử Lạp vẫn chưa ngủ, cô nhích vào trong một chút nhường chỗ cho anh, anh bước đến bên giường ngồi xuống, giơ tay lấy cuốn sách trong tay cô: “Để anh đọc cho.”

 

Đúng lúc Lâm Tử Lạp có chút buồn ngủ liền gật gật đầu, Tông Triển Bạch tự mình ôm con gái qua, thật ra anh đã nghe được cô đọc đến đoạn nào rồi nhưng vẫn cố ý hỏi con gái: “Mẹ con đọc đến đâu rồi?”

 

Tông Ngôn Hi chỉ vào một hàng trong cuốn sách.

 

Tông Triển Bạch dịu dàng nói: “Tiểu Nhụy nói cho bố nghe đọc đến đâu đi, bố muốn nghe Tiểu Nhụy nói chuyện.”

 

Cô bé rúc vào lòng anh, không nói tiếng nào.

 

Anh sờ sờ đầu con gái, thở dài một hơi, tiếp tục đọc truyện cho con nghe.

 

Đợi đến lúc Tông Ngôn Hi nghe kể chuyện rồi ngủ say đã là hai tiếng sau, Lâm Tử Lạp đã ngủ rồi, anh đặt sách xuống, tắt đèn ở đầu giường.

 

Trong đêm, anh mơ hồ nghe thấy tiếng của Lâm Tử Lạp.

 

“ Ôi, đau quá…”

 

Sắp sinh rồi à?

 

Cơn buồn ngủ của Tông Triển Bạch ngay lập tức bị xua tan, anh bật đèn ngủ lên và nhìn cô đầy lo lắng: “Có phải đau bụng không?”

 

Lâm Tử Lạp cau mày tỏ vẻ khó chịu. Tông Triển Bạch không quan tâm mang giày khi đứng dậy khỏi giường, đi đến bên cạnh cô: “Anh đưa em đến bệnh viện.”

 

Khi anh cúi xuống ôm cô, Lâm Tử Lạp nắm lấy tay anh lắc đầu: “Không, không phải là đau bụng.”

 

Cô không thể cử động, cơ thể cô cứng đờ, và hai chân đột nhiên co quắp.

 

“Chân em bị chuột rút.” Cô nói một cách khó chịu.

 

Tông Triển Bạch vén chăn bông lên, nhìn vào chân cô, bộ đồ ngủ cuộn lên, hai chân trắng nõn mỏng manh lộ ra trước mặt anh: “Chân nào bị chuột rút?”

 

“Bên trái.” Chân mày cô nhíu lại càng ngày càng sâu, gân cốt đau như thắt lại. Cô nắm lấy chăn bông nói: “A…đau quá.”

 

Vẻ mặt Tông Triển Bạch căng thẳng, xoa xoa cái chân co quắp của cô, không theo phương pháp nào, chỉ là để cô bớt đau.

 

Phải mất một lúc mới giảm bớt được cơn co rút, Lâm Tử Lạp mới ngẩng đầu lên nói: “Anh ngủ đi, tốt hơn nhiều rồi.”

 

Tông Triển Bạch ngồi ở mép giường, đưa chân cô gác lên mình rồi tiếp tục xoa bóp.

 

“Ngày mai chúng ta hãy đến bệnh viện xem thế nào.”

 

Lâm Tử Lạp nói: “Chuyện này là bình thường, nó sẽ xảy ra khi tuổi thai lớn.”

 

Tông Triển Bạch mím môi không nói gì, anh không thể thay thế được loại đau đớn này, điều duy nhất anh có thể làm là cố gắng hết sức để cô bớt khó chịu.

 

Lâm Tử Lạp di chuyển chân của mình và làm nũng với anh: “Có phải đau lòng không?”

 

Tông Triển Bạch vỗ đùi cô: “Không đau lòng.”

 

Lâm Tử Lạp rút chân ra, nhẹ nhàng nói: “Đi đi, không cho anh xoa cho em.”

 

Tông Triển Bạch nắm lấy mắt cá chân của cô: “Đừng làm loạn, ngoan, anh xoa cho em sẽ không đau nữa.”

 

“Anh có thấy đau lòng vì em đâu, nên em sẽ không để anh xoa.” Lâm Tử Lạp cong chân lên và cố gắng tách ra khỏi anh.

 

Tông Triển Bạch cười nhẹ: “Tùy hứng.”

 

Lâm Tử Lạp bĩu môi nói: “Em tùy hứng đấy, sau này em còn muốn để anh nuôi em.”

 

“Nuôi.” Tông Triển Bạch cưng chiều nắn bóp đùi cô một chút, Lâm Tử Lạp nũng nịu nói: “Đau quá.”

 

Tông Triển Bạch hỏi: “Chỗ nào đâu?”

 

Lâm Tử Lạp chỉ vào chân.

 

Tông Triển Bạch đi tới, Lâm Tử Lạp nhận ra anh định hôn mình, vội vàng thu chân lại, nói nhỏ với anh, “Tông Triển Bạch.”

 

“Sợ anh hôn em sao?” Tông Triển Bạch nhìn cô qua ánh đèn với vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu đây là con trai, gửi nó đến thành phố C thì sao?

 

Lâm Tử Lạp cảm thấy khó hiểu.

Bình Luận (0)
Comment