Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1147

Sau mười phút, xe dừng trước cổng tiểu khu nơi anh ở.

 

Tống Nhã Hinh dừng xe, anh đẩy cửa xuống, nói: “Em lái xe từ từ, chú ý an toàn.”

 

Tống Nhã Hinh hạ cửa kính xe xuống, cười nói: “Đã đến nhà anh rồi, chẳng lẽ anh không mời em lên uống trà sao?”

 

Thẩm Bồi Xuyên: “…”

 

Cô bật cười: “Em đùa anh thôi, đi tìm bạn anh đi, bây giờ em đi đây.”

 

Nói xong cô nâng cửa sổ, khởi động xe và rời đi.

 

Cô nhìn Thẩm Bồi Xuyên trong gương chiếu hậu, khóe miệng hơi cong lên, giống như đang nói: “Anh không thoát khỏi tay em đâu.”

 

Thẩm Bồi Xuyên quay người bước vào tiểu khu, đi thang máy lên tầng nơi anh ở, cửa thang máy mở ra, khi anh bước xuống thì thấy Tô Trạm đang ngồi trước cửa nhà mình.

 

Anh bước nhanh qua thì thấy anh ta đã ngủ, không biết là do uống rượu quá nhiều hay do bị thương nữa, mà anh ta đã dựa vào tường ngủ say rồi.

 

Anh mở cửa, dìu người vào rồi đặt anh ta lên giường.

 

Trong suốt quá trình này, Tô Trạm không có phản ứng gì, cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.

 

Thẩm Bồi Xuyên cau mày: “Làm sao lại biến mình trở thành thế này chưa? Cậu không muốn sống nữa sao?”

 

Lâm Tử Lạp nói rằng cậu ta thất tình.

 

Chẳng phải cậu ta vẫn luôn thất tình hay sao?

 

Anh thở dài lột quần áo, quần, giày dính máu của Tô Trạm, không chỉ có máu, còn có rượu, mùi rất hôi.

 

Khi đắp chăn bông cho anh ta, Thẩm Bồi Xuyên thấy trên người anh ta vẫn còn vài vết bầm tím, anh đứng bên giường nhìn, thầm nghĩ không biết cậu ta đã đánh nhau với ai?

 

Ra tay tàn nhẫn như vậy?

 

Ở nhà có thuốc, do nhà anh luôn chuẩn bị một số loại thuốc trị thương nhẹ, anh lấy ra xoa lên người Tô Trạm, lau mặt và đầu xong, toàn bộ quá trình anh ta đều không động đậy.

 

Thu dọn đồ đạc, anh ngồi trên sô pha, nhà anh không lớn, chỉ có một phòng ngủ và một phòng làm việc, nhà bếp cũng có, nhưng anh rất ít nấu ăn ở nhà.

 

Anh rót một cốc nước để uống, đỡ khô miệng rất nhiều, làm xong việc này một lúc, anh đứng dậy đi tắm, sau đó nằm trên ghế sô pha nghỉ ngơi.

 

Lúc này thật ra cũng chưa muộn, chỉ là anh vừa uống rượu nên bây giờ buồn ngủ.

 

Bây giờ đúng vào giờ ăn tối.

 

Lúc anh uống rượu với cục trưởng Tống cũng không ăn nhiều.

 

Đi ngủ là sẽ không thấy đói nữa.

 

Tông Triển Bạch và Lâm Tử Lạp trở về từ đồn cảnh sát, khi bước vào cửa họ thấy Thiệu Vân và cả nhà đã chuyện trò vui vẻ với nhau, trước khi Lâm Tử Lạp giới thiệu thì đã tự giới thiệu trước rồi.

 

Hai đứa trẻ lại quen với ông ấy nên rất nhanh đã hòa nhập.

 

“Chú hai, sao chú về sớm vậy?” Lâm Tử Lạp thay giày rồi đi vào.

 

Thiệu Vân cười: “Chẳng phải cháu nói sẽ làm tiệc tẩy trần cho chú sao, cháu đến muộn, chú sợ là không ăn được.”

 

Chú ấy luôn như thế, thích pha trò, tính tình vui vẻ.

 

Lâm Tử Lạp cười nói: “Nhân vật chính đã ở đây rồi, vậy chúng ta ăn cơm thôi.”

 

Cô nhìn Tông Khải Phong và Trình Dục Ôn và giới thiệu: “Bố, chú, đây là chú hai của con…”

 

“Được rồi, được rồi, chú đã giới thiệu rồi, chú là chú hai của cháu, cháu là cháu gái của chú, bố cháu là anh cả của chú.” Thiệu Vân ngắt lời cô, nói lại một lần những lời giới thiệu trước đó.

 

Lâm Tử Lạp bật cười, chú hai của cô có kỹ năng này, đi tới đâu cũng dễ dàng làm quen, Lâm Tử Lạp không cần lo lắng chú không quen.

 

“Mọi người ngồi đi, để con xem bữa tối đã chuẩn bị xong chưa.”

 

Sau đó, cô vào bếp để xem có thể bắt đầu bữa ăn hay không.

 

Tông Triển Bạch cũng không lên lầu, anh ngồi xuống chiếc ghế sô pha trống ở tầng dưới, Đại Bạch ngoan ngoãn nằm cạnh chân anh, không hề làm phiền đến anh.

 

Thiệu Vân chơi trò câu đố với hai đứa trẻ, Trình Dục Ôn cũng nhanh chóng tham gia chơi cùng.

Bình Luận (0)
Comment