Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1088

Anh ấy đến tìm Thẩm Bồi Xuyên là muốn anh đi cùng với anh ấy đến biệt thự để ăn chùa bữa cơm, thực ra chủ yếu là còn có thể gặp được Tần Nhã, đây mới là mục đích thực sự của anh ấy.

 

Nhưng mà có vẻ như tâm trạng của Thẩm Bồi Xuyên không được tốt cho lắm, anh ấy mà ăn ngay nói thật thì chắc chắn Thẩm Bồi Xuyên sẽ không muốn đi cùng với anh ấy đến biệt thự, nên liền nói dối là Tông Triển Bạch gọi bọn họ cùng đi. Bản thân anh ấy không kiếm được cái cớ nào để có thể đi đến biệt thự nên chỉ có thể lôi kéo anh cùng đi với anh ấy.

 

Thẩm Bồi Xuyên không có nghi ngờ gì về lời nói của Tô Trạm, ừ một tiếng, nói: “Tôi biết rồi.”

 

Tô Trạm ở chỗ này cũng không xem mình là người ngoài, tự mình cầm cốc đi lấy một cốc nước.

 

“Bây giờ đã hơn bốn giờ rồi, tôi ở đây đợi anh một lát, rồi sau đó chúng ta cùng đi.”

 

Sau khi anh ấy uống xong cốc nước thì nằm dài ở trên ghế sô pha.

 

Thẩm Bồi Xuyên đặt hồ sơ vụ án ở trong tay xuống, nhìn Tô Trạm nói: “Cậu có thời gian như vậy, không bằng đi trước đến biệt thự, Tần Nhã cũng đang ở trong biệt thự đấy.”

 

Tô Trạm nói khoác mà không biết ngượng mồm: “Tôi không có trọng sắc khinh bạn giống như mấy người bọn anh đâu, tôi là người tốt.”

 

“Người tốt ở trên đời này sợ là đã chết sạch hết rồi, mới có thể đến lượt cậu nhận danh.” Cả khuôn mặt của Thẩm Bội Xuyên lộ rõ vẻ, tôi sớm đã nhìn thấu cậu.

 

“Cậu sợ Tần Nhã?”

 

Tô Trạm mạnh miệng: “Tôi sợ cô ấy cái gì?”

 

Có sợ thì cũng không thể thừa nhận, không thì sẽ bị xem thường. Cho dù là ở trước mặt các anh cũng không thể để mất mặt mũi, sĩ diện đàn ông của mình được.

 

Thẩm Bồi Xuyên đã hiểu rõ anh ấy từ trong ra ngoài: “Cậu cứ mạnh miệng đi.”

 

Tô Trạm giả vờ không nghe thấy, hai chân gác ở trên bàn trà lắc lư qua lại.

 

Khi đã đến năm giờ, Tô Trạm bắt đầu không còn kiên nhẫn chờ đợi được nữa, cứng rắn thúc giục Thẩm Bồi Xuyên nhanh chóng tan làm.

 

“Đi thôi, đi thôi.”

 

Thẩm Bồi Xuyên bị Tô Trạm lôi kéo đi ra khỏi phòng làm việc.

 

“Chúng ta chỉ cần lái một chiếc xe là được rồi.” Tô Trạm kéo Thẩm Bồi Xuyên đi đến chiếc xe của mình.

 

Thẩm Bồi Xuyên lôi tay của anh ấy ra: “Cậu gấp gáp như vậy để làm cái gì?”

 

“Tôi đói rồi.” Tô Trạm tùy tiện trả lời anh một câu.

 

Lúc hai người bọn họ lái xe đến biệt thự, thì Tông Triển Bạch cũng vừa mới đón hai đứa con trở về không bao lâu, Lâm Tử Lạp đang cùng với hai đứa bé ngồi ở trên ghế sô pha ăn dưa hấu, Tông Triển Bạch nói trên người đổ nhiều mồ hôi nên đã đi tắm rửa.

 

“Mẹ ơi, mẹ nhìn xem đây là thú nhồi bông con đã gắp được này.” Lâm Huệ Tinh bắt đầu khoe với mẹ.

 

“Chúng con đã đi đến khu vui chơi ở bên trong trung tâm thương mại, ở đấy có rất nhiều trò chơi thú vị, tất cả các trò chơi chúng con đều chơi một lần, thật sự rất vui vẻ.”

 

Lâm Tử Lạp lại xiên một miếng dưa hấu đã cắt ra thành miếng nhỏ bỏ vào trong miệng: “Cho nên các con mới về muộn như vậy?”

 

“Đúng ạ, con rất muốn được đi thêm một lần nữa.” Lâm Huệ Tinh đã bắt đầu mong ước lần sau còn có thể được đến đó chơi nữa rồi, cô bé đang ôm thú nhồi bông lông xù mà bé đã gắp được, yêu thích không muốn rời tay, bỏ Đại Bạch sang một bên.

 

Lâm Tinh Tuyệt nhìn em gái: “Em mất bao nhiêu tiền mới gắp được con thú nhồi bông này vậy?”

 

Lâm Huệ Tinh giống như là bị dẫm phải đuôi, liền bắt đầu nổi đóa lên: “Anh quan tâm đến việc em tiêu bao nhiêu tiền để làm gì, hơn nữa lại không phải là tiêu tiền của anh, ba đã nói rồi chỉ cần em vui vẻ là được. Anh tại sao phải nói em đã tiêu bao nhiêu tiền với mẹ? Khi anh chơi đua xe cũng không phải là đã tiêu thật nhiều tiền hay sao?”

 

“Chúng ta không giống nhau, anh chơi đua xe, lúc bắt đầu tuy rằng bị thua, nhưng sau đó anh đã thắng rất nhiều, còn em gắp thú nhồi bông, tiêu những hơn một ngàn, mà mỗi một lần gắp chỉ cần có hai xu, vậy hơn một ngàn phải gắp được những bao nhiêu lần? Hơn nữa, điều này tương đương với việc em tiêu hơn một ngàn chỉ để mua con thú nhồi bông này thôi đấy.”

 

Lâm Tử Lạp quay đầu nhìn con thú nhồi bông ở trong lòng con gái, nó chỉ là con thú nhồi bông được làm bằng vải nhung bình thường, mua ở trong cửa hàng đồ chơi cũng chỉ mất bảy mươi đến tám mươi tệ, con gái vậy mà tiêu những hơn một ngàn mới gắp được nó ra từ máy gắp thú bông. ”

 

Lâm Tử Lạp hơi khẽ chau mày. Chủ yếu là vì món đồ này không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng cô cũng không nói cho cho con gái cô biết. Bởi vì cô hiểu rằng đây là một trò chơi, không phải chuyện món đồ chơi gắp được đáng giá bao nhiêu tiền, mà là sự vui vẻ tận hưởng trong quá trình gắp thú cùng khoảnh khắc gắp được con thú bông ấy lên.

 

Cô xoa đầu của con gái: “Con có thấy vui không?”

 

Lâm Huệ Tinh gật đầu thật mạnh:

 

“Vui lắm ạ. Con thích cái gì ba đều mua cho con hết.”

 

Nói rồi, cô bé từ trong chiếc túi giấy đang xách trên tay lôi ra một chiếc ba lô được đóng gói một cách rất sang trọng. Cô đeo nó lên sau lưng rồi khoe với Lâm Tử Lạp: “Mẹ ơi, mẹ xem này, có đẹp không ạ?”

Bình Luận (0)
Comment