May Mắn Gặp Được Em

Chương 54

Khi Lương Tranh và Chu Húc về đến nhà đã là 11h, hai người ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi một chút. Gần 11 rưỡi Lương Tranh mới nhảy xuống ghế, vào phòng lấy quần áo chuẩn bị tắm rửa.

Tắm rửa xong đã là 12h, cô giục Chu Húc đi tắm, còn mình trở về phòng trước.

Có thể vì hôm nay học cả ngày, nên Lương Tranh có chút mệt mỏi, vừa chui vào trong chăn, hai mắt đã nhíu lại.

Lúc Chu Húc tắm rửa đi ra, đã thấy ai đó ngoan ngoãn nằm trong chăn ngủ say.

Anh đi đến bên giường, ngồi xuống cạnh cô, vô vỗ má Lương Tranh, thấp giọng hỏi: “Em ngủ rồi à?”

Lương Tranh vẫn cầm cầm di động trên tay, mắt khẽ chớp, mơ màng dụi mắt: “Chưa ạ. Vẫn đang chờ anh mà.”

Chu Húc nhìn cô một lúc mới thấp giọng nói: “12 giờ rồi.”

Lương Tranh sửng sốt một lát, hai mắt sáng lên, hân hoan hô to: “A. Sinh nhật em đến rồi.”

Chu Húc bật cười, xoa đầu cô: “Sinh nhật vui vẻ.”

Lương Tranh cong môi, dưới ánh đèn dịu dịu đôi mắt cô trong sáng, long lanh, cô ngẩng đầu, hôn nhẹ lên môi anh: “Cảm ơn anh.”

Chu Húc cười, kéo cô lại gần, từ tốn đeo một chiếc nhẫn vào tay cô: “Quà sinh nhật.”

Lương Tranh sững sờ cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út, rất vừa vặn.

Lương Tranh kinh ngạc, ngồi dậy.

Cô không biết chiếc nhẫn kia bao nhiêu tiền, nhưng trực giác mách bảo cho Lương Tranh biết, nó vô cùng quý giá.

Cô vô thức muốn tháo xuống xem xét, Chu Húc trầm giọng cảnh cáo: “Em cứ thử tháo xuống xem.”

Lương Tranh lập tức dừng hình, ngẩng đầu nhìn anh.

Chu Húc nhìn cô, không thương lượng: “Không được phép tháo ra.”

Lương Tranh đáp: “Cái này quá đắt, em không thể nhận được.”

Cô đang định tháo xuống, Chu Húc lập tức nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt anh kiên định, chăm chú nhìn cô, nghiêm túc nói: “Đến giờ vẫn muốn so đo cái này với anh hay sao?”

“Thế nhưng mà…”

“Đây là nhẫn đôi.” Chu Húc cắt ngang lời cô, “Không được phép bỏ xuống. Trừ khi em muốn chia tay.”

Lương Tranh sửng sốt. Cô nhìn anh, mấp máy môi, muốn nói gì đó, lại không biết phải nói gì.

Thật lâu sau mới buồn bực đáp: “Em không định tháo ra, tự nhiên anh làm ra vẻ nghiêm trọng vậy, gì mà muốn chia tay với anh chứ?”

Cô nắm lấy tay: “Thế nhẫn của anh đâu?”

Chu Húc mở lòng bàn tay. Lương Tranh cười rộ lên, dịu dàng nói: “Để em đeo cho anh.”

Bởi vì là nhẫn đôi nên kiểu dáng khá đơn giản, nhưng chất liệu rất sáng, nhìn vừa đẹp lại thanh lịch.

Nước da Lương Tranh rất trắng, ngón tay thon dài, mảnh mai, chiếc nhẫn đeo trên tay cô lại càng thêm đẹp mắt. Con người Lương Tranh đơn thuần, không giấu được ai cái gì, sáng hôm sau gặp mặt, cánh Phùng Thiến, Tiểu Vũ vừa nhìn đã nhận ra.

Tiểu Vũ nắm chặt tay Lương Tranh, kích động nói: “Đây không phải cặp nhẫn mới ra mắt của C hay sao, cái này cực kì đắt nha. Công nhận đáng đồng tiền bát gạo, đeo lên tay yêu thực sự.”

Lương Tranh sửng sốt, cô vô thức nhìn vào phòng khách, nhỏ giọng hỏi: “Rất đắt à?”

Tiểu Vũ gật đầu: “Ừ không rẻ đâu. Để mình check lại. Vì mình cũng định mua nên tìm hiểu kĩ lắm.”

Lương Tranh đè thấp giọng nói: “Bao nhiêu tiền vậy?”

Tiểu Vũ cười nói: “Chu Húc nhà cậu tặng đúng không? Anh ấy đã tặng, cậu hỏi giá làm gì, dù gì thì nhìn đẹp là được rồi!”

“Chí lý! Chí lý!” Phùng Thiến nhìn xuống bàn, hào hứng hét lên: “Oa Thủy chử (1)”

Lương Tranh lấy lại tinh thần, cười nói: “Ừ! Không phải cậu luôn muốn ăn món cá luộc theo kiểu Tứ Xuyên hay sao?”

Lương Tranh vừa nói, vừa tiếp tục thái thịt: “Món này mình được đích thân mẹ chân truyền, chỉ sợ cậu ăn rồi sẽ yêu mình đến chết.”

Phùng Thiến cười ha hả: “Không dám! Không dám! Một nhân vật nhỏ bé như mình sao có gan cướp người từ tay Chu thiếu gia cơ chứ?”

Lương Tranh cong mắt cười: “Cậu muốn đoạt cũng không đoạt nổi đâu.”

Mấy cô gái vui vẻ nô đùa trong bếp, trong phòng khách không khí khắc hẳn. Mặt người nào người ấy đều căng thẳng.

Dương Thăng liếc nhìn vào trong bếp, xác định mấy người bên trong không nghe được bọn họ nói chuyện, mới nhỏ giọng hỏi Chu Húc: “Ông trở mặt với gia đình thật à? Ông không nói với Lương Tranh sao?”

Chu Húc ngồi trên sofa, khẽ liếc mắt nhìn cậu bạn: “Không cần nói.”

Dương Thăng sửng sốt một chút, miệng há ra, dần dần ý thức được, Chu Húc thật sự quyết định thoát ly khỏi Chu Gia.

Thế nhưng trên cương vị một người bạn, anh vẫn không nhịn được khuyên nhủ: “Ông định thản nhiên buông tay như thế, không cần cái gì sao? Là anh em, chúng tôi đều tin tưởng năng lực của ông. Nhưng nếu ra khỏi nhà họ Chu, bắt đầu lại từ đầu sẽ cực kỳ vất vả gian nan.”

Chu Húc nhìn Chu Thăng, nhàn nhạt nói: “Vậy thì sao?”

Ánh mắt anh vô cùng kiên định bình tĩnh, như thể hoàn toàn không để chuyện này vào mắt.

Mọi người nhìn anh, bỗng nhiên tất cả những điều muốn nói đều chẳng nói ra được.

Tất cả đều biết, khi người bạn này của họ hạ quyết tâm làm gì chẳng ai cản được.

Dương Thăng đặt tay lên ngực tự hỏi, đổi lại là anh, anh có dám thẳng thắn quyết định thế hay không?

Tất cả mọi người ăn ý không nhắc đến chuyện này nữa, Chu Húc đứng lên đi vào phòng bếp.

Mấy cô gái thấy anh đi vào, đều cực kì tinh ý đi ra ngoài.

Lương Tranh quay đầu nhìn anh: “Sao anh lại vào đây?”

“Tới nhìn em một cái.” Chu Húc đi qua: “Sắp xong chưa?”

Lương Tranh: “Gần xong rồi, anh đói bụng à?”

“Không.”

“Anh búi giúp em tóc lên với, hơi nóng.”

Lương Tranh buộc tóc đuôi ngựa thấp, đơn giản. Nhưng thời tiết dạo này quả thực nóng nực, trong phòng bếp lại càng bí bích hơn.

Chu Húc giúp cô buộc lên cao hẳn, không cho tóc lòa xòa trên lưng nữa: “Thế này được chưa?”

“Được!” Lương Tranh bắt đầu chỉ huy: “Anh nhớ cột chắc chắn vào, đẹp nữa, lần trước cho anh buộc rối bù cả đầu em luôn, chẳng khác nào tổ quạ, hại em ra ngoài bị mọi người chê cười.”

Chu Húc bật cười: “Cột chắc là được rồi, ở đâu ra lắm yêu cầu độ khó cao thế chứ.”

Lương Tranh đạp anh một cái.

Chu Húc cười, giúp cô cột lại tóc, lại rút một tờ khăn giấy trên bàn, lau mồ hôi phần gáy giúp cô: “Còn cần làm gì nữa? Anh giúp em.”

“Anh cắt đống cà rốt này giúp em với.” Lương Tranh bỏ dao xuống, “Em đi uống nước.”

Chu Húc cầm lấy dao: “Thái sợi hay cắt khúc.”

“Thái sợi.” Lương Tranh vừa nói, vừa đẩy cửa bước ra ngoài phòng khách.

Lúc cô đi ra, thấy cánh Phùng Thiến và Dương Thăng đang đánh bài vui vẻ.

Phùng Thiến hỏi: “Tranh Tranh, sắp được ăn cơm chưa?”

“Nhanh thôi. Khoảng 20p nữa.” Lương Tranh đáp, cầm chén nước chạy về phía nhà bếp.

Cô đóng cửa lại, Chu Húc vẫn đang chăm chú thái cà rốt.

Cô tiến tới, tủm tỉm cười: “Ồ kỹ thuật không tệ nha, Chu thiếu gia.”

Chu Húc nói: “Công nhận, so ra có khi còn tốt hơn em đấy.”

Cái này thì Lương Tranh thừa nhận, cô nấu nướng thì ổn, còn cắt gọt thái rau củ thì tệ vô cùng.

Cô uống một ngụm, sau đó đưa cốc nước cho anh: “Anh uống nước không?”

Chu Húc gật đầu, nhận lấy.

Lương Tranh nấu nướng rất nhanh, đúng 12 giờ trưa bàn ăn đã sẵn sàng. Món nào món đó đều đủ sắc vị hương. Đặc biệt món Cá thủy chử hết veo với tốc độ ánh sáng.

Bữa cơm kéo dài 1 tiếng, đồ ăn trên bàn đều được đón nhận nhiệt tình, món nào cũng hết nhẵn bay. Ăn xong, mọi người cùng hát tặng cô bài chúc mừng sinh nhật, sau đó cả nhóm cắt bánh gato, ngồi nói chuyện, uống trà, ăn bánh.

No nê, cả nhóm lại tiếp tục sát phạt nhau trên chiếu bạc đến tận hơn 3h mới tạm biệt chủ nhà rời đi.

Lương Tranh tiễn mọi người đến thang máy, cười phất tay: “Mọi người đi cẩn thận nhé.”

“Ok. Yên tâm. Bye bye.”

Đến tận khi cửa thang máy đóng lại cô mới xoay người vào nhà. Vừa quay đầu đã va vào lồng ngực ấm áp của Chu Húc.

Cô ngẩng đầu cười, nhìn anh: “Chiều chúng mình sẽ đi đâu?”

Chu Húc nắm tay cô bước vào nhà: “Em muốn đi đâu?”

“Để em nghĩ đã.”

Buổi chiều là khoảng thời gian chỉ thuộc về hai người.

Hai người đi Thủy cung hẹn hò. Vì là cuối tuần, thủy cung khá đông đúc.

Đây là lần đầu tiên Lương Tranh đến đây, nhìn thấy cái gì cũng háo hức, trên đường chụp rất nhiều ảnh.

Rời khỏi thủy cung đã là 6h tối. Chu Húc đặt phòng ăn, hai người lái xe đến quán.

Trong lúc chờ đồ ăn được bưng lên, Lương Tranh vui vẻ xem lại đống ảnh hôm nay mình chụp được, bên trong còn vài cái cô chụp lén Chu Húc. Dù là hình chụp lén, nhưng cái nào cũng soái khí ngất trời.

Cô kéo kéo tay anh: “Nhìn anh chàng đẹp trai này xem. Người đâu mà tuấn tú dễ nhìn thế cơ chứ.”

Chu Húc cúi đầu nhìn, bật cười vui vẻ.

Hai mắt Lương Tranh cong cong hình trăng khuyết, buông di động xuống, cầm lấy điện thoại của Chu Húc để trên bàn.

Pass điện thoại của anh chính là sinh nhật cô, Lương Tranh thuần thục mở album ảnh trong điện thoại liền thấy vô vàn ảnh anh chụp hình cô chiều nay.

Cô cẩn thận xem kĩ từng cái, có rất nhiều tấm cực kì xinh đẹp, nhưng cũng có một số tấm xấu, cô nhịn không được lập tức xóa đi: “Tấm này xấu thế mà anh cũng để lại.”

Cô vừa nói, vừa ấn nút xóa, nhưng chưa kịp hoàn thành mưu đồ, đã bị ai kia thu hồi lại điện thoại: “Không được xóa.”

“Tấm kia chẳng dễ nhìn chút nào.”

“Đẹp mà.” Chu Húc giấu di động ra xa, không cho cô thực hiện ý đồ.

Vừa vặn phục vụ bưng đồ ăn lên. Cô cũng lười giằng co với anh.

Hai người ăn cơm xong đã là 8h tối. Lương Tranh ngồi trong xe, thắt dây an toàn cẩn thận xong liền nói: “Hay chúng mình đi xem phim đi. Xem xong tầm 10h, về nhà nghỉ ngơi là vừa.”

Chu Húc gật đầu rút điện thoại ra: “Về rạp gần nhà mình xem. Em muốn xem phim gì?”

Lương Tranh tiến sát lại, tựa đầu vào vai anh cùng xem danh sách phim đang chiếu.”

“Bộ này đi. Nhìn khá là lãng mạn.”

Chu Húc cười: “Em muốn ăn gì nữa không?”

“Thôi! Em no không thở nổi rồi.”

Phim chiếu lúc 8h30, 10h kết thúc, quả thực là một bộ phim tình cảm lãng mạn đáng xem. Không những vậy còn rất nhiều cảnh nóng, còn không giới hạn góc quay, chất lượng âm thanh của rạp còn vô cùng tốt, khiến Lương Tranh vừa xem vừa nóng mặt.

Cô thật sự hối hận, đáng nhẽ không nên cùng anh xem thể loại phim này.

Cả bộ phim, cô đều không dám quay sang nhìn anh.

Mãi cho đến khi lên xe trở về, lúc cô cúi xuống cài dây an toàn, Chu Húc mới dán sát người đến, ôm lấy mặt cô, thấp giọng hỏi: “Em đang xấu hổ cái gì thế?”

Lương Tranh: ...

Thủy chử: Món cá trụng trong dầu nóng, rất nhiều ớt khô và hạt tiêu Tứ Xuyên cay xè.

Bình Luận (0)
Comment