Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 114

Editor: Bạch Diệp Thảo

Trong một gian nhà tranh đơn sơ, một nữ tử đang nằm trong phòng, khuôn mặt nữ tử nhăn chặt, dường như đang thấy một thứ gì đó rất đáng sợ, thần sắc phi thường thống khổ.

"Không cần!" Một tiếng hô từ miệng nữ tử vang lên.

Giây tiếp theo, cô ấy ngồi bật dậy, trên trán rỉ ra đầy mồ hôi lạnh.

Tiểu Tử Mặc đang luyện chữ trong nhà chính nghe được tiếng, vội vàng chạy vào trong nhà.

"Mẫu thân, sao vậy ạ?" Tiểu Tử Mặc nhìn mồ hôi trên trán Bắc Vũ Đường, cậu bé nhỏ nhón chân, dùng tay áo lau cho cô.

Bắc Vũ Đường nhìn Tiểu Mạch Nhi, nhìn hoàn cảnh xung quanh, ý thức quay về được đôi chút.

Cô không chết.

Cô đã trở lại.

Bắc Vũ Đường vội vàng muốn xác nhận một chuyện, cô ôn nhu nói với Tiểu Tử Mặc: "Mặc Nhi, mẫu thân không sao. Con tiếp tục đi tập viết đi."

Tiểu Tử Mặc không yên tâm nhìn cô, nhưng thấy ánh mắt cô, nghe lời ra ngoài tập viết tiếp.

Bé vừa đi, Bắc Vũ Đường vội vàng hỏi: "Phong, là cậu sao?"

Cô khẩn trương chờ đợi.

[Xin lỗi, tôi không phải Phong. Xin chào ký chủ, tôi là hệ thống mới của cô, tên là Minh.]

Tâm Bắc Vũ Đường trầm xuống, cô nghĩ tới lời cuối cùng nó nói, hốc mắt dần ướt át, nghẹn ngào hỏi: "Nó... Nó sao rồi? Có phải nó có thể chữa không?"

Cô còn có thể tồn tại, nó nhất định cũng có thể.

Minh cảm nhận được suy nghĩ của cô, có hơi không đành lòng, nhưng vẫn nói [Không còn nữa. Trên thế giới này, không còn hệ thống tên Phong nữa.]

Bắc Vũ Đường cắn chặt môi, nước mắt tuôn như mưa.

"Vì sao tôi vẫn còn tồn tại mà nó lại không thể?"

[Cô và nó khác nhau. Có một số việc, cô vẫn nên không biết cho thỏa đáng.]

"Tôi muốn biết."

[Cô chắc chắn?]

Bắc Vũ Đường gật đầu.

[Phong đốt lực lượng căn nguyên của hệ thống để đối phó với hệ thống tà ác, muốn đồng quy vu tận với nó. Vốn nó có thể trọng sinh một lần nữa, nhưng vì giữ lại mạng cho cô, nó đổi cơ hội trọng sinh của nó cho cô.]

"Đồ ngốc đó!"

Bắc Vũ Đường không khống chế được, nghẹn ngào khóc nhỏ.

Minh an tĩnh nhìn cô khóc, tùy ý cô phát tiết bi thương trong lòng.

Nửa ngày sau, nước mắt ngừng rơi.

"Tả Thần sao rồi?"

[Y không sao, sống thọ và chết tại nhà.]

Bắc Vũ Đường biết y không có việc gì cũng an tâm hơn, chỉ là nghĩ đến Phong ngốc manh kia, cô lại đau lòng.

Tuy nó ngốc còn nói nhiều, nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ rời khỏi nó.

Thật ra, cô vẫn luôn cảm kích nó.

Là nó cho cô cuộc sống thứ hai, cho cô cơ hội báo thù.

Minh thấy tâm tình cô bình phục lại, chậm rãi nói [Căn cứ biểu hiện nhiệm vụ này của cô, độ vừa lòng là 50, tuy Lý Mộng Mộng cuối cùng cũng chết, nhưng không phải chết trên tay cô, không thể tính là công của cô, cho nên độ vừa lòng là 50, đạt 50 điểm.]

Bắc Vũ Đường an tĩnh nghe, không đáp lại.

[Cô muốn nghỉ ngơi hay tiếp tục làm nhiệm vụ?]

Dù biết hiện tại cô cần gì, nhưng là hệ thống, cần phải theo trình tự.

"Nghỉ ngơi." Bắc Vũ Đường thấp giọng nói.

[Được. Bảy ngày sau bắt đầu nhiệm vụ.]

"Ừ." Cảm xúc của Bắc Vũ Đường hạ xuống, đáp.

Chờ đến khi cô ra ngoài, Tiểu Tử Mặc lập tức hạ bút trong tay xuống, vẻ mặt lo lắng nhìn cô.

"Mẫu thân, người sao vậy?" Tiểu Tử Mặc rõ ràng cảm giác được cảm xúc của mẫu thân suy sút.

Bắc Vũ Đường sờ đầu bé, "Mẫu thân không sao, chỉ là gặp một ác mộng."

Tiểu Tử Mặc đơn thuần an ủi: "Mẫu thân đừng sợ."

Bắc Vũ Đường đi đến cạnh bàn, cầm sách lên, phát hiện bé đã chép được cả quyển, "Đây là con chép?"

"Không phải, là viết chính tả." Bắc Vũ Đường mềm mại nói.

Bắc Vũ Đường không thể không khen chỉ số thông minh của bé, thật là một tiểu thần đồng.

"Mẫu thân tìm chỗ cho con đọc sách."

Tiểu Tử Mặc lo lắng hỏi: "Mẫu thân, quà nhập học rất quý. Con có mẫu thân dạy là được rồi."

"Tiểu Tử Mặc nhà chúng ta còn biết tiết kiệm tiền cho mẫu thân. Đừng lo, mẫu thân có đủ tiền cho con đọc sách. Mặc Nhi của chúng ta không đọc sách là rất đáng tiếc."

Hôm sau, Bắc Vũ Đường ra ngoài tìm học đường, suy xét đến cô không ở nhà nhiều, Bắc Vũ Đường tìm gần, Tiểu Tử Mặc về nhà cũng gần.

Trong thôn họ không có học đường, nhưng thôn cách vách có một học đường, cách thôn họ cũng gần, đi đường ước chừng mất nửa nén hương.

Bắc Vũ Đường hỏi thăm qua, phu tử là một tú tài, nhiều năm không thi đậu cử nhân, nản lòng thoái chí trở lại quên lập học đường. Cô cố ý tìm hiểu nhân phẩm của vị tú tài này, xác định không có vấn đề, quyết định cho bé học ở đây.

Chọn địa điểm xong, Bắc Vũ Đường mua văn phòng tứ bảo, mang theo chút quà, dẫn Tiểu Tử Mặc đến thôn Thượng.

Bắc Vũ Đường gõ cửa học đường, một đứa trẻ đi học mở cửa.

"Các người tìm ai?"

"Chúng ta tìm Lý phu tử."

Đứa trẻ nhìn thoáng qua đồ Bắc Vũ Đường cầm trong tay, lãnh đạm nói: "Các người chờ một lát, phu tử đang giảng bài."

"Được."

Đứa trẻ trực tiếp xoay người đi, để hai người ở lại trong đình viện.

Ước chừng nửa nén hương, Lý phu tử còn không xuất hiện. Cô liếc ghế đá bên cạnh, dẫn Tiểu Tử Mặc đi qua.

"Mặc Nhi, con chờ ở đây, mẫu thân đi xem."

"Vâng." Tiểu Tử Mặc ngoan ngoãn gật đầu.

Bắc Vũ Đường đi về phía học đường, xuyên qua cửa sổ, thấy một đám trẻ đang ngồi ở án viết chữ, không thấy Lý phu tử đâu.

"Ngươi đang làm gì?"

Phía sau đột nhiên vang lên tiếng trẻ con.

Bắc Vũ Đường xoay người, thấy đứa bé đi tới, vẻ mặt kiêu căng nhìn cô, "Ngươi tới đây làm gì?"

"Ta muốn hỏi xem Lý phu tử có ở rảnh không?"

Đứa trẻ không kiên nhẫn nói: "Phu tử rảnh tất nhiên sẽ qua. Nơi này là học đường thụ nghiệp, không phải một nữ lưu như ngươi có thể tới. Nếu phu tử thấy, đừng nghĩ ngài sẽ nhận nhi tử của ngươi."

Bắc Vũ Đường nhăn mày, không nói gì.

Tuy nghe lời này không thoải mái, nhưng ngại Tiểu Tử Mặc sẽ còn học ở đây, nên nhịn.

"Ngươi mau đi đi. Đến đình viện chờ là được."

Đứa trẻ thấy nàng đi rồi, đi vào đình viện, đẩy một cánh cửa ra.

"Phu tử, họ còn ở bên ngoài. Ngài định lúc nào qua? Học trò thấy vị phụ nhân kia tựa như rất nóng vội." Đứa trẻ cung kính nói.

Lý phu tử cúi đầu chăm chú viết chữ, không nâng đầu, nói: "Làm mẫu thân còn nóng nảy như thế, hài tử của nàng ta tất nhiên cũng có tập tính này. Cho họ chờ, vừa lúc mài đi sự kiên nhẫn của họ."

"Vâng." Đứa trẻ đáp lời rồi lui ra ngoài.

Bắc Vũ Đường vừa chờ họ, là chờ thêm một nén nhang.

"Mẫu thân, có phải Lý phu tử rất bận không?" Tiểu Tử Mặc mềm mại hỏi.

"Ừ, hẳn là đang bận. Chúng ta chờ một lát." Bắc Vũ Đường thấy môi bé hơi khô, "Có phải khát nước không?"

Tiểu Tử Mặc vốn định lắc đầu, nhưng đối mặt với đôi mắt cô, nhớ lời cô từng nói, gật đầu.

"Mặc Nhi chờ ở đây, mẫu thân đi xin chén nước cho con."

"Mẫu thân không cần phải phiền toái như vậy, Mặc Nhi nhịn được."

"Đứa nhỏ ngốc, nếu điều kiện cho phép, không cần phải nhịn."Bắc Vũ Đường sờ mặt bé, "Chờ lát, mẫu thân đi về nhanh thôi."

Bắc Vũ Đường lại lần nữa đi về phía đình viện, thấy những đứa trẻ kia vẫn viết chữ, không thấy Lý phu tử đâu.

Cô một đường không gặp ai, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.

Bắc Vũ Đường đi qua một sương phòng, dư quang thấy một nam tử trung niên đang uống trà ăn điểm tâm, trong tay cầm một quyển sách, vui vẻ thích ý, vô cùng khoái hoạt.

"Sao ngươi lại tiến vào, còn tới tận đây?" Đứa trẻ từ sau bếp ra, vừa thấy Bắc Vũ Đường, không vui hỏi.

Không đợi Bắc Vũ Đường nói, người trong phòng nghe được động tĩnh, buông quyển sách trên tay xuống, hỏi người bên ngoài, "Là ai tới?"

Đứa trẻ nghe Lý phu tử hỏi chuyện, vội vàng trả lời, "Phu tử, là phụ nhân dẫn theo nhi tử tới cầu học."

Lý phu tử ra khỏi sương phòng, ánh mắt bắt bẻ xẹt qua dáng người béo mập của Bắc Vũ Đường, sắc mặt lạnh lùng, "Đây là nơi thụ nghiệp, không phải là nơi một hạng nữ lưu như ngươi có thể tới, mau ra ngoài."

Bắc Vũ Đường hoàn toàn bị vị Lý phu tử này chọc giận.

Nếu gã đang dạy học bảo chờ, dù chờ hai canh giờ, cô cũng không nói gì. Nhưng gã đang thoải mái uống trà đọc du ký, để mẹ con hai người chờ ở ngoại viện.

Giờ còn khinh bỉ nữ tử như thế, phu tử như vậy, có thể dạy ra đệ tử tốt được sao?

"Ta cho là phu tử bận, thì ra đang bận dùng trà. Phu tử, ngài thật bận nha." Bắc Vũ Đường châm chọc.

Lý phu tử không ngờ cô không những không xin lỗi mình mà còn đâm chọc mình, tức khắc nổi giận, "Một phụ nhân nho nhỏ như ngươi, nơi này há có thể là nơi ngươi giương oai!"

"Ta đúng là phụ nhân, nhưng cũng hiểu thế nào là lễ nghi, tôn trọng. Ngươi luôn ghét bỏ nữ tử, ngươi cũng đừng quên, ngươi cũng từ bụng nữ tử ngươi khinh thường bò ra. Không có nữ tử, lấy đâu ra ngươi."

Lý phu tử giận đỏ mặt.

Bắc Vũ Đường tiếp tục nói: "Chẳng lẽ ngươi là con khỉ từ cục đá nhảy ra?!"

"Ngươi... Ngươi......" Lý phu tử tức điên, lại không biết nên mắng lại thế nào, nửa ngày sau mới thốt ra một câu "Quả nhiên chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi."

Bắc Vũ Đường đang định dỗi lại, phía sau truyền đến tiếng Tiểu Tử Mặc.

"Mẫu thân." Tiểu Tử Mặc chờ nửa ngày không thấy mẫu thân về, mơ hồ còn nghe thấy tiếng cãi nhau, còn có tiếng mẫu thân, lập tức chạy lại, vừa lúc nghe được câu kia của phu tử.

Lý phu tử đã bị Bắc Vũ Đường chọc tức không chịu được, "Các người cút cho ta. Nơi này sẽ không thu loại học sinh như các người!"

Tiểu Tử Mặc bị lửa giận của Lý phu tử làm giật mình, bé nhìn Bắc Vũ Đường, thấy mẫu thân đạm nhiên, chậm rãi nói: "Hừ, loại phẩm tính này của ngươi, ta còn chẳng dám để Mặc Nhi nhà ta học ở đây."

Lý phu tử cả giận nói: "Tục ngữ có câu: Mẹ nào con nấy, thượng bất chính hạ tắc loạn. Chỉ bằng phẩm tính của phụ nhân thô lỗ như ngươi, còn muốn nhi tử đọc sạch mà trở nên nổi bật. Cả đời ngươi chính là mệnh dân quê!"

"Chúng ta có phải mệnh dân quê hay không thì không cần ngươi nhọc lòng. Nhưng mà, vận mệnh của phu tử ngươi chính là như thế, thay vì nhọc lòng cho chúng ta, còn không bằng tự nhọc lòng cho chính mình đi."

Nói xong, Bắc Vũ Đường dắt tay Tiểu Tử Mặc rời đi, không để ý nam nhân đỉnh đầu bốc khói kia.

Lý phu tử chỉ về phía họ, thân mình tức giận đến run nhè nhẹ, "Điêu phụ! Điêu phụ!"

Bắc Vũ Đường dẫn Tiểu Tử Mặc ra ngoài, Tiểu Tử Mặc còn thường nhìn về phía cô.

"Con muốn nói gì?" Bắc Vũ Đường hỏi.

Tiểu Tử Mặc dừng bước, Bắc Vũ Đường cũng dừng bước, nghi hoặc nhìn bé. Đôi mắt bé sáng rọi, ánh mắt kiên định, dùng giọng điệu non nớt và trịnh trọng của mình nói: "Mẫu thân, Mặc Nhi nhất định sẽ trở nên nổi bật, thi đậu Trạng Nguyên, để mẫu thân sống tốt."

Bắc Vũ Đường ngồi xổm xuống, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt bé, nghiêm túc nói: "Mặc Nhi, mẫu thân cho con đọc sách, không cần con nhất định phải trở thành một đại nhân vật gì, chỉ là để con học tập nhiều, biết nhiều hơn."

Nếu không trải qua các thế giới nhiệm vụ, có lẽ cô sẽ bảo bé, cô tin bé sẽ có ngày trở thành Trạng Nguyên. Nhưng mà, lúc này, cô không muốn đôi vai nhỏ bé của bé phải gánh quá nhiều.

"Được. Nếu đây không được, chúng ta đổi nhà khác."

"Vâng." Tiểu Tử Mặc nhìn nắm tay mình, ánh mắt kiên định chưa từng có.

Bé nhất định phải để mẫu thân sống tốt, cơm áo vô ưu.

Chỗ Lý phu tử không được, Bắc Vũ Đường đành dẫn bé đến thông cách vách, nơi này còn một học đường, phu tử là một ông lão, trước kia là một vị cử nhân, chỉ là không biết có chuyện gì lại về nhà mở học đường.

Đường đến nhà vị phu tử già có chút xa, Tiểu Tử Mặc sẽ phải đi lâu hơn nửa nén nhang.

Hai người ở trong thôn hỏi thăm học đường của vị phu tử già, chờ đến nơi, thì thấy một sân đơn sơ, đứng ngoài có thể nghe thấy tiếng đọc sách lanh lảnh.

Bắc Vũ Đường dư quang thấy ánh sáng đang chớp trong mứt Tiểu Tử Mặc, đã hiểu ý bé.

Một bà lão nhìn thấy họ, tiến lên dò hỏi: "Xin hỏi, hai người tìm ai?"

"Chào bà, chúng ta tới tìm lão phu tử."

Bà lão nhìn thoáng qua Tiểu Tử Mặc, cười nói: "Hai người chờ một chút, ông ấy còn đang cho học sinh học, chờ hạ rồi sẽ đến ngay."

"Được."

Bà lão dẫn hai mẹ con Bắc Vũ Đường vào trong, rót trà cho hai người.

"Đứa bé bao tuổi rồi?" Bà lão hòa ái nhìn về phía Tiểu Tử Mặc.

"Bốn tuổi."

"Bốn tuổi thì tốt, đúng tuổi đọc sách tốt. Học gì cũng nhanh."

Bắc Vũ Đường trò chuyện với bà lão, cũng biết thêm nhiều. Bà lão là thê tử của Tần phu tử, là người hiền lành, lời nói và cử chỉ được tu dưỡng rất tốt.

Từ trên người bà, Bắc Vũ Đường đã tin vị phu tử già chưa từng gặp được một nửa, hẳn ông sẽ không giống Lý phu tử kia.

Bà lão nhìn giờ, đứng dậy, "Thời gian này hẳn là tan học rồi, ta đi gọi ông ấy đến. Hai người chờ ở đây một lát."

"Được."

Một lát sau, một ông lão đầy đầu tóc bạc, tinh thần phấn chấn đi vào trong phòng.

Bà lão giới thiệu: "Mộc phu nhân, đây là phu tử."

Bắc Vũ Đường và Tiểu Tử Mặc đã đứng lên từ lúc vị phu tử già ấy vào phòng.

"Chào Tần phu tử."

Ông lão hơi gật đầu một cái, lướt qua Bắc Vũ Đường nhìn Tiểu Tử Mặc, "Con muốn đọc sách sao?"

"Muốn."

"Đã từng đọc sách gì?"

Tiểu Tử Mặc nghiêm túc trả lời từng câu: "Tam Tự Kinh, Thiên Tự Văn, Bách Gia Tính."

Lão phu tử hứng thú, muốn thử bé, "Có thể bối một đoạn Tam Tự Kinh không?"

Tiểu Tử Mặc gật đầu.

"Nhân chi sơ, tính bản thiện......"

Tiểu Tử Mặc một hơi bối toàn bộ Tam Tự Kinh, không sót một chữ.

"Vậy con biết hàm nghĩa của nó không?" Lão phu tử tiếp tục hỏi, chỉ là ánh mắt nhìn Tiểu Tử Mặc càng thêm sáng.

"Nhân chi sơ, tính bản thiện có nghĩa là: Người sinh ra bản tính đều là thiện, thiên tính cũng vậy, chỉ là lâu dầu, vì hoàn cảnh khác nhau, giáo dục khác nhau, mà sự khác biệt càng lúc càng lớn. Giống như là: một đứa trẻ mới sinh tựa như một tờ giấy trắng. Nếu thả tờ giấy vào chảo nhuộm màu đen, tờ giấy trắng sẽ thành tờ giấy đen. Nếu để vào chảo nhuộm màu đỏ, nó sẽ thành tờ giấy đỏ."

Lão phu tử không ngừng vuốt chòm râu dài của mình, càng nhìn càng thích.

Bà lão thấy bạn già như thế, biết bệnh cũ của ông lại tái phát.

"Bạn già nhà ta chính là như vậy, mỗi lần có hài tử tới cầu học để bị ông ấy hỏi một hồi. Có những đứa còn bị ông ấy hỏi khóc." Bà lão cười nói.

Bà lão nhìn Tiểu Tử Mặc, trong mắt tràn đầy yêu thích: "Đứa bé nhà cháu được dạy rất khá."

"Phu nhân quá khen. Ta rất ít dạy bé, chỉ nói qua một hai câu đơn giản, còn lại đều là bé tự học. Chỉ lúc không hiểu mới hỏi ý ta."

"Đứa bé bắt đầu học từ lúc nào?"

Nhìn đứa trẻ đọc lưu loát, ý tứ bên trong cũng kể ra được, hẳn phải học một thời gian rồi.

"Một tháng trước."

Bà lão nghe vậy, đôi mắt trừng lớn, không thể tin nhìn cô.

Hai người họ nói chuyện, ông lão bên kia đã khảo nghiệm xong, ánh mắt ông nhìn Tiểu Tử Mặc là vô cùng vừa lòng.

Khi ông hỏi thời gian bé học, nghe được là một tháng, phản ứng giống hệt bà lão, tràn đầy khiếp sợ. Bất chợt, ánh mắt ông nhìn Tiểu Tử Mặc càng khác.

"Hạt giống tốt, là hạt giống đọc sách tốt." Tần phu tử rất hưng phấn.

"Đi, cùng ta tới học đường."

Tiểu Tử Mặc nhìn Bắc Vũ Đường, thấy mẫu thân gật đầu, mới đi theo vị phu tử ra ngoài.

Bà lão thấy bạn già trực tiếp dẫn người đi, lắc đầu.

"Mộc phu nhân đừng trách. Bạn già nhà ta chính là như vậy, thấy hạt giống tốt là chẳng để ý gì nữa hết." Bà lão áy náy nói.

"Phu tử coi trọng tiểu nhi như thế là phúc của nó, sao ta lại để ý được, cao hứng còn không kịp. Không biết quà nhập học thế nào?"

"Năm lượng bạc."

Bắc Vũ Đường không nói hai lời, lấy năm lượng bạc trong túi ra, hơn nữa còn đưa thêm cả quà nhập học và lục lễ qua, cộng thêm văn phòng tứ bảo.

Bà lão thấy cô mang lễ nặng như vậy thì lập tức chống đẩy, "Không cần nhiều như vậy."

Nông thôn không thể so với trong thành, cơ bản chỉ đưa mấy đồ nhà làm. Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên bà thấy người chuẩn bị đầy đủ như vậy.

Hôm nay nói chuyện, bà nhận ra cô là một người có hàm dưỡng rất cao, giống như là nữ tử bước ra từ một gia đình giàu có.

Bắc Vũ Đường đi đến bên cửa sổ nhìn Tiểu Tử Mặc trong phòng đang ngồi ngay ngắn nghiêm túc nghe giảng, trên mặt lộ vẻ vui mừng.

Đứa nhỏ này rất hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức không cần cô nhọc lòng.

Mà sự chua xót sau phần hiểu chuyện vượt qua hẳn người thường này của bé, cũng chỉ có cô hiểu rõ.

Nó sinh ra trong ngày ngày đêm đêm sống trong gió lạnh và đói khát.

Bởi vì không ai yêu thương, bé không thể làm nũng, cũng không có tư cách tùy hứng.

Bắc Vũ Đường vẫn luôn chờ bên ngoài, chờ đến khi các học sinh tan học về nhà.

Tiểu Tử Mặc thấy mẫu thân đứng ngoài cửa, nở nụ cười xán lạn, "Mẫu thân."

Bắc Vũ Đường sờ đầu nhỏ của bé, "Cáo từ phu tử thôi."

"Tạm biệt phu tử."

Tần phu tử vuốt chòm râu hoa râm, mỉm cười gật đầu, dặn dò: "Ngày mai chớ đến muộn."

"Vâng."

Một lớn một nhỏ nắm tay nhau đi trên đường.

"Có quen không? Phu tử nói có hiểu hết không?"

"Hiểu ạ. Có chỗ không hiểu, ngẫm kỹ một chút là hiểu ngay." Tiểu Tử Mặc bước đi nhẹ nhàng trả lời.

Bắc Vũ Đường cảm nhận được tâm tình bé rất tốt.

Hôm sau, Bắc Vũ Đường đưa bé đến học đường.

Trên đường về, Bắc Vũ Đường nói với Minh: "Tôi muốn mua bí kíp võ công."

Bắc Vũ Đường vốn định tự học trong cách vị diện, nhưng mấy vị diện liên tiếp cô đều không học được. Mấy nhiệm vụ này khiến cô cảm nhận được, chỉ khi mình có bản lĩnh, mới có thể ít mệt hơn.

Cô còn phải trải qua rất nhiều vị diện, đối mặt với vô số nguy hiểm rình rập. Chỉ độc dược thôi thì chưa đủ, nếu thêm cả vũ lực, cô được đảm bảo thêm một phần.

Bắc Vũ Đường không biết vị diện sau sẽ thế nào, có cơ hội tập võ không. Cô không thể tính được điều này, có quá nhiều biến số.

Hạ quyết định mua bí kíp võ công của hệ thống là chuyện cô suy nghĩ rất lâu rồi mới ra quyết định.

[Căn cứ theo tình huống của cô, có những bí kíp này hợp.]

Trước mắt Bắc Vũ Đường xuất hiện một loạt bí kíp võ công.

[Click vào hình ảnh, cô sẽ thấy thuộc tính và cấp bậc uy lực của từng loại võ công. Cô có thể chọn loại hợp với mình trong số đó.]

Hàn Băng Chưởng, Vô Ảnh Kiếm, Bạo Phong Quyền......

Khi thấy Hàn Băng Chưởng, cô lại nhớ tên ngốc kia từng cực lực đề cử bí kíp này. Đáy mắt cô xẹt qua tia ảm đạm, click mở bí kíp.

Hàn Băng Chưởng chia làm bát thức, mỗi thức có một bộ chiêu số.

Nếu luyện đến viên mãn, chưởng phong đánh ra có thể đông lạnh người, khiến họ chỉ có thể đứng chịu chém giết.

Bắc Vũ Đường nhìn hết các bí kíp, cuối cùng chọn Hàn Băng Chưởng.

"Nó đi."

[Chắc chắn?] Minh dò hỏi.

"Ừ."

[Hàn Băng Chưởng giá 200. Tổng số điểm của ký chủ là 438, trừ 200 điểm, còn lại 238. Nhắc nhở hữu nghị, dịch dung hợp linh hồn của ký chủ sắp hết hiệu lực, có mua thêm không?]

"Mua."

[Tổng số điểm ký chủ tiêu là 280, số điểm còn lại là 150. Còn muốn mua đồ khác không?]

"Không cần."

Khi mua xong, trong đầu Bắc Vũ Đường tự động xuất hiện bộ chiêu thức và tâm pháp của Hàn Băng Chưởng.

Cùng ngày, Bắc Vũ Đường bắt đầu tu luyện trong sân, khi cô đánh thức thứ nhất xong, toàn thân đều là mồ hôi, còn mệt mỏi hơn cả lúc cô chạy nửa nén hương.

Cô uống hai hớp trà nóng, nghỉ một lát rồi lại tiếp tục.

Một lần lại một lần, từ trúc trắc vụng về, dần trở nên lưu loát.

Mệt mỏi quá, mệt mỏi quá! Xương cốt toàn thân giống như tan ra hết, cô vẫn cắn răng nhịn xuống.

Cô muốn nhanh chóng trưởng thành, không có thời gian để cô lãng phí.

Cả ngày, cô tập trung luyện công, mãi đến khi mặt trời lặn xuống Tây, Tiểu Tử Mặc về nhà, mới kinh ngạc phát hiện đã muộn.

"Xin lỗi con, mẫu thân quên nấu cơm, giờ mẫu thân đi đây."

Tiểu Tử Mặc nhìn mẫu thân đi vào bếp, ánh mắt chuyển qua nơi mẫu thân vừa luyện công, nơi đó đã ướt.

Lúc bé vào cửa, thấy mẫu thân giống như là vừa rơi xuống nước ra, cả người ướt dầm dề, từng giọt mồ hôi chảy xuống nhỏ trên đất.

Bữa tối, Tiểu Tử Mặc mềm mụp hỏi: "Mẫu thân, người đang luyện võ công sao?"

"Ừ." Bắc Vũ Đường gắp một miếng thịt để vào trong bát bé, "Chờ mẫu thân có võ công, là có thể bảo vệ Tiểu Mặc Nhi."

"Mẫu thân, con cũng muốn học. Mặc Nhi cũng muốn bảo vệ mẫu thân." Tiểu Mặc Nhi chờ mong nhìn cô.

"Được."

Tiểu Mạch Nhi cười híp cả mắt.

"Nhưng mà, con không được lơ là việc học. Mẫu thân cho con học võ là để cường kiện thân thể, gặp nguy hiểm còn có thể bảo vệ bản thân."

"Mặc Nhi hiểu."

Từ hôm đó, Bắc Vũ Đường trừ tự tập võ, còn dạy Tiểu Tử Mặc.

Mỗi ngày, trời còn chưa sáng, hai người đã rời giường tập một bộ, sau đó ăn sáng, đưa Tiểu Tử Mặc đi học. Chờ Tiểu Tử Mặc tan học về, lại dạy bé chưởng pháp.

Trong quá trình dạy Tiểu Tử Mặc, Bắc Vũ Đường phát hiện mình lãnh ngộ chưởng pháp sâu hơn, vận dụng càng thêm thuận lợi.

Bảy ngày nháy mắt trôi qua.

Bữa tối hôm đó, Bắc Vũ Đường nói với Tiểu Mạch Nhi: "Mẫu thân muốn ngủ mấy ngày. Học tập và chưởng pháp con cứ học cho quen dần, chờ mẫu thân tỉnh sẽ dạy con tiếp."

"Vâng." Tiểu Tử Mặc gật đầu, trong mắt tràn đầy không tha.

- --

[Tiến vào nhiệm vụ hay không?]

"Tiến vào."

[Bắt đầu đếm ngược truyền tống. 10, 9, 8, 7......]

Câu hỏi quen thuộc, người hỏi lại đã thay đổi.
Bình Luận (0)
Comment