Mau Xuyên Liêu Tâm: Boss Đứng Lại!

Chương 127

Edit: Mon

Beta: Maple

Nhìn người bộc chăn cuộn tròn lại đã ngủ say, Lạc Yên thở dài nhẹ nhõm một hơi. Còn tốt, cô nương này còn hiểu được thông tình đạt lý, không cáu kỉnh không chịu quay về khách điếm, phải biết rằng Giang thành hiện nay không yên bình như hiện tại.

Lạc Yên cũng không đánh thức nàng, lặng yên không tiếng động mà đi.

Trở lại phòng mình, vừa mới mở cửa Lạc Yên liền cảm nhận được một cỗ sát ý như có như không.

Nàng không khỏi cảm thấy thật buồn cười, không khỏi nghĩ đến, nàng hôm qua lặng lẽ đi làm "Trộm" không nghĩ tới hôm nay có người chạy đến phòng nàng "Trộm".

Lạc Yên cũng sẽ không giống Tô Trầm Sương án binh bất động, nàng có thói quen chủ động xuất kích, sợi tơ kim sắc liền câu lấy Phượng Hoàng Cầm nàng đặt trên giường.

Động tác nàng kinh động người giấu trong chỗ tối, trong khoảnh khắc đó. Bảy, tám hắc y nhân che mặt từ trong các góc lao tới, binh khí trong tay không chút do dự trực tiếp bổ lên trên người Lạc Yên.

Lạc Yên gợi lên khóe môi, tươi cười trên mặt càng thêm xinh đẹp, tay nhẹ nhàng - Tang! Một tiếng, tiếng đàn vang lên, kinh động mọi người trong giấc mộng.

Lúc này đây, Lạc Yên thật ra không có công kích khác biêt, rốt cuộc, tại trong khách điếm toàn bộ đều là giang hồ nhân sĩ.

Ma Âm đại pháp của Lạc Yên đã tu luyện đến tần thứ chín chỉ kém một chút đã có thể đạt được đại viên mãn, cho nên, những người này, ở chỗ của nàng căn bản không có được chỗ tốt.

Nhưng mà không lâu sao, Lạc Yên liền nhạy cảm, cảm thấy không thích hợp, theo lý thuyết nàng đánh đàn, Tiết Nguyễn Nguyễn ở sát vách nàng không có khả năng không nghe được, nhưng mà hiện tại. Tiết Nguyễn Nguyễn không những không tới đây giúp nàng ngay cả một cái động tĩnh cũng không có, cái này... thật kì quái.

Lạc Yên bỗng nhiên nhớ ra nàng bỏ qua một vấn đề nghiêm trọng, thời điểm nàng tới phòng tìm Nam Cung Dao, cô nương kia dù đang ngủ, nhưng mà tư thế lại không được tốt cho lắm.

Nhưng mà tại Giang thành này cũng chỉ có một đường đi, Lạc Yên cùng Nam Cung Dao, không thể một mực ở trong phòng, Nam Cung Dao tư thế ngủ quả thật rất kém không có khả năng một buổi tối đều không có động tác gì khác xem ra các nàng bị tính kế.

Mới vừa nghĩ xong, nàng cảm nhận trong cơ thể một trận hư nhuyễn vô lực, nội lực giống như từ từ trôi đi. Ma Âm đại pháp của nàng vốn dĩ chính là dựa vào nội lực mà đàn, lúc này quả thật có chút cố hết sức.

Nhìn đắc ý trong ánh mắt của bọn họ, Lạc Yên âm thầm cắn răng, hừ lạnh một tiếng hươu chết về tay ai còn chưa biết đâu, hiện tại liền vội vàng đắc ý như vậy sao?

Nàng đem Phượng Hoàng Cầm trong lòng ngực, chuyển tới trên bàn tay, một cách tay khác cách không đâm ra sợi tơi kim sắc quấn lên cổ một hắc y nhân, "rắc" một tiếng, liền thu mệnh hắn.

Tình huống hiện tại rất bất lợi cho nàng cũng chỉ có thể tốc chiến tốc thắng.

Sát nhân gì đó, Lạc Yên một chút tâm lý áp lực cũng không có, nàng cũng không phải thánh mẫu gì, người ta đều giết tới trên đầu, ngươi còn ngu ngốc khuyên hắn cả tà quy chính đi.

Nhưng mà mất đi nội lực ảnh hưởng quá lớn đối với nàng, chỉ trong chốc lát sau Lạc Yên đã cảm thấy mệt mỏi, hơn nữa không biết bọn ngươi kia hạ dược gì, nàng hiện tại cảm giác mí mắt đặc biệt nặng hành động cũng dần chậm chập lại.

Đại khái đám người nhìn ra Lạc Yên đã mệt mỏi, nhóm hắc y nhân liền thay đổi phương thức công kích vừa rồi cận chiến hiện tại đổi thành viễn chiến, một đám ám khí xuất ra hướng tới nàng phóng tới.

Lạc Yên tránh đi một ít, chính là động tác của nàng càng ngày càng chậm, cuối cùng liền tránh không khỏi.

Một ám khí cắm vào bả vai phải nàng, Lạc Yên đau hừ một tiếng, đở lấy bả vai bị thương, cầm trong tay suýt rơi xuống.

Không biết có phải hay không trên mũi ám khí bị bôi độc, Lạc Yên cảm thấy thần trí của mình dần dần tan rã.

Đối với cục diện hiện tại, Lạc Yên không ngốc liều mạng mà đánh, chỉ có thể lựa chọn chạy.
Bình Luận (0)
Comment