Mặt Trăng Nhỏ Của Phó Dịch Bắc

Chương 3


Dạo gần đây khắp thôn Mã Lai đang nhao nhao truyền tai nhau rằng, đứa con hoang ở Tần gia kia thì ra cũng có ba!
Gây go hơn là người đàn ông kia đã có vợ con, nghe đâu con gái người ta ngang tuổi với đứa con hoang, thì ra Tần Khả Linh là đi giựt chồng phá gia đình nhà người ta!
Thân là người trong cuộc Tần Nguyệt lại như chẳng quan tâm miệng đời, cô cứ ở lì trong nhà lủi thủi bên bàn thờ nhìn ảnh mẹ mà thất thần.
La Thận Khâm vẫn ở lại trong căn nhà nhỏ của hai mẹ con, ông nhìn con gái cứ im lặng không nói lời nào thế kia có chút bất lực đi đến ngồi xuống cạnh cô.
Mấy ngày ông tiếp xúc với Tần Nguyệt dù khuyên thế nào cũng không lọt vào tai cô, cô cứ ngây ngốc ở lại nơi đây như muốn tưởng nhớ mẹ mình.
"Tiểu Nguyệt, theo ba về thành phố B đi.

Đó cũng là di nguyện của mẹ con."
Nói rồi ông thở dài nhìn về di ảnh của Khả Linh rồi nhìn về phía Tần Nguyệt, đứa bé này tính tình cứng rắn hệt em vậy!
Hàng mi Tần Nguyệt thoáng run lên, cô cụp mắt chậm rãi nghiêng đầu nhìn cái người được gọi là ba này, nhàn nhạt hỏi:
"Theo chú về? Vậy vợ chú đồng ý cho tôi ở nhờ sao?"
La Thận Khâm khẽ nhíu mày nhìn Tần Nguyệt, đây là câu nói đầu tiên trong mấy ngày này cô nói với ông, ấy vậy mà ông lại cảm thấy lạnh lẽo biết bao.
"Cái gì gọi là ở nhờ chứ? Nếu ba muốn đưa con trở về thì không ai cản được."
Lúc biết tin Tần Khả Linh giấu giếm chuyện hai người còn có đứa nhỏ, ông nhất thời tức giận nên mới đuổi bà đi.
Nhưng sau khi cho người điều tra, ông biết được hai mẹ con sống không tốt Tần Khả Linh còn có bệnh tình nguy kịch.

Ông vô cùng hối hận vì thái độ của mình hôm ấy nên đã bất chấp tất cả, dù phải phá vỡ gia đình hiện tại của mình cũng muốn mang Tần Nguyệt về.
Vì cô là con gái ông và Khả Linh!
Tần Nguyệt nghe thế thì khẽ thu tầm mắt trên người ông về, cô hướng mắt nhìn di ảnh của mẹ khẽ thở dài tự nói thầm trong lòng.
(Mẹ, con sẽ cố gắng sống thật tốt theo di nguyện của mẹ.

Nhưng con không hiểu lắm quy luật của cuộc đời này mẹ à!)
Không lẽ đàn ông đều có thể dễ dàng xem nhẹ tình cảm gia đình thế ư?
Bỏ qua thân phận con riêng của La Thận Khâm, Tần Nguyệt dùng ánh nhìn của một người ngoài cuộc nhìn vào còn cảm thấy bất bình thay cho vợ con ông.
Vậy còn ông cảm thấy thế nào khi nói ra những câu kia thật nhẹ nhàng như thế?
Tần Nguyệt hít sâu một hơi nghiêm túc nói:
"Tôi đồng ý theo chú đi đến thành phố B, nhưng tôi có một điều kiện."
La Thận Khâm im lặng một lúc lâu, ông nhìn sâu vào ánh mắt tĩnh lặng của Tần Nguyệt bất giác thở dài.
"Ba cũng có một điều kiện."
Ngày đó, La Thận Khâm phải viết xuống một tờ giấy nợ với chính con ruột của mình.
Tần Nguyệt yêu cầu ông chi trả tiền học phí và phí sinh hoạt của cô hai năm tới cho hết cấp ba, sau khi tốt nghiệp đại học cô sẽ trả lại toàn bộ số tiền không thiếu một xu.
Và La Thận Khâm đã đồng ý thoả thuận này, với điều kiện cô phải gọi ông là ba.
Vào một ngày của giữa tháng 7 Tần Nguyệt theo chân La Thận Khâm đến thành phố B hoa lệ.
Nhưng là hoa của người khác, còn lệ là của cô.
Cánh cổng đại viện uy nghiêm chậm chạp mở ra, hai bên là lính gác mặc quân phục đứng nghiêm giơ tay chào.
Tần Nguyệt ngồi sát bên cửa sổ xe cố gắng cách xa La Thận Khâm nhất có thể, bất chợt ông bảo tài xế dừng xe lại rồi bảo cô xuống đi bộ với ông.
Tần Nguyệt vẻ mặt vẫn nhàn nhạt không nói năng gì chậm rãi đi theo ông, La Thận Khâm nhìn mà chỉ biết thở dài.
"Đại viện khá lớn, chúng ta vừa đi bộ về nhà ba vừa chỉ dẫn cho con đường đi, tránh sau này đi lạc."
Tần Nguyệt vâng một tiếng rồi tiếp tục im lặng bước đi, La Thận Khâm biết cô là không muốn nói chuyện với mình, ông không thể làm gì hơn mà cố gắng giao tiếp với cô nhiều hơn.
Vẻ ngoài Tần Nguyệt tuy trông rất không muốn lắng nghe nhưng thật ra cô vẫn luôn để tâm hết từng lời ông nói.
Tỷ như phía Tây Nam đại viện là nơi ở của Phó gia, có Phó tướng quân chức cao vọng trọng ở.
Tỷ như ở phía Đông Nam đại viện là nơi ở của Thẩm gia là nơi ở của Thẩm tướng quân quá cố, giờ chỉ còn Thẩm lão phu nhân và con trai bà Thẩm Thanh Ngạn hiện tại là phó tư lệnh bộ không quân ở.
Mà nhà của La Thận Khâm nằm ở phía Nam, nằm giữa hai nhà Phó Thẩm, ba của La Thận Khâm ông nội cô cũng là người chức cao vọng trọng, nhưng cô không thèm nghe xem là ông nội quá cố này làm chức gì.

Cô chỉ biết La Thận Khâm hiện tại là phó viện trưởng bệnh viện quân khu 805.
"Còn đây là nơi chơi bóng của mấy đứa nhóc trong đại viện, nếu con nhàm chán có thể ra đây chơi."
La Thận Khâm vẫn tiếp tục nói luyên thuyên, Tần Nguyệt nhấc mắt nhíu mày muốn bảo ông không cần nói nữa thì bỗng bên tai truyền đến tiếng kêu toáng lên.
"Cẩn thận!"
Tần Nguyệt còn chưa kịp quay đầu lại thì bụp một tiếng, La Thận Khâm chuẩn xác bắt được quả bóng rổ sắp bay thẳng vào đầu cô.
Cảm nhận được vòng ôm vững chắc của ông, Tần Nguyệt chớp mắt hai cái rồi nhích người thoát khỏi, cô mất tự nhiên xoay người nhìn ra sau lưng mình.
"Chú La, bắt bóng đẹp thật đấy!"
Giọng nói của thiếu niên trầm khàn pha chút ngông nghênh của tuổi trẻ, Tần Nguyệt nhìn người con trai một thân quần áo bóng rổ màu đỏ sậm, nhanh như gió chạy về phía này.
Gương mặt góc cạnh, hai mắt hẹp dài, mũi cao môi mỏng, một biểu tượng của kẻ bạc tình.

Đây là nhận xét ban đầu mà Tần Nguyệt dành cho Phó Dịch Bắc.
La Thận Khâm cười, ném bóng qua cho Phó Dịch Bắc.
"Chơi bóng nhớ chú ý xung quanh một chút."
Phó Dịch Bắc năm nay mới 17, nụ cười trên môi vẫn sáng lạng mà kiêu ngạo biết bao.

Anh cười cười nhìn về phía Tần Nguyệt bên cạnh La Thận Khâm.
Bắt gặp được ánh mắt anh, Tần Nguyệt không tránh né mà ngược lại còn nhìn anh chằm chằm.
Vì, càng nhìn kỹ cô càng cảm thấy người này rất đẹp.
Phó Dịch Bắc hứng thú hỏi:
"Ai đây chú? Cháu gái chú à?"

Cô nhóc này trông gan cũng to phết còn dám trừng mắt với anh.
La Thận Khâm vẫn cười rất tự nhiên, ông đưa tay vỗ lên vai Tần Nguyệt nói với Phó Dịch Bắc.
"Đây là con gái chú, Tần Nguyệt.

Sau này con nhớ chiếu cố em gái thay chú nhé!"
Nụ cười trên môi Phó Dịch Bắc nhạt đi một chút, nhưng anh vẫn lịch sự đáp lời La Thận Khâm.
"Vâng thưa chú."
Người ở đại viện quen biết nhau 10 năm là ít, ai mà không biết La Thận Khâm chỉ có một đứa con gái là La Tuệ Lăng, giờ tòi ra thêm một cô con gái lớn từng này thì không cần hỏi cũng biết là con riêng rồi.
La Thận Khâm cười nói với Phó Dịch Bắc thêm đôi câu rồi đưa Tần Nguyệt rời đi.
Tần Nguyệt cụp mắt trầm mặc, cô chỉ gật đầu nhẹ với Phó Dịch Bắc rồi rời đi.

Cô nhìn rất rõ một tia chán ghét thoáng qua trong mắt thiếu niên kia.
Nhưng như thế đã sao? Cô đã quen với loại ánh mắt ấy rồi, chẳng qua chỉ là người qua đường là chuyện cỏn con mà thôi.
Cái khó khăn thật sự là ở phía trước cô đây, La gia!

Bình Luận (0)
Comment