[Mạt Thế] Trùng Sinh Thay Đổi Thời Cuộc

Chương 124



"Dòi!!!"
Nhìn con dòi trắng đang ngo ngoe dưới đất làm mọi người không khỏi nổi da gà, nó to lắm, to bằng một con golden luôn.

Làm sao một con dòi to béo như vậy có thể xuất hiện ở đây được chứ.
"Chít"
"Xèo…xèo"
Con đoi một lần nữa lấy đà tấn công Chu Gia Vân nhưng Tử Hoàng đã nhanh tay phóng cho nó một lôi điện liền bị biến thành đoi nướng nằm yên dưới đất không động đây.


Mọi người nhanh chóng tràn vào bên trong phòng họp nhìn ngó con dòi, mùi thơm nàn nhạt này thật sự phât ra từ trên người của nó, kiếp trước khi Thanh Nguyệt và Thanh Triệt tiếp xúc qua với đoi cũng chưa từng thấy con dòi nào như vậy cả, không lẽ nó cũng là một sản phẩm của mấy tay khoa học kia?
"Nhìn kìa"
Tiểu Tuyết hô lớn thu hút sự chú ý của mọi người.

Theo hướngtay của con bé mọi người nhìn thấy xác của hai người trong đội ngũ bọn họ, phần bụng bị xé bung ra, toàn bộ nội tang bên trong đã không còn thay vào đó là lúc nhúc trứng đoi bên trong trông vô cùng kinh hãi.
Điều đáng sợ hơn chưa dừng lại ở đó, khi mọi người đang quan sát mấy trứng dòi thì nó bắt đầu nhúc nhít, hình như đoi con đã muốn phá vỏ đi ra ngoài.
"Không ổn"
Thanh Nguyệt không kịp giải thích với mọi người liền mồi một ngọn lửa vào thi thể hai vị quân nhân đã chết kia.

Có một vỏ trứng vừa mới phá vỏ đã bị thiêu cháy phát ra âm thanh kêu gào làm bọn cô sởn gai óc.

Nhìn ngọn lửa thiêu rụi hai cái xác chỉ còn lại tro tàn cô mới yên tâm thở ra.
"Mọi người kiểm tra xem xung quanh còn không"
"Vâng" - Mọi người nhanh chóng nghe lời cô đi khắp phòng họp và cả khu vực bên ngoài xem còn sót lại con dòi hay trước dòi nào nữa không.
"Có chuyện gì vậy con?"

"Đây là dòi và trứng của bọn chúng, đặc biệt số dòi này đã bị biến dị, chúng có sức sinh sản vô cùng mạnh và tấn công theo bầy đàn, con trưởng thành của nó có thể to bằng chó ngao.

Sức ăn của bọn chúng vô cùng lớn nên có thể huỷ diệt cả một thành phố trong chớp mắt, bọn chúng có thể ăn luôn cả tang thi.

Dòi biến dị cao cấp còn sinh ra một bộ giáp vô cùng cứng, chỉ sợ dị năng giả cấp 3-4 cũng không phải là đối thủ của nó"
Mọi người nghe xong liền cảm thấy may mắn là đã phát hiện ra kịp, nếu không thì kì này bọn họ cũng sẽ trở thành một trong những chỗ để dòi làm ổ rồi.
"Thiếu tướng, lão đại, ở cuối hành lang phát hiện vài ổ dòi"
Vừa nghe có ổ dòi còn sót lại mọi người đồng loạt chạy ra khỏi phòng họp lại kiểm tra.

May mắn là ổ dòi này đã chết, có lẽ vì nó sinh ra không có máu thịt của con người hay tang thi để kí sinh nên trứng được đẻ dưới đất đêu bị chết khô cả rồi.
Kiểm tra toàn bộ tầng lầu không còn dấu tích của dòi để lại mọi người mới yên tâm ngồi xuống nghỉ ngơi đồng thời thu dọn hài cốt của các anh em quân nhân.

Không ngờ bọn họ ở yên trong cao ốc mà vẫn gặp những thứ quái vật này, hết thạch nhân lại đến dòi, liệu sắp tới sẽ là cái gì nữa đây?
"Liệu con dòi này có phải chui ra từ cái xác trong toilet không?" - Dật Phong nhìn tình cảnh xung quanh phòng họp và nhứo tosi ngày đó ở toilet hoàn toàn khác nhau.

Hay nói đúng hơn hai vị quân nhân chết là bị dòi cắn từ bên ngoài vào đến bên trong, còn người chết trong toilet là bị phá từ bên trong ra ngoài.

"Vậy người đó từ đâu ra? Vì sao trong cơ thể hắn lại có dòi?"
Câu hỏi của Tiểu Tuyết cũng là điều mà mọi người đang thắc mắc, người đó có thể sống trong mạt thế đến tận bây giờ thì đáng lẽ phải có vật tư mới sống nổi nhưng người này lại ăn phải trứng dòi để mất mạng và người đàn ông này làm sao có thể trốn lên tới tận lầu 5 mà không đụng phải bọn thạch nhân ở tầng một?
"Hay là anh ta đang chạy trốn việc bị bọn thạch nhân đuổi bắt?"
Thanh Triệt vừa lên tiếng mọi người như bừng tỉnh đại ngộ, đây là khả năng duy nhất có thể xảy ra, như vậy bên trong thành phố này vẫn còn người sống, họ đang ở đâu, bọn họ và những nhà khoa học có liên quan gì với nhau không lại bị truy đuổi như vậy?
"Lúc hoả táng xác chết của người trong nhà vệ sinh mấy anh có thấy tinh hạch hay linh thạch không?"
"Không có"
Thanh Nguyệt nghe xong lại bắt đầu suy nghĩ tiếp, nếu anh ta không có dị năng thì làm sao có thể trốn vào toà nhà này? Thạch nhân cũng xuất hiện ở toà nhà này mà trước đó khi bọn cô vào đây còn phải phá cửa mới vào được.
"Đường cống!!!" - Hai người Tử Hoàng và Thanh Nguyệt đồng loạt lên tiếng.

Hai người không khỏi nhìn nhau, không ngờ lại có chung một ý tưởng.
"Vậy làm sao xuống dưới được? Tang thi đứng chật cả đại sảnh rồi" - Hoàng Vân vừa nghĩ đến việc phải đối phó với đám tang thi lúc nhúc như kiến thì cảm thấy uể oải không muốn động đậy.
"Việc này thì phải nhờ mọi người cùng nhau mới làm được"


Bình Luận (0)
Comment