Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Chương 70

“Nếu đã là hiểu lầm, đương nhiên sẽ không tính toán.” Sở Thiên cười, nhưng không ai dám tiếp lời hắn.

“Kia, không biết vị cao nhân ấy đang ở nơi nào? Tôi có thể cho thuộc hạ giáp mặt nói lời xin lỗi với hắn.”

Thái Viễn Hàn này tiếp tục vòng vo. Sở Thiên cũng có chút bội phục hắn, nếu cứ tiếp tục như vậy, bản thân sẽ phải ngồi ở đây cả ngày.

“Ngài đang chỉ dị năng giả hệ tinh thần lực trong đội của chúng tôi đi? Đó chính là một hồi hiểu lầm, tôi chỉ là phát hiện có người muốn công kích bạn trai tôi, nên thuận tiện phản kích lại, bất quá hiện tại hiểu lầm đã được giải, ngài không cần khách khí.” Sở Thiên cười meo meo nói.

Này chẳng khác là trực tiếp thừa nhận bản thân chính là dị năng giả tinh thần hệ kia. Lúc đó đám người Mục Cửu đều có mặt, từ phản ứng đầu tiên của Sở thiên đã có thể phán đoán ra hắn chính là dị năng giả tinh thần hệ, Thái Viễn Hàn liên tiếp thăm dò chẳng qua là đang xác nhận mà thôi.

Cho nên, không cần phải cố ý che giấu, đã tới lúc phơi ra sức mạnh rồi.

Lời này của Sở Thiên khiến Thái Viễn Hàn ngẩn ra, hắn vốn tưởng rằng đối phương sẽ đầu cơ kiếm lợi nói quanh nói co với hắn lại không nghĩ tới Sở Thiên lại thoải mái thừa nhận như thế. Trong lúc nhất thời hắn có chút không quen với loại phương thức trực tiếp này nên nghẹn lời.

Âu Dương Cảnh nghe vậy cũng trộm nhìn Toàn Hiểu Vũ, lại nhìn Sở Thiên một cái, sau đó ngồi ngay ngắn tiếp tục làm không khí. Tâm trạng cũng không ngừng cảm thán, hiện tại người trẻ tuổi thật đúng là năng nổ a!

Toàn Hiểu Vũ bị cái từ ‘bạn trai’ kia khiêu khích tiếng lòng, trong lòng không hiểu sao lại có một chút cao hứng nho nhỏ, nhưng trên mặt lại không chút biểu tình.

Bạch Minh Hi tấm tắc hai tiếng, cho Sở Thiên một ngón tay cái, nói chuyện chính sự cũng có thể chọc ghẹo trai nhà lành, lợi hại.

Mục Cửu thấy Thái Viễn Hàn nghẹn lời, vì thế rất có nhãn lực lập tức đáp lời, nội dung chủ yếu vẫn là mượn sức, rất tích cực khuyên Sở Thiên mang đội gia nhập đội bảo vệ, còn ở trước mặt Thái Viễn Hàn, lớn mật nói ra hậu đãi.

Cùng một câu nói, điểm lưu ý của hai đám người hoàn toàn khác nhau.

Sở Thiên đương nhiên không đồng ý, nhưng cũng không từ chối, chỉ nói lão đại đang hôn mê, chuyện lớn như vậy, bản thân không làm chủ được, còn phải chờ người tỉnh lại rồi mới bàn bạc sau. Trong nháy mắt không chút lưu tình đem trái banh đá cho Tiêu Tử Nhiên.

Đối phương đương nhiên không có khả năng cứ như thế buông tha, vẫn là Mục Cửu ra mặt, ám chỉ nếu cá nhân Sở Thiên gia nhập cũng có thể, điều kiện hậu đãi không thay đổi.

Sở Thiên nói ba xạo đánh một vòng thái cực, vẫn cứ không có đồng ý cũng không có từ chối, nhưng tỏ vẻ bản thân sẽ suy sét kỹ càng.

Thái Viễn Hàn và Mục Cửu đương nhiên biết việc này không thể hoàn thành trong ngày một ngày hai, mắt thấy hôm nay đã có chút thu hoạch, lúc này mới từ bỏ.

Mấy người Sở Thiên rốt cục cũng có thể rời đi, người Mục Cửu phái ra đi làm thủ tục đã trở về, vì thế Mục Cửu lại phái thân tín của hắn tiễn đoàn người Sở Thiên đi sắp xếp chỗ ở của bọn họ.

Đưa mắt nhìn theo mấy người rời đi, khuôn mặt mỉm cười của Thái Viễn Hàn lập tức biến thành lạnh lùng hắn cau mày lại hỏi Mục Cửu: “Cậu thấy những người này như thế nào?”

“Những người này thực lực không kém, trong đám người bọn họ khẳng định có không ít dị năng giả. Bọn họ từ S thị đường sá xa xôi mà đến lại không chật vật nhếch nhác tí nào, người trong đoàn đội mỗi người tinh thần phấn chấn, mạt thế đến nay, đội ngũ như vậy quá ít. Có thể thấy được thực lực của bọn họ vô cùng mạnh mẽ. Nếu chúng ta có thể thu phục bọn họ đối với ngài tuyệt đối là một trợ lực lớn.” Mục Cửu phân tích tỉ mỉ.

Thái Viễn Hàn cười lạnh một tiếng, lắc đầu: “Nguyên nhân chính là vì thực lực của bọn họ quá mạnh mẽ, chỉ sợ sẽ không dễ dàng cong lưng làm người. Cậu nhìn thấy tên Sở Thiên ban nãy, nói chuyện khôn khéo cẩn thận, ngoài mặt khiêm tốn hiền lành, kì thực một thân ngông nghênh, tất nhiên sẽ không để bản thân chịu thiệt làm lâu la cho tôi. Huống hồ, người như vậy, quá khó để khống chế.”

Mục Cửu nghe vậy ngẩn ra, rất có lý, trên mặt cũng lập tức sầu lo: “Kia, chúng ta còn giữ bọn họ không? Có nên....”

Thái Viễn Hàn lập tức xua tay đánh gãy lời nói Mục Cửu, tiện đường trừng mắt nhìn hắn một cái: “Tôi nói Mục Cửu à, thời gian cậu theo tôi không ngắn nhưng tại sao đầu óc lại không chịu thông minh ra một tí? Bọn họ không chịu cong lưng làm người, nhưng không có nghĩa là không thể lợi dụng! Sở Thiên kia trong sáng ngoài tối ám chỉ mâu thuẫn giữa bọn họ và cha con Viên gia, đây chính là một cơ hội tốt cho chúng ta!”

Trong giọng nói của hắn tràn ngập vị đạo chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thủ hạ của hắn người có năng lực tuy nhiều, thế nhưng cố tình lại thiếu một nhân vật cấp quân sư có tài trí hơn người, vì vậy mà hắn cảm thấy rất tiếc nuối.

Hôm nay cái người tên Sở Thiên này không tồi, đáng tiếc......

“Được rồi. Nói nhiều hơn cậu cũng không hiểu, những người đó cậu hãy chăm sóc đàng hoàng, không thể chậm trễ. Bọn họ là người thông minh sẽ biết nên làm cái gì. Cậu chỉ cần nhớ kỹ, cho dù đám người bọn họ không thể trợ giúp chúng ta điều gì, cũng tuyệt đối không để bọn họ đứng về phía Viên Long! Hiểu chưa?” Thái Viễn Hàn dặn dò nói.

“Vâng!” Mục Cửu nghiêm, chào theo nghi thức quân đội ngô không ra ngô khoai không ra khoai, có thể thấy được hắn vốn không phải xuất thân quân nhân.

“Còn có thằng nhóc con Viên gia hiện tại đang ở trong tay chúng ta đúng không?” Thái Viễn Hàn lại hỏi.

“Phải, thời điểm chúng tôi đi tới chỗ đó, tên ngu kia nhìn thấy xe của căn cứ liền chạy tới tự giới thiệu bản thân. Thật sự là ngu không thể tả.” Ngay cả Mục Cửu cũng khinh thường chỉ số thông minh của Viên Thiệu Hoa.

Thái Viễn Hàn cười lạnh một trận: “Viên Long anh minh một đời, cuối cùng lại bị thiệt bởi đứa con ngu xuẩn của hắn. Ha ha.”

Không đợi Mục Cửu đáp lời, hắn lại nói tiếp: “Đem hắn bí mật giam giữ, hắn có giá trị lợi dụng rất lớn. Thuận tiện, cẩn thận hỏi một chút, hắn dẫn người đi làm nhiệm vụ gì, S thị kia đến tột cùng có cái gì có thể khiến Viên Long không tiếc hy sinh cục diện vất vả thành lập ở J thị cũng phải phái người đi tới.”

“Đã hiểu. Ngài yên tâm, người tôi đã giấu rất kỹ, bảo đảm không ai có thể tìm ra. Thằng nhóc kia có vẻ rất sợ hãi, cam đoan có thể đem chuyện mười tám đời tổ tông nhà hắn moi ra hết.” Mục Cửu tự tin tràn đầy đáp.

Thái Viễn Hàn gật đầu, lúc này mới phất tay cho Mục Cửu lui ra: “Được rồi, cậu đi làm chuyện của mình đi.”

Vì thế Mục Cửu lại nghiêm lần nữa, xoay người rời khỏi nhà chính.

J thị, đội hộ vệ, văn phòng trưởng căn cứ.

Văn kiện trên bàn bị người phẫn nộ ‘xoát’ một cái quét sạch xuống đất.

Người đứng báo cáo ở cửa nhất thời run lên, không dám lộn xộn, thậm chí không dám phát ra bất kỳ tiếng vang nào.

“Các người làm ăn kiểu gì vậy! Thiếu gia sao lại nằm trong tay tên họ Thái kia? Hắn mang theo dị năng giả nhiều như vậy? Bọn họ đều chết sạch hết sao!”

Viên Long tức giận, hai mắt sung huyết, uy hiếp lớn nhất đời này của hắn chính là con trai hắn. Đó là món quà quý giá nhất mà vợ hắn sau khi khó sinh mà qua đời đã tặng cho hắn. Sau khi vợ qua đời, hắn chưa từng tái giá, cũng không có tâm tư đó, chỉ toàn tâm toàn ý nuôi dưỡng đứa con, tuy rằng thân phận quân nhân khiến thời gian ở bên con trai không nhiều lắm, nhưng vẫn luôn đặt nó ở đầu quả tim mà yêu thương cưng chiều.

Kỳ thật hắn cũng biết con trai không nên thân, thế nhưng từ nhỏ đã không nỡ dạy dỗ, không nỡ đánh cũng không nỡ mắng, thì làm sao mà quản giáo?

Mạt thế đã cho hắn một cơ hội cực lớn, khiến hắn trở thành một trưởng căn cứ quyền khuynh một phương, quyền thế như vậy khiến cho đứa con hoàn khố của hắn càng ngày càng tệ hại hơn, hắn ngoài mặt tỏ vẻ hết cách nhưng kỳ thật ở sâu trong nội tâm lại cảm thấy hiện tại hắn tay cầm quyền lớn, con trai tùy tâm sở dục một ít thì có sao đâu?

Mãi đến khi sự tình trở nên nghiêm trọng mà ngay cả hắn cũng khó có thể xử lý, lúc này hắn mới bất đắc dĩ để con trai rời khỏi căn cứ. Đem nhóm dị năng giả cực mạnh trong tay đều giao cho con trai, chính vì hy vọng nó có thể bình an đến lúc mình bình định J thị lần nữa.

Nhưng mà chuyện lại phát triển cực kỳ bất lợi, Thái thị phản công buộc hắn phải dự tính cho tình hình xấu nhất. Vài lần giao chiến người bị đánh tơi bời lại biến thành Viên Long hắn!

Thái Viễn Hàn một đường công thành chiếm đất, hiện tại, hắn đã lật đổ Viên Long trở thành người đứng đầu căn cứ J thị. Đồng thời quyết đoán tiến hành hàng loạt cải cách, tiến thêm một bước làm suy yếu thế lực Viên Long đồng thời còn thu mua không ít nhân tâm.

Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Thái gia cũng không thể một ngụm nuốt sạch thế lực của Viên Long, trải qua vài lần giằng co, mới có cục diện cân bằng như lúc này.

Nhưng mà Viên Thiệu Hoa bất thình lình bị bắt, rất có thể sẽ nhanh chóng phá vỡ thế cân bằng hiện tại.

Viên Long sao có thể không giận? Một mặt lo lắng con trai, một mặt lo lắng cho cục diện tương lai và quyền thế trong tay mình.

“Nói! Nói lại tỉ mỉ một lần nữa cho ta, đến tốt cùng đã xảy ra chuyện gì!” Viên Long chỉ vào binh sĩ kia giận dữ hét.

“Vâng!” Binh sĩ kia nơm nớp lo sợ đáp một tiếng, mới lại nói tiếp:” Căn cứ theo tin tức thăm dò được, có một nhóm người vừa đến J thị, không đúng, hai nhóm người, bọn họ ở chỗ cách ngoại thành không xa đánh nhau. Vừa lúc, đội trưởng đội bảo vệ Mục Cửu của Thái gia đi ngang trong thấy, thiếu gia trốn trong hai đám người kia thấy đó là xe của căn cứ liền tự mình chạy tới chỗ xe của Mục Cửu......”

Sắc mặt của Viên Long càng ngày càng khó coi, binh sĩ kia sợ tới mức không dám nói thêm gì đi nữa.

“Nói! Tiếp tục nói! Thiếu gia mang theo rất nhiều dị năng giả! Toàn bộ chết hết rồi sao!” Viên Long lại hung hăng vỗ cái bàn, cái bàn gỗ lim bị hắn vỗ trong nháy mắt xuất hiện một đường nứt nhỏ.

Binh sĩ càng sợ thêm toàn thân run run cắn răng nói tiếp: “Không........ Không thấy nhóm dị năng giả đi theo thiếu gia. Thiếu gia đi theo một trong hai nhóm người kia trở về. Nhưng..... Có lẽ dị năng giả đi theo bảo vệ thiếu gia, thực sự..... Thực sự đều chết sạch đi!”

“Làm sao có thể! ”

Lại là thanh âm vỗ mạnh lên bàn, binh sĩ kia cảm thấy hai chân như nhũn ra, bụng dưới phát trướng, thực sự sắp bị dọa tiểu ra.

“Hai mươi dị năng giả mạnh nhất căn cứ! Toàn bộ cấp hai, còn có một mộc hệ dị năng giả cấp ba là Bùi Thiên Hành! Chết! Làm sao mà chết sạch!”

Viên Long gào thét, trong miệng nói không tin, nhưng lòng đã bắt đầu hoài nghi. Người mà hắn phái đi, nếu không phải trung thành và tận tâm thì có người nhà ở lại trong căn cứ, khả năng bọn họ phản bội rất nhỏ.

Cho nên, nếu bọn họ không bảo vệ bên cạnh con trai chỉ có hai khả năng, một là gặp phải nguy hiểm bị tách ra, hai là thật sự đã chết sạch!

Cho dù là bị tách ra, bên cạnh con trai cũng không thể không có lấy một người?

Trong lòng Viên Long rất hiểu đứa nhỏ nhà mình, cũng biết năng lực gây rắc rối của nó, sau khi cẩn thận suy nghĩ, cái thứ hai có khả năng lớn nhất và cũng là cái mà hắn lo lắng nhất.
Bình Luận (0)
Comment