Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Chương 142

Tòa nhà của Tướng quân.

Tiền tuyến không ngừng có tin tức truyền đến, tang thi vây thành đã là thông tin xác thực.

Tướng quân lúc này đã không còn tâm tư xen vào chuyện của Cố trạch, không còn tâm tư để ý đến mấy người Sở Thiên. Nếu thành bị phá, sống chết của đám người Sở Thiên với hắn mà nói không còn quan trọng.

Quân đội bắt đầu không ngừng tập họp khắp nơi bên tường thành, cao tầng trong căn cứ cũng đã thu được tin tức, bọn họ một lần nữa tụ tập, không ngừng có người đến cầu kiến Tướng quân.

Ngoại trừ sắp xếp quân sự tất yếu ra, những người khác Tướng quân một mực không gặp! Hắn như trước lo lắng đi qua đi lại bên trong, người kia là hi vọng cuối cùng hắn, hắn lo lắng chờ đợi người kia tới, hy vọng người kia có thể thuận lợi hóa giải nguy cơ.

Cái loại sốt ruột này khiến hắn cảm thấy sống một ngày như bằng một năm, cũng không biết qua bao lâu, đối với Tướng quân mà nói quả thực như một thế kỷ, cánh cửa mật đạo mở ra.

Tướng quân hít một hơi sâu, có loại cảm giác như trút được gánh nặng.

Nhưng mà, kế tiếp, từ trong mật đạo chui ra chỉ có tâm phúc sắc mặt thảm bại.

“Tướng quân, hắn biến mất!” Tâm phúc thở hổn hển, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Toàn...... Toàn bộ phòng thí nghiệm đều biến mất! Tất cả đều không thấy!”

Tin tức này giống như tiếng sấm giữa trời quang, thoáng cái đập bể giấc mộng của Tướng quân. Ngón tay Tướng quân run rẩy chỉ vào tâm phúc, sau một lúc lâu nói không ra lời.

Qua hồi lâu, Tướng quân mới suy sụp ngã vào ghế sau, giống như sức lực trên người đều bị rút hết, hắn vẫn chỉ vào tâm phúc, yếu ớt nói: “Cậu..... Cậu vừa nói gì?”

“Hắn biến mất! Hết thảy trong phòng thí nghiệm cũng biến mất! Trống không, toàn bộ trống không!” Tâm phúc biết rõ nội tình cũng cảm thấy tuyệt vọng, xong rồi, toàn bộ xong hết rồi, ngay cả người kia cũng đi, căn cứ nên làm cái gì bây giờ?

Bọn họ ỷ lại người khác lâu lắm rồi, lại không hề nghĩ tới, muốn bảo vệ căn cứ cần phải dựa vào sức mạnh của bản thân.

Mạt thế cho bọn họ có được dị năng khác người thường, cũng không phải để bọn họ khi dễ người nhỏ yếu tiện đà đứng ở đỉnh Kim Tự Tháp làm mưa làm gió.

Có lẽ từ hôm nay trở đi, bọn họ sẽ suy nghĩ cẩn thận, nhưng mà, có phải đã trễ quá hay không? Ai biết!

Tướng quân hiện tại chỉ biết một việc — hắn bị bỏ rơi! Căn cứ Lê Minh bị bỏ rơi! Bị vứt bỏ hoàn toàn!

Ngoài thành căn cứ Lê Minh.

Người đàn ông vẫn luôn ẩn nấp trong bóng đêm đang vững vàng ngồi ở trung tâm phương trận được xây dựng lâm thời.

Nơi này cách căn cứ Lê Minh có khỏang cách nhất định, vừa để cho hỏa lực của bọn họ công kích được căn cứ Lê Minh, vừa có thể từ chỗ này trông thấy rõ hành động bên kia tường thành.

Trận chiến này sẽ là một trận chiến vô cùng thú vị, sao có thể không tận tình thưởng thức chứ, hắn nghĩ, nho nhã nở nụ cười, dáng cười của hắn bên trong tràn ngập thương xót.

Mấy nhân loại mặc áo trắng đứng quanh hắn, những con rối gỗ không di chuyển, không nói chuyện, chỉ yên lặng đứng phía sau hắn.

Mà quanh thân bọn họ cũng tràn ngập đủ loại quái vật, cái gì con nhện lớn có tám đầu người, bạch tuộc sáu đầu, chó săn, người khoai tây.

Những quái vật này vây quanh mấy người đó, rậm rạp chi chít, nếu không biết còn tưởng rằng bọn họ bị quái vật vây giết, chỉ là nhìn kỹ sẽ phát hiện những quái vật này dịu ngoan vây quanh họ, thậm chí hình thành một loại tư thế bảo vệ.

Mà bên ngoài bọn quái vật đó là tang thi với số lượng không thể đếm nổi.

Kỳ dị chính là tang thi không có đánh nhau với quái vật, chúng nó không ngừng mà tập kết, không ngừng mà đi tới chỗ căn cứ Lê Minh, nhưng lại xem cái nơi tụ đầy quái vật kia như không khí, cứ thế bước đi!

Chúng nó đi tới đâu, bụi bậm bay mù mịt đến đó, bụi bậm bay trong không khí bao trùm thân thể chúng nó, thoạt nhìn giống như một cơn lốc đang hướng về phía Lê Minh.

Tai hoạ. Đã tới.

Căn cứ Lê Minh.

Căn cứ Lê Minh từ khi thành lập đến này đều vô cùng nhàn nhã, ngay cả hai cái căn cứ lớn cũng phải thường vật lộn với mấy trận tang thi triều cỡ nhỏ, nhưng Lê Minh thì chưa từng xảy ra chuyện này.

Bọn họ từng vì thế mà tự hào, tự cho là chiếm lấy ưu thế địa lý, nhận được sự ưu ái của ông trời.

Tường thành của bọn họ không có xây cao, đại khái có thể chống được tang thi cấp ba bò lên là đủ, bọn họ thậm chí ngay cả đào sông vệ thành cũng không thèm đào.

Hỏa lực của Lê Minh xưa nay đều có hạn, dù sao bọn họ lặn lội đường xa mà đến, dọc theo đường đi đã sử dụng rất nhiều.

Hiện tại vật tư có nhiều đều là do căn cứ sau khi thành lập đã giao dịch với hai căn cứ lớn lân cận.

Đây là lần đầu tiên bọn họ đối mặt với số lượng tang thi triều nhiều như vậy!

Tuy rằng lặn lội đường xa, dọc đường gian nguy trùng trùng, bọn họ mỗi một ngày đều có vô số sinh mạng mất đi, nhưng mà, bọn họ tránh thoát được cuộc đại oanh tạc ở S thị, không có trải qua trận đấu mang tính hủy diệt ở J thị, đây là lần đầu tiên gặp phải tai họa gian khổ nhất!

Trong căn cứ tất cả hỏa lực đều đưa tới tường thành, mà sĩ quan phụ trách chỉ huy đang không ngừng run rẩy!

Cách đó không xa, cát vàng cuồn cuộn mà đến, là đàn tang thi đáng sợ! Hỏa lực của bọn họ thật sự có thể đánh lui chúng nó sao?

Không lâu sau đó, nhóm dị năng giả chi viện đầu tiên đã tới, mà trái tim của quan chỉ huy không có vì thế mà cảm thấy thỏai mái hơn, bởi vì, sắc mặt của những dị năng giả so với hắn còn muốn trầm trọng hơn!

Bên trong thành.

Quân nhân cùng dị năng giả được triệu tập đang tập kết thành đội, ở trên đường cái chạy băng băng, bọn họ phải đi đến những tường thành khác nhau, nhanh chóng bố trí phòng thủ.

Cuộc triệu tập quy mô lớn này, kinh động cư dân trong thành, mặc kệ có nhà hay không nhà đều chạy đi xem, trên mặt mọi người vô cùng lo lắng và sợ hãi, bọn họ không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng có một loại cảm giác kinh hỏang không ngừng bành trướng trong họ.

Sở Thiên lái xe chạy như bay, ở thời điểm tiếp cận cửa thành, lại bởi vì người trên đường quá nhiều, chiếc xe không thể nào chạy được, ba người lúc này mới bị ép phải xuống xe.

Những người có cảm giác nguy cơ mạnh liệt cũng đã chạy tới đây, làm tốt chuẩn bị ra khỏi thành, nhưng bị quân đội cản lại, khiến con đường rộng mênh mông bị chìm trong biển người.

“Bắt đầu rồi!” Sở Thiên một tay chặt chẽ nắm tay Toàn Hiểu Vũ, vẻ mặt nghiêm túc nói.

“Tiểu Bạch theo sát, ngàn vạn lần đừng bị lạc.” Toàn Hiểu Vũ bắt lấy tay Bạch Minh Hi, không ngừng dặn dò.

“Trong thành cũng bắt đầu rối loạn, chúng ta như vậy chỉ sợ không ổn.” Bạch Minh Hi la to, người nhiều lắm, dưới âm thanh kinh hỏang huyên náo, đầy rẫy tiếng gào và tiếng quát lớn, vì thế chỉ có thể dùng cách la to để nói chuyện với nhau.

“Ra khỏi thành.” Toàn Hiểu Vũ đáp, lấy năng lực hiện tại của cậu, mang theo hai người vượt qua bức tường không tính là cao này của căn cứ Lê Minh không phải việc khó.

Nhưng vấn đề không phải ở đây, vấn đề là ra khỏi thành rồi sao đối mặt với số lượng tang thi khổng lồ như thế.

“Chúng ta không ra thành.” Sở Thiên nói, ánh mắt của hắn tìm kiếm trong đám người phía trước: “Cho dù đi ra ngoài được, chỉ sợ cũng xông không ra vòng vây tang thi.”

“Vậy làm sao bây giờ?” Bạch Minh Hi hỏi.

“Chúng ta lên tường thành, giúp bọn hắn thủ thành!” Giai đoạn đầu tang thi tấn công đã bắt đầu rồi, không còn kịp để lao ra nữa, lúc này, đã là thời khắc có sống cùng sống có chết cùng chết.

Toàn Hiểu Vũ và Bạch Minh Hi nghe vậy đều ngẩn ra, bọn họ và Sở Thiên không giống, bọn họ không có tinh thần lực để nhìn thấu tình huống bên ngoài.

Nhưng mà chỉ cần vừa nghĩ, lập tức cũng hiểu được, tình huống ngoài thành chỉ sợ cũng không lạc quan, cho nên Sở Thiên mới quyết định như vậy.

“Được rồi, cậu nói thế nào, chúng tôi làm thế đó!” Bạch Minh Hi không chút do dự quyết định.

Toàn Hiểu Vũ hiển nhiên không cần phải nói, đương nhiên là Sở Thiên nói như thế nào liền làm như thế đó.

Ánh mắt Sở Thiên trong đám người xuyên qua xuyên lại, rất nhanh liền rơi xuống trên người sĩ quan đang chỉ huy binh lính bố trí canh phòng.

Sau đó, vẻ mặt người nọ có vài giây dại ra, liền theo sau lại khôi phục bộ dáng lúc đầu, xoay mặt nhìn phía Sở Thiên bên này, sau đó chạy nhanh lại đây.

“Người kia, đại khái là chỉ huy tối cao của cửa thành, tôi mạnh mẽ xâm nhập vào bộ não của hắn, hiện tại ở trong tiềm thức của hắn, chúng ta là mới là quan chỉ huy mà cấp trên phái đến, tiếp nhận bố trí canh phòng nơi này.” Sở Thiên vừa nói, vừa theo bản năng xoa xoa huyệt thái dương của mình, hôm nay từ khi ra khỏi không gian, tinh thần lực của hắn không ngừng hao tổn.

Quả nhiên, người nọ khi lại đây liền dẫn người đến đón mấy người Sở Thiên, làm một cái chào quân lễ, người nọ bắt đầu giới thiệu thân phận quan chỉ huy mới với cấp dưới.

Những người khác chưa từng gặp qua Sở Thiên, đối với vị “Quan chỉ huy” bất thình lình xuất hiện này, tràn ngập nghi hoặc và hoài nghi, nhưng mà hiện tại là thời khắc cực kỳ khẩn cấp, bọn họ cũng chỉ có thể tiếp nhận, nhưng trong lòng âm thầm đề phòng, nếu như quan chỉ huy này có cái mệnh lệnh gì khác thường bọn họ sẽ không chịu chấp hành.

Sở Thiên đại khái hiểu được suy nghĩ của bọn họ, nhưng không hề dùng tinh thần lực đi khống chế, mà dùng tốc độ nhanh nhất, đi tới tường thành để hỏi thăm tình huống.

Hiện tại nơi này được trang bị vũ khí hạng nặng cực mạnh là ba cái lựu pháo và một số lửa đạn cỡ nhỏ, còn lại chỉ là một số vũ khí thông thường, độ cao, độ dày, độ rắn chắc của tường thành, mỗi cái đều kém xa J thị lúc trước.

“Tất cả hỏa lực nhắm vào đàn tang thi.” Biết rõ ràng tình huống, Sở Thiên truyền đạt mệnh lệnh đầu tiên.

“Nhưng mà, đạn pháo của chúng ta có hạn.” Quan chỉ huy gốc kia khó xử nói, trọng tâm xây dựng của căn cứ Lê Minh trước giờ không nằm trên mặt phòng ngự, hỏa lực có hạn.

“Bắn sạch!” Sở Thiên lạnh lùng nói: “Cậu cho rằng cậu có thể còn sống để giữ lại chúng nó cho ngày sau sử dụng sao?”

Quan chỉ huy gốc sửng sốt, trong lúc ngây người, lại có một con tang thi bổ nhào lên tường thành, cắn đứt cổ một binh sĩ.

Toàn Hiểu Vũ thần tốc tiến lên, thời điểm tang thi đánh về phía người thứ hai, lưu loát chém rớt đầu nó.

Liền theo sau, một đạo băng tiễn phóng tới, một bóng dáng thứ hai cũng nhào lên tường thành.

Toàn Hiểu Vũ nghiêng mình né tránh, lại lần nữa đem đầu tang thi thứ hai chém rớt.

Sóng tang thi đầu tiên đã tới dưới chân thành, tiếng súng không dứt bên tai, thỉnh thỏang còn có một hai người bị tang thi bất thình lình xuất hiện tha xuống dưới thành.

Quan chỉ huy gốc kia cuối cùng cắn răng, chấp hành mệnh lệnh của Sở Thiên.

“Tất cả binh sĩ lui về sau ba bước, nhóm xạ thủ nhìn thấy tang thi, nhắm chuẩn mục tiêu mới được bắn. Tất cả dị năng giả tiến lên, dị năng giả thanh lý tang thi dưới thành, đừng để chúng nó bò lên được.” Sở Thiên tức khắc tuyên bố mệnh lệnh thứ hai.

Nguy cơ ngay tại trước mắt, bọn họ cũng không có kinh nghiệm đối kháng tang thi triều, hiện tại có người ở đây bình tĩnh chỉ huy, đương nhiên không ai đưa ra ý kiến khác, đều ngoan ngoãn chấp hành.

Bạch Minh Hi và Toàn Hiểu Vũ cùng tất cả dị năng giả đứng ở tiền tuyến.

Sóng tang thi đầu không có bao nhiêu, bọn họ hơn ba mươi dị năng giả, cộng thêm lính xạ kích, rất nhanh đã đem tang thi dưới chân thành thanh lý sạch sẽ.

Có người vừa định thở phào, nhưng khi ánh lửa và khói đã lắng bớt, bọn họ lúc này mới phát giác, mảnh đông nghìn nghịt xa xa đã càng ngày càng rõ nét!

Tất cả đều là tang thi!

Bọn họ cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua nhiều tang thi như vậy! Nhiều đến mức, bọn họ cảm thấy khó có thể chống lại.

Hỏa lực của bên Sở Thiên bắn ra trước nhất, hơn nữa còn hết sức kiên quyết đánh.

Lúc sau, bốn phía của tường thành cũng vang lên tiếng pháo, trong khỏang thời gian ngắn, khói đặc cuồn cuộn xông đến tận trời.

Người ở trong thành cuối cùng hoàn toàn bị kinh động, hiện tại ngay cả người đóng cửa trốn ở trong nhà cũng biết đã có chuyện xảy ra.

Dần dần, nội thành bắt đầu hỗn loạn, mọi người tựa hồ trở lại sơ kỳ mạt thế, không có trật tự, chỉ có kinh hoàng!

Toà nhà của Tướng quân.

Tất cả cao tầng của căn cứ Lê Minh lúc này đang tụ họp tại đây, bao gồm Cố bộ trưởng. Hiện tại không còn ai có sức để quan tâm đến cái gì phe phái cả.

Khi hỏa lực nổi lên bốn phía, Tướng quân cuối cùng cũng chịu ra gặp người, sắc mặt của hắn trắng bệch dị thường.

Toàn bộ cao tầng tới nơi này mục đích chỉ có một, chính là thương lượng cách làm sao để rời khỏi đây, thậm chí kéo cả người nhà cùng đi.

Không ai nghĩ tới sẽ đối kháng và đóng giữ tại nơi này, bên tai bị nhồi nhét đầy tiếng cãi vã về việc làm sao thoát khỏi đây.

“Tướng quân, có thể tập kết tất cả quân đội và dị năng giả che chở chúng tôi, giết ra một chỗ hổng để đi ra ngoài được hay không? Chúng ta đi Kinh Đô xin giúp đỡ, bọn họ dù sao vẫn sẽ không trơ mắt nhìn chúng ta chết ở bên ngoài!” Có người nói.

“Không được! Nghe nói tang thi tới nhiều lắm, chúng ta chỉ sợ xông không ra nổi. Theo ý kiến của tôi là chúng ta tìm một nơi an toàn trốn đi, tập trung tất cả binh lực một chỗ. Đám tang thi đói bụng muốn ăn thịt người thì có người trong thành để chúng ăn. Chờ chúng nó ăn no rồi chúng ta sẽ tìm cơ hội giết ra ngoài! Không thể cứng đối cứng!” Một người khác lập tức phản đối, hơn nữa còn đưa ra ý kiến của bản thân.

“Không nên không nên. Hiện tại bốn mặt đều bị bao vây, làm sao còn có chỗ an toàn? Vẫn tranh thủ thời gian tập trung hỏa lực tạo ra một chỗ hổng để đi ra tốt hơn. Tướng quân, ngài quyết đinh một cái phương hướng đi, đem quân đội và dị năng giả triệu hồi về đây đi....” Lại có một người phát biểu quan điểm của mình.

Tướng quân xuất hiện, khơi dậy sự thảo luận của mọi người, anh một câu tôi một lời, kịch liệt khắc khẩu, loại thời điểm này, bọn họ tựa hồ quên mất, người ở đây đại đa số thực ra đều là dị năng giả. Nếu không, ở trong mạt thế, cũng sẽ không đi tới cái chức vị cao cấp như vậy.

Tướng quân mệt mỏi nhìn mọi người tranh luận, chỉ cảm thấy đầu mình kêu ong ong, hắn còn đang đắm chìm trong cảm xúc bị bỏ rơi, hắn vốn nghĩ, nhiều người như vậy, dù sao cũng có thể tìm ra một phương pháp, kết quả..... Một đám này.....

Khắp nơi vang lên tiếng lửa đạn, khiến suy nghĩ của Tướng quân hỗn loạn, hắn nhớ rõ, đạn dược của bọn họ không hiều, nếu như hắn không đưa ra quyết định sớm, đợi khi đạn tận lương tuyệt, quân đội của hắn sẽ biến thành thùng rỗng kêu to.

Nên làm cái gì bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ? Đến tột cùng nên làm cái gì bây giờ?

Trong nhà của Tướng quân loạn rầm rầm, mà lúc này ngoài thành căn cứ Lê Minh, Ti Vân Kì và Lương Khánh Vân đã tới xung quanh nhóm tang thi bắt đầu ra công kích.

Bọn họ mang theo không ít hỏa lực viễn trình, ở thời điểm căn cứ Lê Minh bắn lửa đạn ra ngoài thì bọn họ đã ở phía sau đám tang thi bắn lén.

Bởi vì mục tiêu của nhóm tang thi vô cùng đồng nhất, đều là tấn công căn cứ Lê Minh, dù bị Ti Vân Kì ở sau lưng dùng hỏa lực oanh tạc, nhưng chúng vẫn không quay đầu tấn công họ.

Chỉ là có vài con cá biệt trí khôn tiến hóa cảm thấy phẫn nộ, xoay người tấn công nhưng bị mọi người hợp lực giết rất nhanh.

“Chúng ta không thể đi tiếp nữa, nếu không sẽ tiến vào phạm vi công kích của Lê Minh.” Lại oanh tạc một trận, Lương Khánh Vân nói.

Ti Vân Kì gật gật đầu, tuy rằng khẩn cấp tìm người, nhưng bọn hắn cũng không thể vô duyên vô cớ đi làm vật hi sinh!

Người đưa tin của căn cứ Kinh Đô đã phái đi, chỉ hy vọng, căn cứ Kinh Đô có thể xuất động viện binh.

Mặc dù không phải vì thiếu gia của hai nhà, xuất phát từ tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, Kinh Đô vẫn nên phái người đi giúp.

Mới vừa nghĩ đến viện bịnh thì đội người thứ hai của hai nhà Sở Bạch cũng đã tới, bọn họ mang theo nhiệm vụ cấp thiết đuổi theo.

Vừa hỏi mới biết An gia đã hành động từ sớm, từ đó có thể khẳng định, hai vị thiếu gia đích thực ở căn cứ Lê Minh!

Với tình huống trước mắt mà nói, đây là tin tức tệ nhất trong tệ nhất.

Hai vị thiếu gia mà hai nhà bôn ba tìm kiếm bấy lâu, vốn có được tin tức là chuyện tốt nhưng nào ngờ họ lại bị vây trong thành chịu cảnh tang thi tấn công.

Hai vị ấy lúc này ở căn cứ Lê Minh, liền đại biểu họ đang ở nơi nguy hiểm nhất, hiện tại, bọn họ nghĩ muốn tiếp cận thôi cũng đã khó khăn chứ nói gì đến vọt vào tìm người?

Lui một ngàn bước để nói, bọn họ có thể mạnh mẽ đột phá vòng vây giết vào trong, trước mắt bên trong căn cứ Lê Minh chỉ sợ đã hỗn loạn. Tác phong của căn cứ này bọn họ ở Kinh Đô đã có nghe nói đến,trong loại tình huống này họ không loạn mới là lạ.

Căn cứ Lê Minh to như thế, khắp nơi đều là đám người hỗn loạn và tang thi, bọn họ đi vào sao có thể tìm được người?

Vận mệnh của hai vị thiếu gia thật có thể viết thành một vở bi kịch.

“Không được!” Lương Khánh Vân hung hăng nắm chặt nắm tay: “Bất kể thế nào tôi cũng muốn vào thử! Dù cho chỉ có một phần ngàn cơ hội, tôi cũng muốn tìm về thiếu gia nhà tôi.”

Bạch gia không giống với Sở gia, Bạch gia chỉ có Bạch Minh Hi một đứa con trai! Nếu như thiếu gia xảy ra chuyện gì ở căn cứ Lê Minh, Bạch phu nhân ở Kinh Đô chỉ sợ sẽ không sống nổi.

Nếu như thiếu gia và phu nhân đều chết, Bạch gia coi như là nhà tan cửa nát. Cho nên bất kể như thế nào, hắn cũng phải đi!

Nhìn ánh mắt của Lương Khánh Vân kiên định, Ti Vân Kì thở dài một hơi, cái suy nghĩ muốn rút lui muốn nói ra lại bị chặn lại, hắn chỉ nói: “Đi chung quy cũng phải đi, nhưng ít ra phải đợi hỏa lực của bọn họ ngừng, nếu không, chúng ta còn chưa bị tang thi giết chết, đã bị bọn họ bắn chết.”

Lương Khánh Vân gật đầu, không nói chuyện. Căn cứ Lê Minh ở Kinh Đô gần như là một trò hề, cho nên bọn họ cũng đều biết, hỏa lực nhất định sẽ dừng, bởi vì họ không có bao nhiêu đạn dược.

Lương Khánh Vân cũng không biết, loại tình huống này, đúng với bọn họ mà nói, đến tột cùng là chuyện tốt hay là chuyện xấu!

Sóng viện binh đầu tiên của nhà mình đã tới rồi, vì thế cũng nên tham chiến thôi.

Nói là chiến đấu, tình huống này trên cơ bản chỉ là đơn phương giết chóc, ngoài ra bọn họ lo lắng là bên trong căn cứ Lê Minh.
Bình Luận (0)
Comment