Mạt Thế Trọng Sinh Chi Chữa Khỏi Hệ Thống

Chương 40.1

Một đám người đi bên cạnh không nhịn được mà run cập cập, lúc trước hình tượng của đội trưởng trong lòng họ cao lớn uy mãnh như thế nào, thời khắc này đều không ngừng sụp đổ.

Phải duy trì một khoảng cách hoàn hảo, Tiểu Đặng Tử trong lòng nghĩ: chỉ như vậy cậu mới có thể tự thôi miên mình kỳ thật đội trưởng vẫn như ban đầu, là một người lạnh lùng cấm dục có sức mạnh khủng bố.

Tóm lại, hiện tại chỉ là ảo giác, cái người trước mặt cậu chắc chắn là ảo ảnh, không phải vị đội trưởng mặt than nhà cậu đâu!

Đoàn người đi được một khoảng thời gian khá dài, giữa chừng cũng không dừng lại nghỉ ngơi. Rốt cuộc đến khi trời sắp tối, họ mới về tới phía trên khe núi, tìm được xe.

Mọi người kiệt sức nghỉ ngơi, những người còn có chút sức lực thì bắt đầu nhóm lửa nấu cơm. Các đội viên nhặt một ít củi, làm thành giá, bắt lên một cái nồi, sau đó liền đem ánh mắt chuyển dời về hướng Lãnh Túc.

Hiển nhiên là, từ sau lần Lãnh Túc tự tay xuống bếp, mọi người liền được lãnh giáo kiến thức về trù nghệ cuả y, quả thực kinh vi thiên nhân*.

[*Kinh vi thiên nhân: Nhìn thấy thì vô cùng kinh ngạc, tin rằng chỉ có thần tiên mới có thể đạt được trạng thái hoặc trình độ đó. ]

Cố Thần cũng đang nhìn Lãnh Túc, hai mắt sáng lấp lánh, ngập nước mở to nhìn chằm chằm vào y, giống như chú cún chờ mong chủ nhân xoa đầu.

Lãnh Túc thở dài, nhịn không được xoa xoa đầu tóc hắn.

Cố Thần tội nghiệp hướng y chớp chớp mắt, Lãnh Túc liền đứng lên đi tới bên đống lửa, ngồi xuống.

Mọi người lập tức vui sướng nhường lại vị trí cho y, Tiểu Đặng Tử cũng dùng động tác thật nhẹ nhàng, đem nguyên liệu nấu ăn đều lấy đặt trước mặt y.

Cố Thần cũng đuổi theo, ngồi xổm ở bên cạnh Lãnh Túc, nhìn chăm chú vào đóng nguyên liệu nấu ăn.

Động tác của Lãnh Túc rất có trật tự, bình tĩnh, thoạt nhìn có một loại cảm giác rất vui mắt.

Thực nhanh thức ăn trong nồi sôi ùng ục, quay cuồng bên trong, một mùi thơm mê người từ đó truyền ra.

Cố Thần nhúng nhúng cái mũi, nước miếng thi nhau chảy ra.

Móa, thơm quá!

Lãnh Túc lại tiếp tục bỏ ít nấm vào nồi, ngay lập tức mùi thơmtràn ngập trong không khí  càng thêm nồng đậm.

Cố Thần nhào người ra phía trước, tội nghiệp nhìn Lãnh Túc.

"Ăn được chưa? Em đói!"

Lãnh Túc vừa dùng cái muỗng quấy một cái vừa nói: "Ngoan, nhanh thôi, chờ một chút." Hắn nuốt nuốt nước miếng, cảm giác này giống như đang bị tra tấn vậy, thật sự là không xong.

Lúc này, toàn bộ đội viên đều đã vây quanh lại đây.

Cố Thần vừa nhấc đầu, liền nhìn đám người xung quanh một vòng, hai mắt lóe lên lục quang. Lãnh Túc giống như không để ý tới phản ứng của họ, như cũ không nhanh không chậm mà quấy thức ăn trong nồi.

Một lát sau, y từ trong nồi kẹp ra một miếng thịt nhìn nhìn, như đang xem nó đã chín chưa.

Chuyển mắt nhìn thoáng qua, lại thấy cái nhìn chằm chằm của Cố Thần, y khẽ cười một tiếng. Sau đó chuyển đôi đũa đang kẹp thịt đưa qua, còn cố ý dùng vẻ mặt đứng đắn nói: "Tới, thử xem đã chín hay chưa."

Cố Thần cũng dùng vẻ mặt dứng đắn gật gật đầu: "Ân, em giúp anh nếm thử."

Lãnh Túc cười khẽ, ánh mắt đám người xung quanh đều lóe sáng, bị y trừng một cái liền lập tức cúi đầu xuống , y vừa lòng đưa đũa đến trước mặt hắn.

Cố Thần vui sướng hé miệng muốn cắn, kết quả không đợi hắn hạ miệng, đột nhiên bên cạnh vụt ra một thân ảnh đen bóng. Chờ hắn kịp phản ứng lại, chiếc đũa trước mặt đã rỗng tuếch.

Cố Thần:"....." Ngọa tào! Có lầm hay không!

Lãnh Túc híp mắt, nhìn chằm chú vào Tiểu Hắc trên cổ tay Cố Thần.

Cố Thần tức giận dùng ngón tay hung hăng chọc chọc hai chiếc lá của Tiểu Hắc, mắng: "Mi mà cũng dám đoạt thịt với ông, lập tức nhổ ra!"

Tiểu hắc lắc lắc lá cây trên đầu, một lần gục trên cổ tay hắn, bắt đầu giả chết.

Bộ dáng này của nó, hoàn toàn chọc điên Cố Thần rồi.

Hắn nhanh tay gở Tiểu Hắc từ trên người mình xuống, cầm đuôi nó không ngừng giật lên giật xuống.

"Đó là thịt của ông, mi mau nhổ ra a a!"

Tiểu hắc bị Cố Thần giật tới giật lui, nhưng nó vẫn cắn chặt khớp hàm, một bộ chết cũng không mở miệng.

Vào thời điểm Cố Thần sắp khai đao, trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một chén canh thịt, làm động tác kế tiếp của hắn dừng lại.

Cố Thần quay mặt nhìn qua, thấy người đưa canh thịt cho hắn là Lãnh Túc, lập tức nước mắt lưng tròng nói: "Nha nha nha, quả nhiên chỉ có anh đối với em là tốt nhất."

Lãnh Túc xoa xoa tóc của hắn, mỉm cười ôn nhu nói: "Ngoan, nhanh ăn đi."

Cố Thần rưng rưng gật đầu, thả Tiểu Hắc ra tiếp nhận chén, gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng.

Thiếu chút nữa là chảy nước mắt vì hạnh phúc rồi, thật sự là quá ngon!

Lãnh Túc tiếp tục múc ra hai chén canh thịt, sau đó nhìn chung quanh, một đám đói khát như hổ rình mồi, nước miếng chảy tứ tung, y nhịn không được lạnh giọng nói: "Các ngươi tự mình ăn."

Chỉ trong nháy mắt, đám người giống như nhịn đói mười năm, trực tiếp dành giựt nồi canh thịt.

Cố Thần ở một bên nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, hắn còn không quên gắt gao bảo vệ cái chén trong tay.

Mẹ ơi! Nhóm người này thật sự rất đáng sợ.

Tiểu Đặng Tử chú ý tới động tác mờ ám của Cố Thần, quay người đi, hung hăng hướng lên trời trợn trắng mắt.

Móa! Có vị đội trưởng như tôn đại Phật ngồi bên cạnh ngươi, ai mà dám động vào chén của ngươi, đó là thuần túy đi tìm chết.

Lãnh Túc đem một trong hai chén canh thịt trên tay, đưa tới trước mặt hắn, Cố Thần nhìn y, cảm động rưng rưng nói:"Anh đối với em thật tốt, anh vậy mà biết em ăn một chén không đủ no, nên mới chủ động cho em một chén khác."

Lãnh Túc khụ một tiếng, không nói gì.

Tiểu hắc lại run hai lá cây trên đầu, trực tiếp vươn người qua, ăn. Mới vừa ngậm một miếng thịt, Cố Thần liền nhanh tay lẹ mắt túm chặt cái lá của nó.

"Mịa, đó là thịt của ta, không phải cho mi!"

Tiểu Hắc lắc đầu đáp lời, tránh thoát khỏi tay Cố Thần, hướng về phía bên trong chén tiếp tục tìm thịt ăn.

Lãnh Túc lại khụ một tiếng, nói: "Cho nó ăn đi,nó hôm nay đã giúp hai ta rất nhiều, nếu em  ăn không đủ, anh còn có."

Bình Luận (0)
Comment