Mạt Thế Nữ Phụ Trọng Sinh Xoay Người

Chương 4



Phương Vũ Hân đi vào phòng khách, Phương Mộng Dao cùng Khúc Thiên Hà thấy cô đều kinh ngạc.

Phương Mộng Dao sắc mặt nhìn cô thấy có chút quái dị, Khúc Thiên Hà hỏi:“Hân Hân, con làm sao cắt tóc như thế?”Phương Vũ Hân đi qua ngồi xuống bên cạnh Khúc Thiên Hà, cười nói:“Muốn thay đổi phong cách, liền cắt, mẹ, mẹ cảm thấy cắt như vậy đẹp không?”Khúc Thiên Hà gật gật đầu, thật tự hào mà nói:“Con gái của mẹ lớn lên xinh đẹp, dù cạo trọc vẫn cứ đẹp.

Con giờ nhìn ra dáng nam nhi nhìn mạnh mẽ hơn, không tồi!”Phương Vũ Hân vẫn luôn dùng dư quang quan sát đến Phương Mộng Dao, Phương Mộng Dao ngồi đối diện các cô, lúc này sắc mặt đổi, khóe miệng hơi hơi cong lên, trào phúng.

Phương Vũ Hân liền hỏi cô ta:“Tiểu Dao, em hôm nay rảnh rồi hay sao lại sang đây?”Phương Mộng Dao sắc mặt cứng đờ, sau đó ngẩng đầu hơi có chút khiêu khích hỏi:“Chị lời này của chị là có ý gì? Là nói em không nên tới sao?”Cô ta lần này qua đây muốn tận mắt nhìn xem Khúc Thiên Hà cùng Phương Vũ Hân là dạng người như thế nào, thuận tiện đòi tiền từ Phương Cẩm Đường.


Mạt thế liền phải tới, cô ta phải dự trữ vật tư mới được.Phương Vũ Hân nghe vậy, cười như không cười mà nhìn cô ta, cũng không nói thêm lời nào.

Phương Mộng Dao rõ ràng là không có việc không lên điện Tam Bảo(*), nhưng cô nói cũng không có sai, cô ta xác định không nên tới, Phương gia không ai hoan nghênh cô ta.

Phương Vũ Hân không cảm thấy suy nghĩ của mình quá mức, Phương Mộng Dao sinh ra với nguyên nhân không mấy tốt đẹp, Phương gia nguyện ý nuôi dưỡng cô ta đã tận tình tận nghĩa.(*)Không có việc không lên điện Tam Bảo (vô sự bất đăng Tam Bảo điện).

Tam Bảo điện là từ chuyên môn của Phật giáo.

Tam Bảo tức là: Phật, Pháp, Tăng.

Phật là chỉ Đức Phật, Pháp là chỉ kinh điển Phật giáo, Tăng là chỉ người tu hành.Tam Bảo điện là chỉ nơi tổ chức sinh hoạt của Phật giáo, ví dụ như Đại Hùng Bảo điện (chánh điện).

Ngoài ra, nơi để sách kinh là Tàng Kinh các và tăng phòng là nơi người tu hành nghỉ ngơi.

Chúng đều là những nơi tôn nghiêm quan trọng, người ngoài không thể tùy tiện vào.

Vì thế, nếu không có việc gì quan trọng thì không được vào nơi Tam Bảo, từ đó có câu “vô sự bất đăng tam bảo điện”.Nghĩ đến giấc mơ khi Phương Mộng Dao nói những lời đó, Phương Vũ Hân lòng chợt lạnh, sắc mặt nhìn cô ta cũng trở nên khó coi.


Phương Mộng Dao thấy, chỉ cảm thấy trong lòng bực tức, không phát tiết ra thật sự không cam lòng.

Cô ta buột miệng thốt ra:“Phương Vũ Hân! Tôi là tới thăm ba ba, không phải tới xem sắc mặt chị!”Khúc Thiên Hà nghe vậy sắc mặt thay đổi, bà nhìn Phương Vũ Hân cùng Phương Mộng Dao đang khó chịu, liền đứng lên nói:“Hân Hân, con cùng mẹ tới đây.”Ngữ khí của bà thực nghiêm khắc, nghe ra là trách cứ Phương Vũ Hân.

Phương Vũ Hân nghe lời mà đi theo bà lên lầu hai, vào phòng đóng cửa lại sau, Khúc Thiên Hà mới bất đắc dĩ mà nhìn cô:“Con cùng nó tức giận cái gì? Nó muốn tới thì tới, con hà tất nói với nó ta làm gì?”Phương Vũ Hân có miệng khó trả lời, cô không thể tối hôm qua gặp ác mộng nên bị ảnh hưởng, khống chế không được phẫn nộ trong lòng? Nghĩ lại Phương Mộng Dao tỏ thái độ như vậy, Phương Vũ Hân không cam lòng nói:“Nó chỉ là con ngoài giá thú vậy mà tỏ thái độ đúng tình hợp lý, con thật mở rộng tầm mắt.”“Con đó nha!”Khúc Thiên Hà cười lắc lắc đầu,“Ba con lát nữa về nhà, đừng làm khó hắn, biết không? Mẹ đi xuống trước, cũng không thể ném nó một mình ở trong phòng khách, quá thất lễ.

Con ở trong phòng đợi đi, chờ ba con trở lại hãy xuống dưới.”Phương Vũ Hân gật gật đầu, trong lòng lại nghĩ, trong mơ vì không muốn Phương Cẩm Đường khó xử, cho nên khi Phương Mộng Dao nháo đến càng ngày càng khó coi, liền đem bộ trang sức phỉ thúy cho cô ta.

Nhưng cuối cùng nhận được kết cục bi thảm mới biết không phải cho người khác mặt mũi là tốt! Trên đời này cho người mặt mũi người không biết xấu hổ mà cắn ngược lại, nhượng bộ chỉ làm đối phương cảm thấy ngươi yếu đuối dễ khi dễ!Khúc Thiên Hà liền đi ra ngoài, bà đi rồi, Phương Vũ Hân liền đi tắm rửa, thay đổi quần áo mặc ở nhà, đi dép lê, tức khắc cả người cảm thấy nhẹ nhàng.

Thừa dịp lúc này, cô lại lên mạng xem tin tức, có lẽ là trong lòng lưu ý, lần cô phát hiện trên mạng không ít người rất gét người giau, tâm thái toàn vặn vẹo.Cô lại lục trong đầu một chút về mạt thế đồ vật cần sử dụng, nhớ thật kỹ, chuẩn bị mua hàng về tồn trữ.

Mới vừa đem tư liệu ghi nhớ xong, cô liền nghe dưới lầu truyền đến tiếng Phương Cẩm Đường.

Phương Vũ Hân nghĩ đến giấc mơ kia, liền đóng máy tính, nhanh chóng đi xuống lầu.Khi cô xuống tới lầu dưới, Phương Mộng Dao ôm cánh tay Phương Cẩm Đường làm nũng, Khúc Thiên Hà đứng ở một bên, sắc mặt nhàn nhạt, Phương Cẩm Đường sắc mặt cứng đờ, không quen.

Phương Vũ Hân cũng cả kinh, Phương Mộng Dao trước kia cho tới bây giờ sẽ không làm động thái như vậy!Cô bước nhanh qua, Phương Cẩm Đường xấu hổ, thấy Phương Vũ Hân lực chú ý liền chuyển tới trên người cô, thấy cô cắt tóc, Phương Cẩm Đường đồng dạng cũng giật mình:“Hân Hân, con như thế đem tóc cắt như vậy?”Phương Vũ Hân đem lại lời đã nói với Khúc Thiên Hà nói lại một lần nữa, nhìn thấy mặt này của Phương Mộng Dao, cô nói thêm:“Ba, ba vừa trở về mệt mỏi phải không? Trước về phòng đổi kiện xiêm y đi, đều đã về nhà còn mặc như vậy làm gì.”Cô nói như vậy giúp Phương Cẩm Đường giải vây, bằng không Phương Mộng Dao sẽ duy trì tư thế kia, khẳng định muốn ôm cánh tay Phương Cẩm Đường không bỏ.Phương Cẩm Đường nghe vậy liền gật gật đầu, quay đầu đối Phương Mộng Dao nói:“Dao Dao con buông tay, ba ba đi trước thay quần áo.”Phương Mộng Dao đành buông tay, nhưng sắc mặt thật không đẹp, cái này trường hợp làm cô ta cảm thấy dị thường khó tin! Nếu không phải đên đòi tiền Phương Cẩm Đường, cô ta sao có thể tới cái nơi làm người chán gét này, tự rước lấy nhục? Phương Vũ Hân thật sự thật quá đáng!Chờ Phương Cẩm Đường trở ra, Ông đã thay đổi bộ đồ nhã nhặn, trong tay cầm một hộp gỗ đỏ.


Hộp bẹp, trên đỉnh khắc hoa loài hoa quý là mẫu đơn ung dung.

Ông vừa đi vừa cầm hộp vẫy tay Phương Vũ Hân:“Hân Hân con mau tới đây, ba ba mới vừa được một bộ trang sức phỉ thúy, con nhìn xem có thích hay không.”Phương Vũ Hân thích phỉ thúy, Phương Cẩm Đường đương nhiên biết, cho nên ông thường sẽ lưu ý, thấy không tồi sẽ mua cho Phương Vũ Hân.

Phương Vũ Hân vẫn luôn chờ cảnh tượng này, kỳ thật cô thấy Phương Cẩm Đường trong tay cầm hộp gỗ đỏ thì sợ hãi, một màn này, cùng trong mơ quả thực giống nhau như đúc! Tay chân cô cứng đờ hướng Phương Cẩm Đường qua, nhưng mà đúng lúc này, Phương Mộng Dao đã bước nhanh đi qua, trong miệng còn nói:“Ba ba, phỉ thúy gì? Cho con nhìn xem!”Phương Vũ Hân nghe vậy quýnh lên, bước chân nhanh hơn đi đến bên người Phương Cẩm Đường, cơ hồ cùng Phương Mộng Dao cùng nhau đến.

Lúc này, Phương Mộng Dao đã đoạt lấy cái hộp trong tay Phương Cẩm Đường.

Phương Vũ Hân chạy nhanh ra tay, trước một bước đem bàn tay đặt trên hộp, nhìn về Phương Mộng Dao cảnh cáo:“Tiểu Dao, đây là ba ba mua cho chị.”Phương Mộng Dao không cam lòng yếu thế:“Phải không? Nhưng con thật thích.

Ba ba, ba tặng cho con được không? Từ nhỏ đến lớn, ba tặng nhiều phỉ thúy cho chị Hân, con một cái đều không có đâu, ba không thể bất công như vậy!”Phương Vũ Hân nghe vậy liền cười rộ lên, lúc này hộp còn không có mở ra, Phương Mộng Dao nói cái gì thích? Quả nhiên cô ta là biết trong hộp là có cái gì đi? Cô bất động thanh sắc mà từ trong tay Phương Cẩm Đường lấy cái hộp, cũng không mở ra, chỉ là ôm vào trong ngực sau đó cười như không cười mà nhìn Phương Mộng Dao:“Em thích? Em cũng không biết bên trong đồ vật trông như thế nào liền thích? Nếu em thật sự thích phỉ thúy, không cần để ba ba vì lấy lòng em mà đoạt đồ của chị.”Những lời này vừa hung hăng vừa kích thích Phương Mộng Dao, cô ta dùng ánh mắt tàn nhẫn mà trừng lên với Phương Vũ Hân, hận không thể đem cô giết chết.

Đời trước bày tỏ với vị hôn phu của Phương Vũ Hân là Khâu Dịch Minh thất bại mới lựa chọn tự sát, mà cô ta có được ký ức đời trước, đối với Khâu Dịch Minh soái khí thập phần thích, lời này của Phương Vũ Hân quả thực giống như là ở đánh mặt cô ta!Huống chi, hệ thống trò chơi vừa rồi nhắc nhở cô ta, hộp gỗ đỏ hộp có thứ tốt, cô ta tuy rằng không rõ lắm là cái gì, nhưng nhất định phải có được! Vì thế cô ta ôm lấy cánh tay Phương Cẩm Đường nói:“Ba ba! ba liền cho con được không? Con thật sự thực thích!”Nói tới đây cô ta nói với Phương Vũ Hân,“ Chị có nhiều phỉ thúy như vậy, đem này một bộ nhường cho em không được sao? Chị vì cái gì muốn cùng em đoạt?”Cô cùng Phương Mộng Dao đoạt? Rốt cuộc là ai đoạt của ai? Phương Vũ Hân dùng ánh mắt nhìn Phương Mộng Dao như muốn nói ‘ cô quả thực không thể nói lý ’, giờ phút này cô xem như minh bạch, vì cái gì mà Phương Mộng Dao sẽ nói nói vậy, cô ta đầu óc căn bản không phải người bình thường có thể có!Phương Vũ Hân ném xuống một câu“Mặc kệ cô”Liền xoay người chuẩn bị trở về phòng, Phương Mộng Dao thấy cô ôm hộp gỗ đỏ rời đi, giống như là thấy bảo vật đang rời xa chính mình, cô ta mắt đỏ lên, dứt khoát đẩy ra Phương Cẩm Đường hướng tới Phương Vũ Hân vọt qua:“Phương Vũ Hân, chị cho tôi!”.


Bình Luận (0)
Comment