Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký

Chương 93

“Meo….” Thân mình béo béo của Garfield nhảy ra, công kích sắc bén liên tục ra chiêu.

Diệp Cẩn cùng Garfield một trái một phải, giết đám kiến tang thi đang đánh đến. Diệp Thần thu liễm khí tức, chặt chẽ tập trung hơi thở, con kiến biến dị này vô cùng giảo hoạt, dương đông kích tây, muốn lừa gạt để công kích Diệp Cẩn.

Mặt Diệp Thần bình tĩnh, ánh mắt ngưng trọng, mở ra thuấn di phạm vi nhỏ, công kích nhanh nhẹn.

“Tê tê…” Kiến biến dị cao cấp kêu lên, liên tiếp thất bại khiến cho nó biết người này rất khó giải quyết nên nó muốn bỏ chạy.

“Hừ! Hiện tại còn muốn chạy… chậm rồi.” Diệp Thần lạnh giọng, theo ý thức mà tập trung vào chỗ ẩn thân của kiến biến dị, dùng thuấn di đến đến trước mặt con kiến, ý thức hóa thành đao, chém thẳng xuống.

“Rắc!”

Âm thanh xương cốt bị vỡ vang lên, mùi máu tanh hôi tràn ngập không gian.

“Tê tê…” Con kiến kêu to, thân cao một thước, dài hai thước bị Diệp Thần chặt đứt từ giữa. Thân mình thành hai đoạn, không ngừng mấp máy, máu tươi theo miệng vết thương chảy xuống.

Oán hận nhìn Diệp Thần, kim châm dày đặc không giống như mũi tên bình thường bay về hướng Diệp Thần. Trong nháy mắt ngay trước mặt Diệp Thần hiện ra một cái hố sâu ba bốn thước, bụi bặm tràn ngập.

Tốc độ của Diệp Thần rất nhanh, thấy con kiến biến dị không chết, đáy mắt hiện lại sát khí, dẫn dắt năng lượng mới ở trong đan điền để dung hợp dị năng trong kinh mạch.

Trong chốc lát, hơi thở như hủy thiên diệt địa từ trên người Diệp Thần xuất hiện, năng lượng cuồng bạo mang theo hơi thở hủy diệt, bao phủ cả thôn Đông. Diệp Cẩn cả kinh, trên mặt xẹt lên tia khủng hoảng, ngẩng đầu nhìn Diệp Thần cách đó hơn trăm mét, lo lắng khôn cùng.

Sáu người Long Tường Thiên đã thoát khỏi thôn Đông cũng cảm nhận được khí thế này, tất cả đều khiếp sợ không thôi.

“Này… thật mạnh!” Mộc Văn Ngạn nói.

Long Tường Thiên nghiêm túc nói: “Cấp mười, không… có thể là cấp mười một?”

“Theo tôi được biết, liên minh chưa từng xuất hiện dị năng giả cấp mười một, là ai?” Tần Phong lắc đầu, năng lượng dao động của dị năng giả cấp mười một thì bọn họ cũng chưa từng cảm thụ qua, nhưng cổ khí thế này sợ là đã vượt qua cấp mười, chẳng lẽ thật sự là cường giả cấp mười một.

“Không đúng, phương hướng xuất hiện hơi thở này chính là thôn Đông mà chúng ta vừa rời đi không lâu, bọn Diệp Thần có nguy hiểm…” Thực lực của Đường Bưu kém hơn, cấp mười và cấp mười một đối với hắn mà nói thì không có gì khác nhau. Nhưng mà năng lượng này lại xuất hiện ở thôn Đông, chuyện xấu.

“Trở về?” Trương Như Anh lau súng sinh hóa trên tay, ánh mắt bình tĩnh.

“Đi đến thành Tuy Viễn.” Long Tường Thiên cúi đầu, cắn răng nói. Nếu thật sự là cấp mười thì khi bọn họ trở về cũng không giúp được gì, cũng chỉ là toàn quân bị diệt, không bằng cứ rút đi trước.

“Đi.” Mộc Văn Ngạn quyết đoán, ở huyện Uy Hưng anh từng thí nghiệm qua dị năng của Diệp Thần, hơi thở vừa xuất hiện lúc này có chút quen thuộc, nói: “Khí thế này có chút quen thuộc, là người chúng ta biết.”

Mộc Văn Ngạn vừa nói, mọi người cũng hoàn hồn, cẩn thận suy tư.

Trong đầu hiện lên hai người Diệp Thần và Diệp Cẩn, là của ai? Năng lượng dao động vừa rồi không kém dị năng giả cấp mười, trong liên minh, dị năng giả cấp mười rất thưa thớt. Hai người Diệp Cẩn không thuộc về thế lực nào, quan hệ lại thân thiết, nhất thời mọi người liền có cùng suy nghĩ trong đầu.

Lát sau mọi người liền đồng ý đi đến thành Tuy Viễn.

Năng lượng mới xuất hiện trong đan điền chỉ tụ tập được ba lượt, lấy thực lực hiện tại của Diệp Thần, nhiều nhất cũng chỉ có thể điều động được một lượt, đó là cực hạn. Dị năng nhắm vào con kiến biến dị mà đánh mạnh vào nó, ầm một tiếng, mặt đất bị chấn động suốt ba mươi giây mới bình ổn lại.

Con kiến biến dị bị nổ bay lên trời, phần tay chân bị cụt rơi lả tả xuống đất, huyết vũ bay đầy trời.

Giải quyết nguy cơ xong thì tâm của Diệp Thần liền buông lỏng, Diệp Thần thoát lực, không hề chú ý mà ngồi trên mặt đất.

Bên cạnh có thêm Garfield hỗ trợ Diệp Cẩn, kiến tang thi đều bị đốt thành tro, chỉ còn lại một viên dị hạch ở trên mặt đất, bị Garfield thu vào cái túi nhỏ trên cổ.

Diệp Cẩn tiến lên, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên thái dương Diệp Thần, hổi: “Không có việc gì đi?”

“Tiếp theo phải dựa vào anh và Garfield.” Diệp Thần mỉm cười, chiêu này tiêu hao nhiều lắm, tinh thần lực cùng thể năng không kịp hồi phục. Trong thời gian ngắn luôn cảm thấy mệt mỏi.

Cúi đầu nhìn tiểu Bạch đang quấn trên cổ tay, vẫn không hề nhúc nhích. Lắc đầu cười khổ, thời gian tiến hóa càng dài thì cấp bậc càng cao, xem ra dã tâm của tiểu Bạch không nhỏ.

“Meo!” Garfield đắc ý kêu một tiếng, cái đuôi chạm vào cổ tay Diệp Thần, mắt mèo hiện lên nghi hoặc, tiểu bạch xà sao còn chưa tỉnh, tinh hạch và dị hạch trong túi quá nhiều, nó không muốn cho Diệp Cẩn a!

“Đi đến trong căn cứ xem thử một vòng, động tĩnh lớn như vậy, có thể sẽ đưa đến tang thi và dị thú khác.” Diệp Cẩn xoa tóc Diệp Thần, cẩn thận nâng Diệp Thần dậy, thuận thế cõng lên, động tác nhanh chóng lủi vào căn cứ sinh tồn.

“Garfield, đưa tinh hạch của con kiến biến dị cho tao.” Diệp Thần nhìn về phía Garfield.

Garfield keo ‘meo meo’ vài tiếng, thấy Diệp Thần không bỏ qua thì vạn phần không muốn, từ trong cái túi nhỏ lấy ra một viên dị hạch trong suốt, giữ ở trong móng, nhưng vẫn không đưa cho Diệp Thần.

Thấy thế, Diệp Thần và Diệp Cẩn đều cảm thấy buồn cười.

Tiểu gia hỏa này!

“Hai củ cà rốt.” Diệp Thần nói.

“Meo…”

“Ba củ, không thể hơn nữa.” Diệp Thần kiên quyết nói, lần trước Garfield còn để lại mấy củ cà rốt ở chỗ cậu, biết tính tình của nó nên Diệp Thần cũng có lưu trữ. Chính là để dùng trong giờ phút này.

“Meo…” Garfield ủy khuất kêu, vì cà rốt mà đành đưa dị hạch cho Diệp Thần. Mắt mèo nhìn chằm chằm Diệp Thần, giống như đang hỏi cà rốt của nó đâu?

Diệp Thần tức giận trừng mắt liếc nhìn Garfield nói: “Không thấy tao đang bị thương à, chờ vết thương của tao tốt thì đương nhiên sẽ đưa cà rốt cho mày.”

Nghe Diệp Thần nói thế thì Garfield nhất thời bất mãn, nếu không phải Diệp Cẩn trừng mắt nhìn nó, chỉ sợ nó đã nhảy lên cướp lại dị hạch trên tay Diệp Thần, biết tính của nó nên Diệp Thần chỉ cố ý đùa chút thôi, nở nụ cười, tinh thần lực đã khôi phục được một chút, liền lấy mấy củ cà rốt còn lại đưa cho Garfield.

“Vết thương của em còn chưa tốt, đừng nhúc nhích!” Nói xong còn vỗ nhẹ lên mông Diệp Thần.

“Anh làm gì đó?” Diệp Thần cả kinh, thân mình buộc chặt, kinh ngạc nhìn Diệp Cẩn. Trong căn cứ vì ngại đám người Hàn Ninh nên Diệp Thần vẫn tránh né Diệp Cẩn, tránh được vài lần, chẳng lẽ Diệp Cẩn muốn…

Nghe hơi thở của Diệp Thần ngày càng dồn dập, mắt Diệp Cẩn tối sầm, nhớ đến địa phương hồng nhạt giữa hai chân của Diệp Thần, hô hấp cũng thở dốc, hận không thể giơ súng lên trận. Nhưng mà hiện tại không được, khu hoang dã rất nguy hiểm, hơi vô ý liền mất mạng.

Cố gắng đè nén tà niệm trong lòng, y còn muốn sống lâu dài với tiểu Thần, mạnh tay nắm lấy mông cậu, nói: “Tiểu Thần, đây là khu hoang dã, anh có thể làm cái gì?” Dứt lời, vẻ mặt lộ ra chút ủy khuất, vì chuyện của bọn Hàn Ninh mà tiểu Thần cứ mãi không cho y đụng vào, nếu không phải địa điểm không đúng thì y đã hóa thành lang sói rồi.

Diệp Thần cứng đờ, nhìn biểu thần ai oán này, Diệp Cẩn giống như là cô vợ nhỏ bị bỏ rơi vậy. Diệp Thần trầm mặt, sau đó quyết đoán xem như cái gì cũng không thấy.

Thanh niên cao to tuấn tú, thân mình hai người dán sát vào nhau, xoay người nhìn sườn mặt tuấn tú lạnh lùng của Diệp Thần càng làm cho Diệp Cẩn miệng khô lưỡi khô, người anh em cũng sưng lên, đau đến lợi hại.

“Biết là tốt rồi.” Diệp Thần hình như cũng biết mà nhìn xuống hạ thân y, vừa nhìn liền hiểu ra. Nó cứ thế phồng lên, khóe miệng cậu nhếch lên, đoạn thời gian trước đó cũng đủ để cho cậu thăm dò các thế lực của liên minh, trong lòng cũng có chút hoài nghi đối với người nọ mà Diệp Cẩn đã nhắc đến, nhưng phải đợi cho đến thôn Hắc Thạch, gặp rồi mới có thể xác nhận.

Cậu ở căn cứ đã góp nhặt không ít hạt giống, hy vọng sẽ có ngày dùng được.

Hòa bình trở lại, cuộc sống yên tĩnh như trước mạt thế.

Hy vọng còn có thể nhìn thấy!

“Tìm được cái gì rồi?” Diệp Thần ngồi dưới đất và dựa vào góc tường, trong lòng bàn tay đặt một đống tro tinh hạch, Diệp Cẩn đã tìm được một nơi ẩn núp, đem Diệp Thần đặt ở nơi đó rồi một mình đi sưu tầm vật tư và lương thực còn tồn lại trong căn cứ.

Tùy ý để gió thổi tro tàn tinh hạch trong lòng bàn tay, ý thức đã khôi phục một phần ba, tạm thời không thể động thủ nhưng lại có thể thu thập tin tức gần đó. Diệp Cẩn bước vào Diệp Thần liền cảm nhận được, mở mắt nhìn về Diệp Cẩn.

Diệp Cẩn mỉm cười, nói: “Không tồi, ở trong phòng bếp ở phía Đông Bắc tìm được một phòng bí mật, bên trong chứa ước chừng ba bốn ngàn cân lương thực, ngoại trừ lương thực còn có không ít thứ tốt.”

Diệp Cẩn vui vẻ, nơi đó rất khó tìm, nếu không phải vì đại chiến liên tục vừa rồi làm sụp xuống không ít kiến trúc thì trong thời gian ngắn y cũng không thể tìm được phòng bí mật dưới bếp kia. Thôn Đông này chỉ là căn cứ loại nhỏ, lại có thể tư tàng không ít đồ vật, phỏng chừng đây là do người cầm quyền cố ý che dấu, để ngày sau trở về lấy đi những vật tư này, đáng tiếc, tiện nghi này hiện tại đã rơi vào trong tay Diệp Cẩn và Diệp Thần.

“Dầu ăn? Thật sự là không tồi!” Diệp Thần gật đầu, dầu ăn ở mạt thế vô cùng trân quý, hiện tại trong căn cứ, đại đa số người thường đều ăn dầu hỗn hợp, thực vật giảm bớt, người có thể dùng được dầu ăn chỉ có người cầm quyền hoặc là dị năng giả cao cấp.

Nhược nhục cường thực, ở mạt thế vô cùng bình thường.

“Tiểu Thần, dị năng khôi phục như thế nào rồi?” Diệp Cẩn hỏi.

Diệp Thần nói: “Có thể, dẫn em đi đến nơi đó để thu thập đi, phải nhanh đến thành Tuy Viễn.”

Trong nguyên tác có nhắc đến virus tang thi có thể được chữa khỏi, nhưng chữa khỏi như thế nào? Diệp Thần cũng không biết nhưng theo như nguyên tác thì ngoại trừ cái chết của Hứa Kham không nằm trong kế hoạch thì cậu cái gì cũng chưa từng nhúng tay vào cái gì. Chiến đấu tại thôn Hắc Thạch sẽ là nơi chấm dứt hạo kiếp.

Thôn Hắc Thạch nhất định có mật mã giải độc virus tang thi.

Diệp Thần ngửa đầu, nhìn về phía chân trời ảm đạm, thôn Hắc Thạch nhất định cậu phải đi. Vốn cậu không tính nhúng tay vào việc này, nhưng đã hãm sâu vào trong đó, thân bất do kỷ. Cậu ẩn ẩn có thể cảm giác được chuyện Hứa Kham còn chưa kết thúc, lần trước chiến đấu quá mức hấp tấp, ở mạt thế thì cái gì cũng có thể phát sinh, cho dù đoạn khí thì cậu cũng không thể khẳng định Hứa Kham đã chết.

Hứa Kham là nhân vật chính của quyển sách này, ánh sáng nhân vật chính vô cùng cường đại, cậu vô cùng bất an và lo lắng.

“Phía sau còn có mấy cái đuôi, có muốn giải quyết dứt điểm không?” Diệp Cẩn nhíu mày nói.

Diệp Thần lắc đầu, nói: “Tạm thời không cần, bọn họ có thể là người của Trần Khuê và Liễu gia, Trần Sâm cùng Hứa Kham đã chết, Trần Khuê nhất định sẽ nóng nảy, mấy ngày này hắn không động thủ, em cũng cảm thấy kỳ lạ. Thì ra hắn tính đợi chúng ta rời khỏi căn cứ mới động thủ.”

Mạt thế, quan niệm hiếm thống rất mỏng. Nhưng mà người đã từng trải qua mạt thế đối với huyết mạch lại vô cùng quan trọng, điều này vô cùng mâu thuẫn, Trần Sâm là đứa con duy nhất của Trần Khuê, Hứa Kham lại là tình nhân của Trần Khuê, cái chết của hai người đều có liên quan đến Diệp Thần. Trần Khuê không có khả năng thờ ơ, nhưng mà không ngờ đến hắn lại có thể chịu đựng lâu vậy.

Ngoại trừ Trần Khuê, còn có Lý Huân. Đối với Lý Huân, Diệp Thần rất coi trọng, có thể ở dưới mí mắt của liên minh mà làm chuyện xấu thì không có tài là không được. Long Tường Thiên giúp đỡ là một chuyện, có thể tự mình tiến vào trung tâm liên minh là một chuyện khác.

“Đau đầu a!” Diệp Thần thấp giọng nói.
Bình Luận (0)
Comment