Mạt Thế Điền Viên

Chương 21


Hai tang thi cấp bốn kia một băng hệ một phong hệ.

Bọn chúng dường như trước khi trở thành tang thi cũng có quan hệ rất tốt với nhau, sau khi trở thành tang thi mối quan hệ ấy càng khắn khít.

Nếu không với hung tính tàn bạo của tang thi, nó không cho phép trong địa bàn cuả mình có thêm một tang thi thực lực không hề kém tồn tại.

Mà ở đây lại có tận hai tang thi cấp bốn.

Bọn chúng phối hợp với nhau ăn ý không kẻ hở, dường như đã hợp tác với nhau vô số lần.

Băng hệ tấn công trực diện, phong hệ tiến hành quấy nhiễu.

Dù cho Sở Nam Phong thực lực có trên cấp năm cũng gặp khó khăn trong việc phòng thủ.

Sở Nam Phong tung ra tử điện đánh gãy ba thanh băng tiễn, ngay lập tức hắn ngã mình ra sau, một lưỡi phong đao bén nhọn sượt qua người hắn trong gang tất.

Sau đó là không ngừng các đợt tập kích bằng băng tiễn.

Sở Nam Phong không ngừng lùi lại phía sau, cả người hắn lúc này giống như lôi thần giáng lâm.

Mọi nhóc ngách trong cơ thể đều chảy bằng lôi điện, khắp người hắn xẹt lên vô số tia lôi điện mờ nhạt.

Dưới sự bao phủ của lôi điện, tốc độ của Sở Nam Phong cũng nhanh như điện xẹt.

Hắn dễ dàng tráng thoát khỏi mưa tiễn cùng với hàng loạt đao phong phóng tới.

Trong tay nhanh chóng hình thành lôi cầu.

Hắn phóng người lên, nhảy qua một băng tiễn rồi bất ngờ tung lôi cầu về phía tang thi phong hệ đang lơ lửng trên không trung.

Tốc độ của gió dù có nhanh thế nào cũng không nhanh bằng điện xẹt.

Dưới đòn tập kích với tốc độ cực nhanh này, tang thi phong hệ dù có phát hiện ra được cũng khó tránh khỏi bị lôi cầu đánh trúng.

Nó chỉ kịp dùng đao phong tạt qua tạt lại làm tiêu hao một phần năng lượng của lôi cầu, nhưng không thể hóa giải hoàn toàn.

Tang thi hệ phong va đập với lôi cầu làm vang lên thanh âm như sấm rền, sau đó nó bị văng ra xa mấy chục mét, đập vào làm ngã đổ một núi container.

Nó phẫn nộ gào lên, ngay cả tang thi băng hệ cũng gào lên theo, tức giận vì đồng bạn của mình bị đánh ngã.


Lợi thế lớn nhất của tang thi chính là chúng không biết đau đớn, dù có bị ánh đến sứt chân rớt tay cũng không có ảnh hưởng gì, vẫn có thể đứng dậy đánh tiếp.

Không bao lâu sau tang thi phong hệ vùng lên khỏi đống container, trở về đứng sóng vai với tang thi băng hệ, chúng nó da thịt căng cứng lên thấy rõ, chứng tỏ chúng nó hết sức đề phòng và càng nghiêm túc hơn với trận chiến này.

Chiến trường không ngừng mở rộng ra rồi lại thu hẹp, băng tiễn dưới ánh nắng mặt trờ lóe lên tia sáng xinh đẹp, cùng với những lưỡi đao màu xanh không ngừng va chạm với tia tử điện, điên cuồng triệt tiêu lẫn nhau.

Tử điện nhìn qua có vẻ yếu thế nhưng năng lượng hàm ẩn bên trong vô cùng nồng hậu.

Hai bên va chạm làm cho container xung quanh bị chấn động văng ra xa, mặt đất phía dưới như bị cày xới lên, lác đác những mẫu băng tiễn bén nhọn ghim trên nền đất, những nhát chém sâu hoắm cùng với những hố to xẹt lên tia điện.

Tình hình giằng co kéo dài, hai bên đều không ngừng thăm dò điểm yếu của đối phương.

Nhưng chung quy cấp bốn khó mà so được với cấp bậc của Sở Nam Phong, càng lâu dài về sau thì khoảng cách giữa hai bên càng lộ rõ.

Hai tang thi kia cũng ý thức được nguy cơ này nên càng ngày càng đẩy nhanh tần suất cùng mật độ của băng phong.

Tang thi băng hệ trong tay xuất hiện một chiếc dùi nhọn bằng băng, dài khoảng một mét, nó muốn cận chiến với Sở Nam Phong, như vậy đồng bạn của nó đứng từ xa có thể dễ dàng quấy nhiễu hơn.

Tang thi băng hệ tay cầm dùi băng, đột ngột phóng người lên bổ nhào về phía Sở Nam Phong, mũi dùi nhọn hoắc phản chiếu ánh sáng mặt trời chói mắt hướng yết hầu của hắn đâm mạnh tới.

Đồng thời cùng lúc đó tang thi phong hệ ăn ý tạo ra hàng loạt lưỡi đao phong tốc độ chợt lóe xoáy lên, từ tứ phía phi qua muốn cắt đứt người hắn.

Lúc này phải đối nặt với hai đòn tấn công cùng lúc mà đột ngột, khiến Sở Nam Phong không kịp trở tay, rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, ưu thế tốc độ cũng không dùng được trong tình trạng này.

Nếu hắn nghiêng người tránh thoát khỏi dùi băng thì thân thể của hắn không kịp tránh thoát mà bị cắt ra bởi vô số đao phong.

Mà đao phong dày đặt lại tứ phía bao phủ hắn như một cái lồng, chặt chẽ chế trụ hắn trong đó.

Khiến cho hắn phải lãnh trọn nhát đâm đến từ chiếc dùi kia.

Đây chính là tối hậu chiêu của hai tang thi cấp bốn, chúng dốc toàn bộ năng lượng còn lại đánh cược vào chiêu thức này.

Thành bại cũng dựa vào chiêu thức này, nên đương nhiên không thể tầm thường được.

Mắt thấy mũi dùi nhọn cùng với đao phong sắp ghim vào người Sở Nam Phong, Tiêu Lạc trong khoảng khắc đó như đình trệ mọi suy nghĩ, thời gian dường như trôi chậm thật chậm.

Tim cậu gần như không muốn đập nữa.

Lồng ngực không rõ vì cái gì mà bị nghẹn tức đến phát đau.


Ngay cả không khí bên ngoài như chứa kim, khiến cậu hít thở thôi cũng thấy đau đớn vô cùng.

Trong đầu cậu ong lên, như có một thanh âm vọng lại từ linh hồn, thôi thúc cậu phải ngăn cản lại mọi thứ, nếu không Sở Nam Phong sẽ chết.

Người này, không thể chết.

Sở Nam Phong không được chết.

Tiêu Lạc gấp đến phát điên mà dùng tốc độ nhanh nhất phóng chạy về phía chiến trường.

Lúc này trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là Sở Nam Phong sắp bị dùi băng xé toạc yết hầu, Sở Nam Phong sắp bị đao phong cắt thành vạn mảnh, máu me be bét.

Cả người cậu như rơi vào hầm băng, lạnh đến thấu xương.

Quanh thân cậu đột nhiên bộc phát ra vô vàn tia sáng thất thải, mạnh mẽ đâm xuyên qua lớp quần áo trên thân mà chiếu ra bên ngoài, như một mặt trời nhỏ đột nhiên xuất hiện giữa không trung, đem lại ánh sáng chói mắt tuyệt đẹp.

Tiêu Lạc xuyên qua vô vàn đao phong mà tới.

Tầng ánh sáng thất thải làm cho đao phong bắn tới đều bị dạt hết ra ngoài.

Trong chớp mắt Tiêu Lạc ôm ghì lấy Sở Nam Phong, đem tầng ánh sáng thất thải bao phủ cả hai người, như hình thành một tầng phòng ngự bằng tinh thiết kim cương vô cùng vững chắc.

Cùng lúc đó mũi dùi trên tay tang thi băng hệ đâm tới, bị chặn lại tại bên ngoài tầng ánh sáng chói mắt, một tất cũng không tiến thêm được.

Sau đó tầng ánh sáng thất thải bộc phát ra một lực phản chấn cực đại, tựa như sóng lớn nhấn chìm tàu, đem vô vàn đao phong cùng mũi dùi băng chấn cho vỡ tan tành.

Xung quanh như bị một luồng uy áp cực đại đè ép xuống, không gian bị bóp méo khiến năng lượng cũng trở nên hỗn loạn.

Dưới sức mạnh của uy áp này, đám tang thi không có dị năng thân thể ngay lập tức nổ tung ra, còn đám tang thi dị năng cấp thấp thì bị chấn đến sống chết bất minh.

Hai tang thi cấp bốn cũng bị ép đến quỳ rạp xuống đất, không ngóc đầu dậy nổi.

Uy áp kéo dài khoảng năm phút thì biến mất, không gian trở nên yên tĩnh đến rợn người.

Lúc màn ánh sáng thất thải nhạt dần rồi thu lại vào trong người Tiêu Lạc.

Khi ấy Sở Nam Phong mới nhìn được tình cảnh xung quanh, không khỏi khiếp sợ.


Bến tàu mới đây không lâu còn lúc nhúc tang thi, đông nghìn nghịt như kiến.

Mà hiện tại, không còn một tang thi nào có thể đứng dậy, không phải nổ tung ra thì cũng nằm chết thẳng cẳng.

Mặt đất xung quanh bị lõm xuống mấy phân, ngay cả thân container giống như bị một cái gì đó dập xuống làm cho méo mó.

Mà tất cả những điều này đều do một người làm ra.

Mấy ngàn tang thi bị một người tiêu diệt.

Sở Nam Phong không biết tình hình cụ thể ra sao, lúc đó hắn chỉ biết mình rơi vào vòng ôm của Tiêu Lạc, rơi vào mùi hương quen thuộc trên người cậu.

Sau đó một tầng ánh sáng thất thải chói mắt, vô cùng xinh đẹp bao lấy cả người hắn.

Lúc trở lại thì mọi thứ đã thành thế này.

Nói hắn không chấn động, khiếp sợ là giả, nhưng càng nhiều hơn là khó tin.

Tiêu Lạc vậy mà không rời đi, cậu vẫn ở lại đây, ngay thời điểm hắn nguy cấp nhất không màng ẩn giấu bí mật bản thân nữa mà xông ra che chắn cho hắn.

Lồng ngực hắn nóng hôi hổi, không gian xung quanh mờ nhạt dần, đọng lại trong tâm trí chỉ còn lại hình ảnh Tiêu Lạc vượt qua vô vàn đao phong mà đến bên cạnh hắn.

Sở Nam Phong không biết trong lòng lúc này là vui hay giận, ngũ vị tạp trần, nhưng rõ ràng nhất là cảm giác ấm áp đang nhấn chìm toàn thân, như muốn dìm hắn vào vực sâu trầm mê không lối thoát.

Thân thể đang ghì chặt Sở Nam Phong bỗng nhiên thoát lực, mềm oặt trượt khỏi người hắn.

Sở Nam Phong vội vàng vớt lấy Tiêu Lạc từ lâu đã bất tỉnh, không để cho cậu ngã xuống.

Lúc tay hắn chạm vào người cậu, chỉ thấy một mảnh trơn láng, nhẵn mịn vô cùng.

Hắn nghi hoặc đưa mắt nhìn xuống kiểm tra, nhất thời hai mắt thất thố mà trừng lớn lên, cũng không cách nào thu hồi đường nhìn.

Tiêu Lạc lúc này quần áo rách bươm, ngay cả mặt nạ cũng mất tăm biệt tích.

Cậu gần như không mặc quần áo, thân thể thon gầy hoàn toàn hiển lộ dưới tầm nhìn của Sở Nam Phong.

Thiên tôn thể phát ra quang mang thất thải, dưới ánh mặt trời càng thêm lung linh đến chói mắt.

Tiêu Lạc lúc này như một khối kim cương hình người, được tạo hóa khắc họa vô cùng tinh xảo khiến người ta động tâm.

(Làn da cùa em nó không phải sáng như cái bóng đèn đâu mà là sáng kiểu li ti nhè nhẹ như cát trắng biển dưới ánh mặt trời phản xạ ra bảy màu á)1
Sở Nam Phong nhìn đến ngây ngẩn cả người.

Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao cậu lại bao bọc mình trong một mớ quần áo kì quái đó.

Và cậu nên như vậy.


Từ lúc biết rõ nguyên nhân, hắn lại đâm ra ghét bản thân mình.

Hắn thế mà không muốn bất cứ người nào khác ngoài hắn nhìn thấy bộ dạng này của cậu, hắn thế mà muốn nhốt cậu vào không gian, mang theo bên mình, hoàn toàn chiếm hữu cậu.

Cái loại tâm tư này hiện lên cực kì đột ngột, đã phản ánh rõ bản chất xấu xa trong con người hắn.

Sở Nam Phong hoàn toàn không ngờ đến bản thân mình có một ngày lại nảy sinh loại tham vọng cực đoan này.

Như có một hạt giống của tội ác bắt đầu đâm chồi nảy lộc trong lòng hắn, muốn vươn ra dây leo quấn lấy Tiêu Lạc, đem cậu vĩnh viễn nhốt lại bên mình.

Sở Nam Phong bất đắc dĩ dằn lại nội tâm đang nháo nhào lên như sóng lớn ngoài biển khơi.

Hắn mang cậu vào trong không gian của mình.

Hắn cũng có một không gian riêng, không gian nguyên bản của hắn ngoài mênh mông đồng cỏ xanh rì thì không còn thứ gì khác.

Sau này phiến không gian này mới được hắn lấp đầy lộn xộn bao nhiêu là đồ vật.

Vốn dĩ trong khốn cảnh vừa rồi Sở Nam Phong có thể chạy vào không gian của mình, tránh đi hai đòn tấn công chí mạng của hai tang thi.

Nhưng Tiêu Lạc nhanh hơn một bước giúp hắn hóa giải vòng vây này.

Có lẽ cũng vì sử dụng dị năng quá mức mà cậu đã rơi vào hôn mê.

Loại năng lực có thể một lần giết chết nhiều tang thi nhi vậy không phù hợp với thực lực cấp hai cao giai của cậu, có lẽ nó cũng quá sức với thực lực chân chính của cậu.

Mà Sở Nam Phong hoàn toàn không hiểu, Tiêu Lạc nhiều lần ẩn giấu thực lực chân chính như vậy, nhưng lần này lại không ngại bộc lộ tất cả chỉ để cứu hắn, rốt cuộc là vì cái gì.

Hắn không biết tại sao, nhưng hắn cảm thấy rất vui.

Vui như trẻ con được kẹo, như nông dân được mùa.

Lòng hắn dâng tràn nước ấm, muốn khắc họa vĩnh viễn khoảnh khắc lúc ấy vào trong kí ức, không thể xóa nhòa.

Sở Nam Phong nhanh chóng tìm ra một bộ quần áo thoải mái được hắn thu thập từ trước thay vào cho Tiêu Lạc.

Lúc chạm vào làn da cậu, nơi tiếp xúc tựa hồ như có một dòng điện chạy qua, đánh cho đầu tim hắn run rẩy.

Sau đó hắn lại dùng thêm một chiếc áo măng tô dáng dài bao bọc bên ngoài cho cậu.

Vì không có loại nón len bảng lớn để làm mặt nạ nên chỉ đành đeo cho cậu một chiếc khẩu trang cùng với kính râm, như thế có thể che đi phần lớn gương mặt.

Một số vị trí không che hết được thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng mờ nhạt, nhưng cũng không khiến người chú ý lắm.

Sở Nam Phong cảm thấy bao bọc thành như vậy đã đủ ổn rồi, nên bế cậu ra ngoài..

Bình Luận (0)
Comment