Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 123

Edit: Titan

Beta: Yến Phi Ly

Lưu Hạ đi rồi, Nam Thiệu đứng tại chỗ một lúc lâu rồi bắt đầu kiểm tra vết thương cho mọi người, ổn định sinh mệnh lực cho những người tương đối nghiêm trọng trước, tăng cường sức sống cho tế bào, đẩy nhanh tốc độ khép lại của vết thương. Hắn bình tĩnh bận rộn, dường như không quan tâm chút nào tới an nguy của Nam Duy.

Đột nhiên một bàn tay duỗi ra kéo hắn lại, hắn quay đầu, Trương Dịch không vui, khó có thể che dấu lo lắng trên mặt “Lưng cậu bị thương, để tôi băng bó cho cậu trước.”

Nam Thiệu rũ mắt tránh đi ánh mắt anh, một lát sau im lặng ngồi xuống để Trương Dịch cởi áo khoác, dùng gạc và vải sạch mang theo trong ba lô giúp hắn băng bó miệng vết thương trên lưng.

Công trường không thiếu gỗ, họ nhanh chóng gom lại đốt lên hai đống lửa, tuy rằng không biết tiếp theo sẽ ra sao nhưng zombie ở lân cận thưa thớt lại cho bọn họ thời gian nghỉ ngơi thả lỏng. Bên ngoài xác quả đã dừng bắn nhưng Lưu Hạ lúc trước đã chạy ra ngoài, Kiều Dũng không định lại phái người đi thêm nữa. Bạch Hỉ ngồi ngay dưới chân tường, nhắm mắt nghiêng tai cẩn thận nghe động tĩnh bốn phía.

“A Dịch, có phải tôi sai rồi không?” Cảm giác được bàn tay người đàn ông bọc băng vải trước ngực mình tựa như đang làm động tác ôm, Nam Thiệu nghĩ đến lúc vừa rồi thiếu chút nữa mất đi anh, lòng không khỏi đau đớn lạnh lẽo, thấp giọng hỏi.

Trương Dịch hiểu hắn, nhưng lúc này cũng không có cách nào khẳng định hắn nói sai là việc lúc trước chiều chuộng Nam Duy quá mức hay là việc lần này không nên cưu mang Nam Duy. Chẳng qua việc đã xảy ra không có cách nào hối hận, bởi vậy anh chỉ giơ tay vuốt mái tóc cứng đờ của hắn, đáp khẽ “Tôi mới nuôi Dương Dương hơn nửa năm, tôi không biết nên chăm trẻ con như thế nào, chỉ muốn đem mọi món đồ tốt nhất trên thế giới này đến trước mặt nó…” Nói tới đây, nghĩ đến con trai thường xuyên ngoan ngoãn và rất ít khóc nháo, đôi mắt anh gợn sóng, cúi đầu cọ cọ trên vai Nam Thiệu, mới hơi khàn giọng nói tiếp tục “Dẫu Dương Dương có không hiểu chuyện giống cậu ấy… tôi vẫn sẽ yêu nhóc thương nó hết mực.” Từ những đoạn tự thuật ngắn rải rác Nam Thiệu đã kể, đôi khi anh sẽ cảm thấy Nam Thiệu đối xử với Nam Duy gần giống như nuôi con, nếu có một ngày đổi thành Dương Dương nói với anh muốn ăn trái cây, anh tin anh cũng sẽ nghĩ mọi cách kiếm về cho con.

“Dương Dương rất ngoan.” Nam Thiệu ngẩng đầu nhìn về phía không trung bị giàn giáo xây dựng cắt thành nhiều mảnh trời âm u, khẽ thở dài. Dương Dương nhỏ như vậy mà còn biết tươi cười rạng rỡ với thiện ý của người khác, biết nói một tiếng cám ơn, đến cùng thì hắn có bao nhiêu năng lực mới nuôi Nam Duy thành cái dạng như bây giờ?

Con trai được khen, Trương Dịch đương nhiên rất vui, nhưng ngay sau đó lại là cảm giác lo lắng khó chịu vô tận “Tôi hy vọng Dương Dương không cần phải hiểu chuyện như vậy.” Bởi vì sự biết điều đó đều sinh ra từ vô số bất hạnh, chưa sinh ra ba đã bị tống vào tù, mới chào đời hai ba tháng đã bị mẹ ruột vứt bỏ, bởi vì ba là phạm nhân mà bị các bạn cùng tuổi bắt nạt và cô lập, bà nội sống cùng nhóc từ nhỏ đột nhiên không rời khỏi giường được nữa vào một buổi sáng nào đó, tiếp theo là tận thế… Đối với một thằng bé mới năm tuổi, có lẽ thời gian hạnh phúc nhất chính là lúc xem kịch trên TV với bà nội. Chỉ là anh không rõ, kể cả Dương Dương cũng học được cách nỗ lực sinh tồn ở tận thế, vì sao Nam Duy đã coi như thành người lớn lại vẫn cứ vụng về thích gì làm nấy như vậy?

Nam Thiệu cầm bàn tay Trương Dịch đang giúp hắn băng bó, khóe môi khẽ nhếch, thu hồi ánh mắt, giọng điệu vô cùng kiên quyết “Lần này nếu nó chết, tôi sẽ dùng phần tình cảm cuối cùng nhặt xác cho nó.” Cứ lỗ mãng lao ra như vậy, bản thân lại không có bản lĩnh gì, không chỉ Nam Thiệu, e rằng tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy việc Nam Duy sẽ chết hẳn không thể nghi ngờ.

Trương Dịch vỗ vỗ tay hắn, không nói gì cũng không an ủi. Việc này bất kể là với ai đều sẽ cảm thấy không dễ chịu.

Nhưng ngoài ý muốn là, mười mấy phút sau Lưu Hạ rốt cuộc trở về, lại không thấy bóng dáng Nam Duy, dù là một mảnh vải quần áo chứng minh thân phận đều không có.

“Tôi rõ ràng nhìn thấy hướng cậu ta chạy đi nhưng lại không tìm được… Tôi nghĩ cậu ấy trốn tôi.” Lưu Hạ tiến đến bên đống lửa chà xát đôi tay lạnh băng, lắc đầu nói, cuối cùng nhìn về phía Nam Thiệu, giọng đầy nuối tiếc “Xin lỗi nha anh Nam, không thể mang người về cho anh.”

Nam Thiệu lắc lắc đầu, sắc mặt hờ hững “Đây chính là lựa chọn của nó, không phải do cậu, khiến cậu vất vả rồi.” Nam Duy còn biết được không nên chạy về phía trước, có thể thấy cũng không quá ngu xuẩn. Không thấy xác, trong lòng hắn vẫn hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.

Lưu Hạ thấy hắn quả thực không để ý, xua xua tay không cho là đúng đáp “Anh em nhà mình cả, khách sáo làm gì!” Nói thật, nếu không phải nể mặt mũi Nam Thiệu, anh sẽ không vui khi phải đi tìm thứ công tử bột không biết điều kia.

Đến tận lúc này, anh mới có thời gian kể lại cho mọi người sự việc trước đó. Anh thấy, việc này còn quan trọng hơn cái tên tự đẩy đồng đội mình ra.

“Phía trước là một cây cổ thụ biến dị mười người ôm không hết, trên nhánh cây mọc đầy nhọt đen to như dưa hấu… Á, cái này không phải điểm chính.” Anh lau mặt, nói rất nhanh “Mấu chốt là trên thân cây kia tẩm đầy chất lỏng đỏ sậm như máu, tản mát ra mùi máu tươi nồng nặc, chung quanh tụ đầy zombie, sau lại từ mặt đất đột nhiên đâm lên, từ dưới đất vươn lên rất nhiều thứ vừa giống rễ cây vừa giống xúc tua, rất nhiều zombie trực tiếp bị kéo xuống. Mẹ nó, chỗ đó rõ ràng là mặt đường bê tông mà nhìn như trong ruộng nước bùn lầy vậy.”

Mọi người nghe xong hít một hơi căng thẳng, Kiều Dũng truy vấn “Những cái xác quả mới nổ bay tới thì sao?”

Lưu Hạ gãi gãi đầu, không quá chắc chắn “Em nhìn thấy như là nhọt trên cây, nhưng không biết nó bắn ra thế nào, chắc không phải sau lúc chúng ta rời đi có người dùng bom nổ cây đấy chứ?”

Chưa đợi Trương Dịch lên tiếng, Kiều Dũng đã lắc đầu “Không, dùng thuốc nổ phải có tiếng nổ mạnh.”

“Em cũng không biết, hay em lại quay lại xem thử?” Lưu Hạ hỏi.

“Đừng, nguy hiểm lắm. Cậu xem với tình hình trước mắt chúng ta có thể đi qua không?” Kiều Dũng phủ quyết đề nghị của Lưu Hạ, hỏi lại.

“Khó lắm. Bên kia zombie quá nhiều, đám bị quấn đi không ít, nhưng vẫn chen chật như nêm cối trên đường. Mẹ nó! Tởm nhất là cái cây kia mọc giữa đường, hai bên lối đi bộ có thể đi thì bị zombie cấp thấp chiếm. Hơn nữa con đường kia không ổn, tuy sau khi rễ cây cuốn zombie xuống, mặt đất lập tức khôi phục bằng phẳng như đầu, nhưng ai mà dám qua chứ, không chừng phía dưới trống không, giẫm phát liền lọt xuống…”

“Chẳng phải cậu bào có rất nhiều zombie sao?” Hùng Hóa gãi đầu nói một câu. Ý là nếu phía dưới trống không, những zombie đó không bị rơi xuống à.

Lưu Hạ đảo mắt xem thường, lười giải thích với anh ta.

Mọi người lần đầu tiên gặp thực vật biến dị biết bắt zombie, cũng không biết là nên vui hay buồn, mặc dù đương nhiên có thực vật biến dị giúp đỡ tiêu diệt zombie thì tốt, nhưng ai cũng không biết loại thực vật này sẽ tạo nguy hại gì cho con người. Nếu bởi vì zombie quá nhiều làm cho nó nảy nở lợi hại, sinh trưởng càng nhanh chóng, miếng đất kia cuối cùng chỉ sợ sẽ trở thành lãnh địa của nó, mà chờ ăn xong zombie, liệu nó có bắt đầu tấn công tới con người hay không? Những điều này không ai biết, đương nhiên cũng quá xa xôi đối với bọn họ, cho nên lo lắng ấy chỉ chợt lóe qua, lực chú ý liền quay về sự việc trước mắt.

“Con đường này xem ra đi không được rồi, đổi đi.” Kiều Dũng nói, ánh mắt tự nhiên rơi xuống trên mặt Hách Vĩ Minh.

Hách vĩ minh xấu hổ cười “Lúc em tới thấy toàn là đào, thôn Hoa Đào, thôn Hạnh Hoa, thôn Đào Tiên, còn có thị trấn Rừng Đào gì đó. Các món lẩu đặc sản hay ăn vặt em cũng biết……”

“Đệt! Câm miệng câm miệng!” Kiều Dũng hận không thể một chân đá bay con quỷ tham ăn này, lúc này nêu những món ăn đó không phải muốn làm mọi người phát thèm, cảm thấy cuộc sống này không thể tệ hơn được nữa à? Còn Lương Quan Luân, hắn cũng không trông cậy vào anh ta được. Trước tận thế anh ta làm diễn viên nổi tiếng, ra vào đoán chắc đều là xe đón xe đưa, mang kính râm đeo khẩu trang tránh làm tắc nghẽn giao thông, lo cho chính mình là tốt rồi.

“Được rồi, biết hướng tòa nhà Ủy ban là được, chúng ta ra ngã ba, gặp đường thì qua đường, gặp tường thì trèo tường. Má nó, anh đây không tin người sống lại có thể nín tiểu mà chết.” Trương Dịch vốn định kiến nghị tìm tòa soạn hoặc nhà in để kiếm bản đồ, dù sao cũng là huyện du lịch, không có khả năng không có bản đồ, nhưng mà lời còn chưa nói ra đã nghe Kiều Dũng hung dữ quyết định như vậy. Anh suy nghĩ một chút, cảm thấy cách làm này dứt khoát hơn, liền không mở miệng nữa.

“Sao chúng ta nhất định phải đến chỗ Ủy ban đó ạ?” Hoắc Duệ nhịn không được giơ cánh tay nhỏ, tròn mắt hỏi đám người lớn. Nhóc cảm thấy bọn họ nếu đã vào nội thành thì chỉ cần tìm một nhà nghỉ hay quán ăn chắc chắn nào đó là ổn rồi.

“Ngốc!” A Thanh ngồi ở bên cạnh nâng tay xoa đầu nhỏ của nhóc, ân cần chỉ dạy “Bởi vì chúng ta phải tìm một nơi dễ chạy trốn khi gặp chuyện.”

Mọi người hết nói nổi, nhưng lại không thể bảo anh nói sai chỗ nào, chỗ tránh nạn trong huyện cần tìm nơi dễ trốn vốn dĩ chính là vấn đề hạng nhất cần suy xét. Kiều Dũng ho khụ một tiếng, không định để A Thanh dạy sai nhóc con, vì thế mở miệng giải thích “Bởi vì chúng ta cần một chỗ có thể rút lui dễ dàng, dù zombie và động vật biến dị cùng tấn công cũng sẽ không bị vây vào ngõ cụt. Giả sử như chúng ta cuối cùng xác định ở lại hầm trú ẩn sau trụ sở Ủy ban thì cũng phải xây tường bảo vệ chắc chắn xung quanh. Mặt khác, nếu hầm trú ẩn thông với hang động thiên nhiên như lời đồn, vậy càng có lợi cho việc chúng ta cất giữ thức ăn và chạy trốn.”

“Thế nếu không có thì sao ạ?” Hoắc Duệ tiếp tục truy vấn, vừa được nghiêm túc giải đáp vấn đề, lập tức đề cao tích cực tinh thần học hỏi.

“Không có cũng không sao, đầu tiên cứ ở đấy đã, chờ về sau tìm được chỗ tốt hơn thì lại dọn đi.” Kiều Dũng hiển nhiên có rất nhiều kiên nhẫn với trẻ con, vừa trả lời vừa bảo những người khác nhanh kiểm tra vết thương trên người và ba lô rồi chuẩn bị lên đường.

“Lỡ nơi đó cũng mọc đầy cây biến dị thì sao hả chú?” Hoắc Duệ lại hỏi, tuổi còn nhỏ nhưng đã biết quan tâm đủ điều.

“Đầu tiên chú sẽ xem có thể dọn sạch không, nếu không thể thì đổi chỗ khác.” Kiều Dũng sờ sờ đầu nhóc con, đột nhiên nhớ tới thằng bé Trương Duệ Dương ngoan ngoãn hay cười, thích gọi mình là chú Ria mép, không khỏi liếc Trương Dịch một cái, trong lòng hắn thoáng trầm xuống. Tuy rằng hắn cũng nghe về dị năng kỳ lạ của Lý Mộ Nhiên nhưng nghĩ đến một cô gái mang theo một đứa trẻ muốn sống mấy tháng trong tận thế là việc khó thế nào, hắn và những người khác trong đoàn đều nghĩ tiểu Dương Dương e là đã không còn nữa, chẳng qua lời này không thể nói với Trương Dịch. Hắn cũng là cha, một người cha mất đi con gái, sao mà không rõ nỗi đau xé gan xé phổi ấy. So với việc chọc thủng lớp biểu hiện giả dối này, chi bằng cứ ôm ấp hy vọng như vậy cả đời, cũng tốt hơn hắn phải tận mắt nhìn thấy con gái bị mẹ nó cắn chết.

“Đi thôi, có vấn đề gì về sau chú trả lời dần cho con.” Hắn thở dài không tiếng động, một giây kia hắn lập lời thề, dù thế nào cũng phải bảo vệ được đứa trẻ duy nhất trong đội này.
Bình Luận (0)
Comment