Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 116

Edit: Diệp Thần

Beta: Yến Phi Ly

“Hóa ra anh Kiều chưa coi tôi là bạn à?” Kim Mãn Đường nhướn mày.

Kiều Dũng sửng sốt, gãi gãi đầu, cười hê hê hai tiếng, một bộ nịnh nọt “Đâu có đâu có, là bạn, đương nhiên là bạn, này không phải là càng thêm thân thiết hơn sao.” Đại khái là cảm thấy chuyện bọn họ làm thật ra không đúng lắm với cô nàng trượng nghĩa trước mắt này, cho nên hắn vui lòng giả ngu giải trí cho đối phương.

Những người khác thấy thế cũng không khỏi phát ra tiếng cười thiện ý, lại thêm vài phần thân thiết đối với Kim Mãn Đường. Chẳng qua thân thì thân, nên đi thì vẫn phải đi, dù sao chuyện cũng liên quan đến tự do và tính mạng của nhiều người.

Đang cười nói thì thấy một trận gió tuyết từ đường bên kia cuốn tới, dừng lại bên người Kim Mãn Đường, gió ngừng tuyết rơi, lộ ra một người đàn ông quần áo bọc toàn thân như gấu. Tiếng cười dừng lại, mọi người không khỏi nhìn qua. Người đàn ông kia như không nhìn thấy những người khác, thì thầm bên tai Kim Mãn Đường vài câu. Sắc mặt cô khẽ biến, mắng “Tên khốn, thứ không có não!” Trong dáng vẻ hết sức tức giận của cô có ba phần không biết phải làm sao, hiển nhiên kẻ bị cô mắng kia có quan hệ không đơn giản. Mắng xong, cô quay đầu nhìn về phía đám người Kiều Dũng “Anh Kiều, anh Nam tôi có việc phải đi trước. Các anh muốn ra ngoài kiếm đồ thì cứ để Nguyễn Phong và Hách Vĩ Minh ở lại phụ một tay đi. Không cần lo lắng, cứ thoải mái mà sai bảo!” Nói xong, cô tùy ý nhìn lướt vào sân phía sau, không để bọn Kiều Dũng có cơ hội từ chối, hấp tấp lên xe, mang theo người dị năng hệ phong kia đi mất.

Kiều Dũng hừ một tiếng, liếc mắt nhìn nhau với Thạch Bằng Tam, nghĩ thầm rằng cô nàng này không phải cố ý gây chướng ngại cho chúng ta đấy chứ? Để người lại làm gì, ai biết là giúp đỡ hay là giám thị.

“Ờm… ha ha…” Hách Vĩ Minh đại khái nhận thấy mình và Nguyễn Phong không được chào đón, muốn giải thích hai câu nhưng lại không biết nên nói thế nào, cuối cùng chỉ đành cười gượng.

“Chúng tôi đến để giúp đỡ, các anh muốn làm gì thì cứ làm đi, không cần để ý chúng tôi đâu.” Nguyễn Phong khinh miệt liếc bạn mình một cái, lạnh lùng nói với Kiều Dũng.

Kiều Dũng sờ sờ đầu, còn chưa nói gì thì Nam Thiệu đã mở miệng “Tôi và Trương Dịch đi làm chút chuyện, các anh cứ đi trước, chờ chúng tôi ở ngoài căn cứ.” Theo như hắn thấy, mặc kệ ý đồ của đối phương là gì, bên mình có hơn hai mươi người, thật đúng là không có gì phải sợ.

Hiển nhiên, tạm thời cũng chỉ có thể như vậy. Nhìn dáng vẻ hai người kia, không phải dăm ba câu là có thể khuyên rời đi được, từ chối kiên quyết quá ngược lại dễ khiến người ta nghi ngờ. Cho dù có thật sự phát sinh xung đột, vậy cũng phải ở bên ngoài căn cứ, đến lúc đó muốn chạy hay muốn đánh đều có thể chọn.

“Cẩn thận đấy!” Kiều Dũng dặn dò. Tối qua Nam Thiệu thầm đề cập có chuyện cần làm phải đi trước cho hắn, rõ ràng không muốn người khác nhúng tay, cho nên những người khác đều không biết, vì vậy lúc này hắn cũng không tiện nhiều lời.

Nam Thiệu không quay đầu lại mà chỉ xua tay một cái, khoác lên vai Trương Dịch nhàn nhã rời đi. Đao của Trương Dịch được bọc vải, cột vào hông, bị áo khoác che mất, nhìn từ bên ngoài hoàn toàn không thấy đâu.

Nam Duy vừa mới bò lên xe, nghe vậy không tự giác ngẩng đầu nhìn hai bóng người đi song song trong gió tuyết, môi giật giật, một tiếng “Anh, cẩn thận nhé!” rốt cục vẫn không nói ra được. Cậu rất thông minh, nếu không lúc trước cũng sẽ không dưới tình huống Nam Thiệu cực lực áp chế tình cảm của mình mà nhận ra được tâm tư của đối phương, cũng xúc động mà chọc thủng tầng giấy kia khiến quan hệ giữa hai anh em không còn đường quay lại. Hiện giờ chỉ cần liên hệ một chút tới chuyện gần đây liền biết hai người này muốn đi làm gì. Chỉ là đã từng vào thời điểm nguy hiểm nhất, cậu cũng không nói với đối phương nửa chữ ‘cẩn thận’, lúc này mà nói thì chính cậu cũng thấy giả dối.

Nam Thiệu không biết đứa em trai đã từng khiến hắn lạnh tâm vẫn còn quan tâm hắn, sau khi hai người ra đến đường phía sau bức tường đá, khẽ ôm cụng vai cổ vũ liền tách ra, mỗi người đi tới phía mục tiêu của mình.

***

Bởi vì căn cứ có điều lệnh mới, các đội dị năng lớn nhỏ trong căn cứ đều xảy ra một ít xôn xao, có thủ lĩnh dứt khoát giải tán đội, sau đó mang theo một bộ phận người gia nhập vào quân đội, có thủ lĩnh thì sứt đầu mẻ trán lo lắng cho tương lai cả đội bởi những dị năng giả lần lượt rời đi, cho nên hai ngày này nếu không phải bị ép đến không còn cách nào, nếu thật sự không quá đói không có gì ăn, thì gần như chẳng ai rời căn cứ làm nhiệm vụ hoặc săn zombie.

Tạ Viêm đang rúc trong đám người cùng đội sưởi ấm ở căn nhà đá, lòng thì đang tính toán cho bản thân. Gã mới gia nhập hội Anh Hùng không lâu giờ lại chuyển sang quân đội, nói ra sợ không hay, nhưng cơ hội trước mắt tốt như vậy, nếu bỏ qua thì thật sự không cam lòng. Gã cũng chẳng sợ ánh mắt người khác, chỉ là lo lắng bởi vậy sẽ lưu lại ấn tượng xấu cho quan chức cấp cao trong quân đội, sau này có khi sẽ ngấm ngầm hạn chế gã, cho nên phải nghĩ được biện pháp vẹn toàn đôi bên mới được.

“Tạ Viêm, có người tìm kìa.” Một hội viên ra ngoài thám thính tin tức mở cửa đi vào, trên vai có một tầng tuyết, vừa phủi vừa nói.

“Ai thế?” Tạ Viêm thuận miệng hỏi, người đã đứng lên.

“Ai biết, tự chú mày ra xem không phải sẽ biết sao.” Người nọ không quá bình tĩnh trả lời, đi đến bên đống lửa cầm lấy cốc rót nước ấm uống ừng ực, thân thể mới hơi ấm áp trở lại. Tuy rằng người dị năng chịu lạnh khá tốt, nhưng trường kì ở bên ngoài lâu như vậy cũng sẽ không chịu nổi.

Tạ Viêm hừ lạnh trong lòng một tiếng, rất bất mãn với thái độ người này, hoặc là nói, trong hội này chẳng có mấy kẻ gã nhìn thuận mắt, cho nên vẫn nên nhanh chóng rời đi thôi, sớm hay muộn sẽ có một ngày gã muốn những người này phải nằm úp sấp như chó nịnh hót trước mặt gã.

Trong đầu đang xoay chuyển hình ảnh nhục nhã cái kẻ không cho gã sắc mặt hòa nhã như thế nào, gã kéo kín cổ áo, đi tới phía cửa. Gã đoán có thể là đám Trình Kim Tỏa, trừ nhóm đó ra, sẽ không ai tới tìm gã cả. Từ sau lần báo thù thất bại cho tên chuột kia, sợ đối phương trả thù, bọn họ tách ra đầu quân cho vài đội dị năng. Chẳng qua cục tức kia sớm hay muộn cũng sẽ đòi lại, nếu như có thể tiến vào quân đội, đến lúc ấy không phải gã muốn thế nào thì cái đội chủ yếu là người thường kia sẽ phải thế ấy sao. Nghĩ đến đây, trên mặt gã không khỏi hiện lên nụ cười đắc ý. Chẳng qua nụ cười này khi nhìn thấy người đàn ông hai tay cắm trong túi, đứng thẳng tắp như cây tùng ngoài sân liền biến thành nghi hoặc.

Gã không biết người này.

“Mày tìm tao?” Gã đi qua, cách vài bước dừng lại, trong mắt tràn ngập cảnh giác.

“Phải.” Người đàn ông ngũ quan thanh tú, trong mắt mang theo dáng dấp của người tri thức, nhìn qua bình thản lại vô hại. Thái dương hình như có hoa râm, nhưng bởi vì trên tóc dính tuyết, ngược lại khiến người ta không rõ rốt cuộc là tuyết hay tóc bạc.

“Mày là ai? Tìm tao làm gì?” Tạ Viêm vội tìm kiếm tin tức về người này trong đầu, nhưng không có kết quả. Gã nào biết rằng người này chính là đối tượng vì muốn báo thù cho con chuột kia mà lên kế hoạch giết người, lần đầu tiên gặp mặt thì người này đang nằm trên cáng, căn bản không thấy rõ diện mạo, sau lại trả thù thất bại, gã liền gia nhập hội Anh Hùng, từ đó ru rú trong nhà, cũng chưa gặp đám người kia, nên không thể nghĩ được người bị liệt kia đã khỏe, hơn nữa tinh thần còn tỏa sáng mà đứng trước mặt gã thế này.

“Người chúng mày muốn giết. Tới giết mày đây.” Trương Dịch thấp giọng nói, đáp án ngắn gọn, trong mắt có vẻ phiền muộn chảy qua. Giọng còn chưa dứt, người đã lấy tốc độ sét đánh tới gần Tạ Viêm, đồng thời tay dò dưới áo, linh hoạt kéo ra lớp vải bố quấn đao, tiếp theo một vệt sáng kim loại cắt qua tuyết rơi tán loạn, mang theo một dòng máu tươi, trên mặt tuyết bị giẫm bẩn trước cửa sân hạ xuống một chuỗi máu đỏ chói mắt.

Tất cả xảy ra trong chớp mắt, Tạ Viêm có dị năng hệ hỏa nên rất kiêu căng, cũng đã từng để lại vết bỏng nặng trên người A Thanh và Cương tử, nhưng giờ ngay cả dị năng còn chưa phát ra đã mất đầu tựa như đám zombie đã từng táng thân dưới thanh đao này. Có lẽ gã sơ suất, nhưng không thể phủ nhận, đao của Trương Dịch rất nhanh.

Khi thân thể mất đầu kia ngã xuống nền tuyết, tuyết bắn tung tóe mù mịt, Trương Dịch thở dài một tiếng, xoay người  nhanh chóng biến mất sau chỗ ngoặt, đi tới mục tiêu kế tiếp.

Đây là lần thứ hai anh dính tới chuyện giết người, là lần đầu tiên tự mình ra tay, nhưng đã không còn bất kì cảm giác gì, giống như giết bất kì zombie hoặc là sinh vật biến dị uy hiếp đến bọn họ. Cho dù có kiên trì như thế nào thì trong hoàn cảnh tùy thời đều tràn ngập tử vong thế này, con người chẳng có cách nào giữ cho bản thân không thay đổi được. Như thế, chỉ có thể vững vàng, nghiêm ngặt nghe theo tiếng lòng mình, chỉ cầu không hổ thẹn với đất trời.
Bình Luận (0)
Comment