Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng

Chương 106


Kỳ thực tôi còn có một điểm vẫn chưa nói cho An Nhiên chính là - mặc dù hai người kia không phải nội gian, dùng để làm mồi nhử cũng không tệ.

Mục tiêu bốn người quá lớn, chia làm hai nhóm thì lại càng dễ dàng chạy trốn, mà tôi có thể cùng An Nhiên hưởng thụ thế giới hai người.
Ngược lại tôi đã đem xe cho bọn họ, trên xe trữ đầy đủ đồ ăn và xăng, huống hồ hai người đó dị năng đều không yếu, công phòng đủ cả, dù gặp phải xác sống hay là Hoạt Thi đều có sức đánh một trận, sẽ không dễ dàng chết.
Coi như tôi cố ý tính toán bọn họ, cũng không cảm thấy hổ thẹn - nếu như mục tiêu của quân đội Hoạt Thi quân đúng là tôi, dẫn bọn họ ra trái lại có lợi cho bọn họ.
Không nghĩ tới bọn họ chân trước vừa rời đi, lập tức liền có một quân đội Hoạt Thi phát hiện chúng tôi tồn tại, chạy đến tốc độ nhanh để tôi không thể không hoài nghi bọn họ đã đem chúng tôi định vị, hết tốc lực chạy thẳng tới.
Vì né đi bọn họ lùng bắt, tôi bất đắc dĩ lần thứ hai ỷ lại Nhị Bảo chạy trốn.
May là có máu của An Nhiên, thương thế của tôi tốt gần như khỏi hẳn, thậm chí tốc chất thân thể cao hơn một tầng, cho dù vẫn cứ buồn nôn ói mửa, mê muội vô lực, so với lần trước một thân một mình thì phải tốt hơn rất nhiều.

Hơn nữa có An Nhiên ở trong ngực tôi chống đỡ, trong lòng lại thêm ký thác, vẫn liên tục nói thầm không thể ngã - nếu tôi có cái gì bất trắc, bằng bản lĩnh của Nhị Bảo, sợ là không đủ để bảo vệ nàng.
Nhanh chóng ẩn sâu vào trong rừng, tôi dựa vào một điểm khí lực cuối cùng mở ra không gian, cảm giác được đặt mình trong trong không gian, tâm thần buông lỏng, cũng không còn dư lực duy trì dáng vẻ, trực tiếp ngồi xuống đất, miệng lớn thở gấp.
Tôi không muốn dáng vẻ chật vật của bản thân rơi vào trong mắt An Nhiên, nhưng nàng không để ý tôi né tránh, vỗ về ngực tôi thay tôi thuận thuận khí, thấy tôi sau khi bình tĩnh lại, rốt cục hung hăng nắm chặt mặt tôi, thật sâu hôn lên.
Xưa nay tôi đều sẽ không từ chối bất kỳ yêu cầu gì của nàng, dù cho là muốn tính mạng của tôi -huống hồ chỉ là một hôn môi.

Mặc dù có chút ngượng ngùng, nhưng tôi không cách nào phủ nhận, yêu thích nàng đụng vào, yêu thích nàng hôn môi, yêu thích nàng mỗi một lần tới gần ánh mắt đều tràn ngập yêu thương, lúc nàng vẫn chỉ câu nệ trằn trọc môi cùng môi đơn giản dán vào nhau, tôi đã không nhịn được gõ mở hàm răng nàng, mời môi lưỡi nàng cùng múa.
So với nghiền nát không trôi chảy, tôi càng nghiêng về nói thẳng cướp đoạt - đây mới là tôi chân chính ẩn giấu ở dưới bề ngoài lạnh nhạt.
Nói vậy lúc trêu chọc tôi, An Nhiên hẳn cũng chuẩn bị kỹ càng, chịu đựng nhiệt tình bạo phát tùy theo mà đến chứ?
Ngay lúc tôi không ngừng hôn thêm sâu, tay cũng sắp sửa leo lên trên cứ điểm, nàng chợt nhẹ nhàng cắn cắn môi tôi - cảm giác tê tê dại dại, không đau, nhưng đủ gây nên sự chú ý của tôi.
"Sao vậy?" Không muốn rời đi mảnh mềm mại kia, tôi nhìn chăm chú tròng mắt nàng, đơn giản cứ như thế dán vào môi nàng nói chuyện, hô hấp trùng điệp, lẫn nhau trao đổi mùi vị từng người, có một loại ấm áp kì lạ.
Nàng đột nhiên đỏ mặt, mê ly nháy mắt, nhưng vẫn thoáng lui lại một chút, tách ra môi tôi, ấp ủ muốn nói cái gì.
Tôi lơ đãng nhíu lên lông mày, không thích nàng tránh lui, nhưng vẫn nại tính tình chờ câu sau của nàng.
Chỉ thấy nàng bỗng nhiên từ cổ áo lôi ra một cái dây đỏ, trên sợi dây là một đôi nhẫn bạc màu trắng, kiểu dáng giản lược, lại hết sức khác biệt - quan trọng, tôi lập tức nhận ra, đó là một đôi nhẫn nữ.
Tôi kinh ngạc sững sờ, lập tức nhìn con mắt nàng ngượng ngùng, thấp giọng dò hỏi: "An Nhiên?"
-sẽ như tôi nghĩ sao?
Nàng không trả lời tôi ngay, mà thả ra hai tay ôm ấp tôi, đứng dậy lui lại hai bước, một chân quỳ xuống, gỡ hai chiếc nhẫn từ trên dây đỏ xuống, lấy một chiếc trong đó, ánh mắt lóe sáng nhìn về phía tôi, giống như hạ xuống quyết tâm, thâm tình chân thành nói: "Có lẽ thời gian chúng ta quen biết cũng không lâu, nhưng chúng ta cùng nhau trải qua nhiều như vậy, ở trong lòng em, đã sớm nhận định chị là bạn lữ một đời; xin chị tin tưởng, em không phải là tâm huyết dâng trào, qua loa quyết định, cũng xin chị tin tưởng, tâm ý của em đối với chị."
Tôi gắt gao cắn môi, rất sợ để lộ nghẹn ngào - thời điểm người yêu thổ lộ, nếu như không nhịn được khóc lên, thực sự là quá mất mặt.
An Nhiên còn kích động hơn tôi, tuy rằng vẫn cười, trong mắt sớm đã rơi lệ, theo gò má uốn lượn mà xuống, khắc chế run rẩy nói tiếp : "Em không có dị năng mạnh mẽ, nhưng em sẽ tận khả năng em có bảo vệ chị, trở thành chỗ dựa của chị...!Vậy nên, gả cho em đi?"

Nói xong, nàng thấp thỏm mà nhìn tôi, thậm chí không dám động thủ đi lau nước mắt giàn giụa.
Trước mắt tôi chớp qua một màn lại một màn, nhưng cuối cùng đều là hình ảnh ở cùng với nàng.
Có lẽ mỗi một người phụ nữ đều từng ước mơ nửa kia của mình, tôi cũng không ngoại lệ.
Trước đây, tôi thiết tưởng qua vô số cảnh tượng cầu hôn, nhưng duy nhất không có dự liệu đến một loại này- vừa không có hoa tươi, bóng bay và ngọn nến, cũng không có bằng hữu ồn ào cùng người qua đường, ngay cả người chứng kiến cũng vẻn vẹn là một con chó ngu hết thuốc chữa.
Thế nhưng, tôi lại cảm thấy, vào giờ phút này, so với bất luận loại hình thức nào tôi có khả năng nghĩ đến đều chân thành lãng mạn hơn- có lẽ, chỉ bởi vì người này là An Nhiên.
Trong lòng đầy cảm động như sắp tràn ra, hết mức hóa thành nước mắt...!Tôi biết, bây giờ tôi nhất định giống ngốc cô nương trước mắt này, vừa khóc vừa cười, giống như điên.
"Không được." Tôi lau lau nước mắt không khống chế được, nỗ lực nghiêm mặt nói rằng, "Tôi sẽ không gả cho em."
Nhìn thấy dáng vẻ An Nhiên thống khổ như gặp đả kích lớn, trong lòng tôi có một loại khoái ý đùa dai, nhưng sau đó đau lòng không dứt.
Ai...!Thừa nhận đi, Tiêu Minh Dạng, đây là kiếp người trốn không thoát.
Đương nhiên, tôi cũng chưa bao giờ dự định trốn.
Mặt cũng không kìm được ý cười, tôi đỡ lấy thân thể An Nhiên lảo đà lảo đảo, đưa tay cho nàng, trịnh trọng cam kết nói: "Nhưng tôi sẽ lấy em."
Nàng đột nhiên sửng sốt, nước mắt phủ lên khóe mắt, miệng hơi mở, dáng vẻ đần độn, lại làm tâm tôi mềm mại đến rối tinh rối mù, quỳ một chân trên đất giống nàng, đeo nhẫn vào ngón tay của nàng, lập tức hôn tới vệt nước mắt trên mặt nàng, ôn nhu hỏi: "Như vậy, Tạ An Nhiên tiểu thư, em đồng ý gả cho Tiêu Minh Dạng tiểu thư, trở thành thê tử của nàng, một đời gắn bó, không rời không bỏ, mãi đến tận phần cuối của sinh mệnh sao?"
Mắt nàng vẫn rơi lệ, khóe miệng chợt tràn ra một nụ cười long lanh đến cực điểm, dường như thông suốt đeo nhẫn vào ngón tay tôi, nặng nề gật đầu: "Em đồng ý! Em đồng ý!"

"Rất tốt, tôi tuyên bố, Tạ An Nhiên tiểu thư, em đã là thê tử hợp pháp của Tiêu Minh Dạng, hiện tại, em có thể hôn nàng." Tôi vuốt nhẹ ngón tay cảm giác mát mẻ, cảm thấy nơi này thật giống có điện lưu nối thẳng đến bên ngực trái - vừa ấm vừa tê, vừa ngứa vừa ngọt; trên mặt giống như ấn xuống công tắc cười, cũng dừng không được nữa.
Không chờ tôi nói xong chữ cuối cùng, An Nhiên đã không thể chờ đợi được nữa nhào tới...
Hóa ra nàng cũng có một mặt nhiệt tình buông thả như vậy, thật làm tôi bất ngờ, có điều thể lực của nàng hiển nhiên không thể tỉ lệ thuận với nhiệt tình của nàng, tôi cũng đau lòng nàng quá mức mệt mỏi, cho nên tùy theo nàng làm vài lần liền nhận lấy tay - đối với chuyện này, An Nhiên cũng giống như đại đa số nữ nhân, quen thích nói một đằng làm một nẻo, muốn nghênh còn cự.
Đương nhiên, tôi nhất định sẽ hết sức làm tốt nghĩa vụ "Thê tử.
Ở trong không gian chơi đùa cả ngày, ngay ở hồ nước trong không gian triệt để thanh tẩy một phen, tôi ôm An Nhiên trôi qua một buổi tối an ổn nhất sau tận thế -không có xác sống uy hiếp, không có người ngoài rình, không có thăm dò do dự, không có cảm tình nghi kỵ - được rồi, ngoại trừ một con xuẩn cẩu có chút chướng mắt, hết thảy đều rất tốt đẹp, mỹ hảo đến mức để tôi cảm thấy cứ như vậy ở trong không gian ngốc cả đời cũng cam nguyện.
Nhưng tôi biết, đây chỉ là tôi đơn phương vọng tưởng.
An Nhiên còn có mẹ của nàng, bạn thân nàng, còn có liên hệ nàng dứt bỏ không được, không giống tôi - bên trong thế giới của tôi, chỉ có nàng.
Có lúc tôi sẽ nghĩ, nếu như thế giới của nàng cũng chỉ có một mình tôi hẳn thật tốt?
Chúng tôi chỉ còn dư lại lẫn nhau, chỉ có thể dựa vào lẫn nhau - cái ý niệm này như là cỏ dại sinh trưởng, tôi một mặt lo lắng chính mình sẽ tuân theo cái ý niệm này rơi vào cục diện không thể cứu vãn được, mặt khác, rồi lại bị đầu độc đến rục rà rục rịch...
Nhìn đồng hồ, cách thời gian chúng tôi cùng hai người Lăng Chí ước định còn có ba tiếng, nếu muốn Nhị Bảo duy trì tiến lên với tốc độ chậm tôi có thể chịu được, vậy cơn buồn nôn kia liền không thể tiếp tục làm phiền nữa .
Bởi vì lần trước bất cẩn, tôi đặc biệt ở trên người mình và An Nhiên chuẩn bị mấy viên não tinh, còn có dao găm và súng lục, lúc này mới một tay ôm nàng, một tay nắm Nhị Bảo, rời đi không gian.
Trong tích tắc rơi xuống đất, tôi đã cảm giác được một vòng khí thế xa lạ xung quanh, tay nhấn cò súng nhưng ngừng lại sau khi một giọng nam quen tai vang lên: "Đừng nhúc nhích!"
"Sao lại là anh! Hóa ra anh đúng là nội gian!" An Nhiên phẫn hận chỉ vào nam nhân ghìm súng, đứng ở giữa một đám người- chính là Lăng Chí trước đây không lâu cùng chúng tôi tách ra.
"Lôi Tinh đâu? Nàng cũng là đồng bọn với anh?" Nàng cau mày nhìn một vòng, lại hỏi.
"Không, nàng không có chuyện gì, " Lăng Chí lắc lắc đầu, dáng vẻ vẫn nghiêm túc thận trọng, nhưng ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm An Nhiên, "Tạ tiểu thư, xin đi theo chúng tôi."
- lẽ nào mục tiêu của bọn họ lại là An Nhiên?

Tôi đưa nàng hộ vào trong ngực, tính toán phương pháp thoát thân - tính cả Lăng Chí ở bên trong, tổng cộng có ba mươi mấy món vũ khí từ bốn phương tám hướng nhắm ngay hướng chúng tôi, chỉ cần chúng tôi manh động, rất có thể sẽ bị bắn thành tổ ong vò vẽ.
"Nếu như tôi từ chối đây?" Thoáng ước lượng khoảng cách giữa Lăng Chí và tôi, nếu muốn không mất một sợi tóc mà bắt hắn làm con tin tựa hồ tương đối khó khăn.
"Tiêu đội trưởng, xin đừng nên can thiệp ý nguyện của Tạ tiểu thư, " Lăng Chí mặt không hề cảm xúc liếc tôi một chút, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm An Nhiên, "Tôi nghĩ, làm một người con, sẽ không coi nhẹ an nguy của mẹ mình...chẳng lẽ cô không muốn gặp gỡ An Tình An giáo sư sao?"
"Anh nói cái gì?" Nàng giả vờ trấn định nhìn Lăng Chí, dường như muốn từ trong mắt của hắn nhìn ra lời này thật giả, nhưng bàn tay nắm lấy tôi không ngừng run rẩy, tiết lộ nàng bất an.
Tôi nhìn gò má An Nhiên rút hết huyết sắc, thật giống nhiệt độ trong tay cũng thuận theo từng giọt nhỏ trôi qua.
Tôi biết, mặc kệ Lăng Chí nói thật hay giả, An Nhiên đều sẽ thỏa hiệp.
Bởi vì, trong lòng nàng, địa vị của mẫu thân cực kỳ trọng yếu.
Thậm chí, so với tôi, so với bản thân nàng đều trọng yếu.
Tôi biết...!Tôi đều biết.
Tác giả có lời muốn nói: Cho nên bọn họ kết hôn hạnh phúc vui sướng sinh hoạt chung một chỗ, liền kết thúc câu chuyện ...!Mới là lạ!
Các ngươi đã quên, còn chưa thấy gia trưởng đâu!
An giáo sư sẽ tiếp đãi người con dâu này a không đúng, là con rể sao?
Lại nói rốt cục đến phiên An giáo sư ra trận, các ngươi không tạo ta có bao nhiêu kích động nha!
Đúng rồi ta muốn thanh minh một hồi, An giáo sư họ An, tên là An Tình, Tạ An Nhiên theo họ cha, tên liền tương tự Triệu Lý Kiệt a Diêu Chu Tuấn a loại này tạo thành, họ ba mẹ lấy một, này ở ma đô rất thông thường rồi ~~ vì lẽ đó Tiểu An Tử họ Tạ, không họ An, đại gia không nên lầm →_→.

Bình Luận (0)
Comment