Mật Hôn

Chương 37

Âu Lam hỏi Nguyễn Ngưng: “Ngưng Ngưng, em về đến nhà chưa?”

Chỗ cô ấy hơi ồn ào.

“Đêm nay quán bar xảy ra chuyện, chị nhìn thấy cảnh sát tới, hình như còn bắt ai đó.”

Cô ấy vừa đi vừa nói chuyện, cuối cùng cũng đi đến chỗ im ắng, tiếng ồn phía sau đã giảm đi.

Không nghe thấy Nguyễn Ngưng kinh ngạc hoặc là hỏi thăm, Âu Lam thấy hơi lạ, nhưng vẫn tiếp tục nói:

“Đúng rồi, hôm nay chị gặp anh trai em, chính là lúc Kỳ Kỳ vào trả điện thoại thì đụng phải…”

Nói đến đây, Âu Lam muốn nói lại thôi.

Phó Minh Viễn nghe tiếng trong điện thoại, không khỏi nhếch mày.

Chẳng lẽ tối nay Nguyễn Dật Trạch thật sự đi bắt người?

Bên kia, không nghe thấy Nguyễn Ngưng nói chuyện, Âu Lam rốt cuộc ý thức được không đúng, nhíu mày hỏi: “Ngưng Ngưng, em có nghe không?”

Nghe cậu ta một câu Ngưng Ngưng hai câu Ngưng Ngưng, Phó Minh Viễn khó chịu.

Lúc này nghe được vấn đề của Âu Lam, anh nhìn thoáng qua phòng tắm, mang theo đắc ý lại kiệt lực khắc chế mà nói:

“Cô ấy đang tắm.”

Tên nhóc này, hẳn là nghe hiểu được ám chỉ của anh đúng không?

Mà anh vừa nói vậy, Âu Lam sợ tới mức tay run lên, suýt thì ném điện thoại đi.

Không có cách, bạn tưởng đang nói chuyện phiếm với bạn thân, kết quả đầu bên kia điện thoại đột nhiên phát ra tiếng của một người đàn ông xa lạ, dù là ai cũng sẽ bị dọa nhảy dựng.

Âu Lam mẫn cảm với giọng nói, người này nghe tuổi không lớn.

Điện thoại của Ngưng Ngưng, sao lại bị một người đàn ông trẻ tuổi nhận?

Hơn nữa lại còn nói cô ấy đang tắm? Không có khả năng là anh trai cô ấy, anh ta vẫn đang ở trong quán bar uống rượu, vừa nãy lúc cô đi ra còn nhìn thấy.

Âu Lam cảnh giác hỏi: “À, tôi là bạn của cô ấy, xin hỏi anh là?”

Đối diện im lặng lúc lâu mới nói, Phó Minh Viễn cười lạnh.

Bạn? Ha.

“Tôi là chồng của cô ấy.” Anh liễm mi nói.

Ngữ khí thanh âm đều thực bình tĩnh, rồi lại vô cớ mang theo uy nghiêm và bá đạo của người bề trêи.

Âu Lam khựng lại, sờ mũi hậm hực, lúc này mới nhớ Nguyễn Ngưng đã đăng ký kết hôn, nhưng chưa làm hôn lễ.

Nghe giọng người đàn ông, hẳn là Ngưng Ngưng gả cho một nhân vật lợi hại.

Cũng không biết, cô gái ấm áp tốt bụng như vậy, gả cho một người như thế, có bị ăn đến mảnh xương cũng không còn hay không?

Nghĩ đến tiết mục hào môn cẩu huyết trong TV, Âu Lam lo lắng.

“Xin hỏi xưng hô thế nào?” Cô nghĩ, căng da đầu hỏi.

Phó Minh Viễn mím môi, đè nén khó chịu trong lòng, trầm giọng nói: “Tôi họ Phó.”

Âu Lam nhớ Nguyễn Ngưng từng nói, đối tượng liên hôn của mình họ Phó.

Nghĩ đối phương lớn hơn Nguyễn Ngưng tám tuổi, lại xuất thân hào môn, chắc chắn trong nhà có không ít chuyện tồi, tuy nghe giọng rất chính khí nhưng cô vẫn không nhịn được mà đau lòng thay em gái.

“À, Phó tiên sinh…”

Cô chần chờ, nói, “Tôi biết tôi không có lập trường gì để nói những lời này, nhưng vẫn muốn nói với anh, Ngưng Ngưng là một cô gái rất tốt rất tốt, hy vọng anh có thể quý trọng cô ấy.”

Nói xong rồi thấp thỏm nghe tiếng từ đầu dây bên kia.

Người đàn ông đối diện trầm mặc.

Cho dù cách di động, căn bản không nhìn thấy vẻ mặt đối phương, Âu Lam cũng có thể cảm giác được rõ ràng, sau khi cô nói ra câu kia, áp suất thấp bao phủ hai người trong nháy mắt.

Thật lâu sau, cô nghe thấy người đàn ông đối diện nói:

“Không phải chuyện một người ngoài như cậu nên nhọc lòng, không còn sớm, cứ như vậy đi.”

Nói xong, anh ngắt điện thoại.

Âu Lam nhận được một kết quả không mong muốn, gãi đầu.

Vị Phó tiên sinh này đúng là không dễ chọc, không biết bình thường Ngưng Ngưng có phải chịu nhiều oan ức lắm không?

Nhớ lại buổi chiều lúc gặp mặt, cô cũng chỉ vui vẻ một mình, chưa quan tâm cô ấy, Âu Lam tự trách.

“A Lam, đến lượt em lên sân khấu!” Phía sau có người gọi cô.

Âu Lam vội vàng lên tiếng, cất điện thoại, xoay người đi vào.

Phó Minh Viễn ngắt máy, đặt điện thoại Nguyễn Ngưng về chỗ cũ.

Sắc mặt anh không tốt, đặc biệt là lúc vô tình lại thoáng nhìn qua ốp điện thoại của cô.

Người cầm microphone, vốn dĩ thấy giống Dụ Nhược Vũ, bây giờ nhìn qua lại thấy giống Âu Lam hơn.

Anh úp điện thoại lại, xoay người đi lấy máy tính, ngồi ở mép giường, đăng nhập QQ.

“Có đó không?”

Click mở một khung thoại, anh gõ chữ gọi đối phương.

Ngay sau đó hiển thị đối phương đang nhập.

“Có.”

“Phó tiên sinh, đây là bản phác thảo, ngài xem thấy thế nào? Có chỗ nào không hài lòng thì nói để tôi sửa lại.”

“【 ảnh 】【 ảnh 】”

Phó Minh Viễn nhận hình ảnh đối phương gửi tới, ấn mở ảnh ra nhìn kỹ rồi đưa ra vài ý kiến sửa chữa.

“Được, hiểu rồi.”

“Nhanh nhất thì khi nào có thể giao bản thảo?”

“Nếu tôi nhanh hết sức, hẳn là giữa trưa mai có thể gửi bản thảo thứ hai vào hòm thư của ngài.”

“Được, làm việc đi.”

Được hồi đáp hài lòng, Phó Minh Viễn tắt phần mềm, đóng máy tính lại.

Lúc này Nguyễn Ngưng cũng tắm xong, lau tóc đi ra.

“Anh Minh Viễn, anh có thể tắm rồi.”

Cô dịu dàng nói, sau đó ngồi trước bàn trang điểm, theo thói quen cầm điện thoại lên nhìn.

Ánh mắt Phó Minh Viễn hơi lóe, lặng lẽ liếc cô một cái, bất động thanh sắc nói: “Vừa nãy có người gọi điện thoại cho em, anh nghe thay em.”

“À, vâng.”

Nguyễn Ngưng nhìn thoáng qua danh sách cuộc gọi, phát hiện là Âu Lam.

Cô nghiêng đầu ngẫm nghĩ, quay đầu nhìn về phía Phó Minh Viễn.

Phó Minh Viễn đang cẩn thận quan sát cô, bị bắt gặp, không được tự nhiên liếc sang hướng khác.

Nguyễn Ngưng không phát hiện ra cái gì, cô chần chờ: “Anh Minh Viễn…”

“Ừ?”

“Em có chuyện này muốn hỏi anh…”

Phó Minh Viễn nhảy dựng, bỗng nhớ tới cái ngày gặp mặt lần đầu tiên, trước cửa nhà cô, cô hỏi anh mấy vấn đề.

Kiểu như anh và Dụ Nhược Vũ có phải bạn hay không…

Anh mím môi, ngước mắt nhìn cô, nhưng cuối cùng lại dừng trêи mái tóc đang ướt của cô.

Nhíu mày, anh vẫy tay với cô, “Lại đây.”

Nguyễn Ngưng nghe lời đến bên cạnh anh, vừa tới gần đã bị nắm lấy cổ tay, sau đó bị anh kéo ngồi xuống, đưa lưng về phía anh ngồi ở mép giường.

Anh định làm gì?

Nghĩ vậy, sau đó một cái khăn lông nhẹ nhàng dừng trêи đỉnh đầu cô, trực tiếp chặn tầm nhìn trước mắt.

Phó Minh Viễn ngồi sau cô, cầm khăn lông, dịu dàng lau tóc giúp cô.

Nhìn vải dệt màu trắng đong đưa trước mắt, Nguyễn Ngưng duỗi tay theo bản năng, muốn giữ lấy khăn lông.

“Anh Minh Viễn, em tự làm là được rồi…”

Phó Minh Viễn nhẹ nhàng kéo tay nhỏ của cô ra, “Đừng nhúc nhích.”

Chỉ thấp giọng nói mấy chữ đã làm Nguyễn Ngưng nín họng, ngồi ngoan ngoãn.

Phòng ngủ im lặng, lúc đầu cơ thể Nguyễn Ngưng còn cứng đờ, sau rồi chậm rãi thả lỏng.

Người đàn ông khống chế lực đạo rất tốt, dịu dàng lại nhẹ nhàng chậm chạp, dường như mang sự quý trọng.

Cô hơi đỏ mặt, cảm thấy ấm áp, thực vui vẻ.

Ấm áp nhàn nhạt lưu động trong không khí, cô không muốn phá vỡ sự yên lặng giờ khắc này.

“Có chuyện gì? Hỏi đi.”

Một lát sau, Phó Minh Viễn mở miệng trước.

Nguyễn Ngưng mím môi, đè xuống sự khác thường, nói: “Thì… người vừa gọi điện, tên là Âu Lam.”

Tay Phó Minh Viễn cứng lại, đây là chuẩn bị thẳng thắn với anh sao?

“Ừ.” Anh bất động thanh sắc mà đáp.

Nguyễn Ngưng không biết nên nói tiếp thế nào, nghĩ ngợi nói: “Hôm nay mới vừa thông qua khảo hạch, sắp ký hợp đồng.”

Nhớ tới lời khi say của Nguyễn Dật Trạch, Phó Minh Viễn nhướng mày: “Ca hát?”

“Hả? Anh Minh Viễn đúng là lợi hại, vậy mà cũng đoán được!” Nguyễn Ngưng quay đầu nhìn anh.

Phó Minh Viễn cứng đờ, làm như không có việc gì mà xoay người cô lại.

Nguyễn Ngưng cũng không hoài nghi, cô ngồi trêи giường, đầu hơi ngửa ra sau để tiện cho động tác của anh.

“Lam Lam là người bạn tốt nhất của em, vì ca hát mà trả giá rất nhiều, bây giờ cuối cùng cũng đi được bước đầu tiên, thật tốt.”

Cô gái ngồi ôm đầu gối, cười khanh khách nói.

Hoá ra là ký hợp đồng, cho nên lúc nhìn thấy tiểu nha đầu mới hưng phấn như vậy? Trong mắt Phó Minh Viễn hiện lên sự hiểu rõ.

Tuy có thể lý giải, nhưng không thể tha thứ.

Cho dù quan hệ của hai người có tốt thế nào, giữa nam nữ cũng nên giữ khoảng cách, sao có thể ấp ấp ôm ôm?

Tiểu nha đầu ngốc lắm, bị chiếm tiện nghi cũng không biết.

“Anh Minh Viễn…”

Nguyễn Ngưng xoay tròng mắt, do dự nói, “Em có thể nói với cô ấy anh là ai không?”

Tựa như vừa mới nói, Âu Lam là bạn tốt nhất của cô, cô không muốn nói dối cô ấy, nhưng thực hiển nhiên, anh Minh Viễn không muốn để cho người nào biết quan hệ của anh và Phó gia.

Cho nên chuyện này phải bàn bạc với anh.

“Lam Lam là người tốt, luôn chiếu cố em, sẽ không nói bậy đâu.” Nguyễn Ngưng thử thuyết phục anh.

Phó Minh Viễn nghe vậy, tâm tư lại chuyển tới chỗ khác.

“Ngưng Ngưng, bản hiệp nghị kia…”

Anh há miệng, muốn nói chuyện hiệp nghị với cô.

“Cái này anh yên tâm, chắc chắn sẽ không nói chuyện hiệp nghị.”

Nguyễn Ngưng cho rằng anh lo hiệp nghị sẽ bị tiết lộ, vội vàng bảo đảm với anh.

”Đây là ước định giữa hai chúng ta, em nhất định sẽ tuân thủ, sẽ không để bất kì một ai biết đến.”

Cô nói thành khẩn chân thành tha thiết, làm Phó Minh Viễn nghẹn một hơi ở ngực.

Dĩ nhiên bản hiệp nghị này không thể bị ai biết, bằng không anh không thể đổi ý, còn phải tuân thủ…

Anh nhăn chặt mày, sau đó lại cười tự giễu.

Đúng vậy, thần tượng của tiểu nha đầu là Dụ Nhược Vũ, còn người cô thích là tiểu tử họ Âu kia.

Đối với cô mà nói, anh chỉ là đối tượng liên hôn, chồng trêи danh nghĩa thôi.

Thật lâu không nghe thấy anh nói chuyện, Nguyễn Ngưng thấp thỏm.

Cô thật cẩn thận hỏi: “Anh Minh Viễn, anh, thấy thế nào?”

Phó Minh Viễn đè nén đáy lòng bực bội chua xót, tay lau tóc giúp cô không dừng lại.

Lúc này nghe được vấn đề của cô, ngẫm nghĩ nói: “Chọn hôm nào hẹn đến đây đi, chúng ta gặp mặt.”

Nguyễn Ngưng chớp mắt, anh Minh Viễn đồng ý?

Hơn nữa, nghe ý anh, còn chuẩn bị đích thân tiếp đãi Âu Lam?

Cô vui vẻ và cảm động, quay đầu lại nhìn anh, cười ngọt ngào: “Anh Minh Viễn, anh đối với em thật tốt.”

Nhìn đôi mắt trong veo mang ý cười của cô, Phó Minh Viễn bất đắc dĩ mà cong khóe môi.

Anh đối với em tốt như vậy, cho nên…

Có thể thích anh một chút không?

Chân tình sâu nặng, anh lại không có cách nói ra.

Cuối cùng, anh chỉ có thể duỗi tay, phủ lên mái tóc còn hơi ướt của cô, dùng sức xoa.

Nguyễn Ngưng nhìn anh, chẳng những không né tránh, ngược lại còn cười ngọt ngào đáng yêu với anh, đáng yêu đến nỗi lòng Phó ảnh đế hóa thành nước.

Nhưng nhu tình tràn đầy, đối diện với tiểu nha đầu ngây thơ mờ mịt này, cũng chỉ có thể đè dưới đáy lòng.

“Nhưng liệu có chậm trễ thời gian của anh không? Nếu không lần sau em gặp mặt thì nói cho cô ấy là được.”

Nguyễn Ngưng chần chờ, nói.

Phó Minh Viễn lắc đầu, một cơ hội biểu thị công khai chủ quyền, sao anh có thể bỏ qua?

“Đúng lúc dạo gần đây không có việc gì, hỏi bạn em có thời gian không, gặp mặt ở nhà là được.”

“Vâng ạ.”

Nguyễn Ngưng gật đầu, cười tủm tỉm nói, “Vậy em xem ngày mai Lam Lam có rảnh đến đối diễn với em không, vừa khéo đạo diễn Bùi cho em một ngày để chuẩn bị.”

Đối diễn? Phó Minh Viễn híp mắt.

“Kịch bản đâu? Anh giúp em.”

Nguyễn Ngưng ngẩn ra, lúc này mới nhớ, Phó Minh Viễn đã biết thân phận của cô, cô không cần che dấu anh.

“Dạ.” Cô chần chờ, gật đầu.

Đang muốn đi lấy kịch bản, cô nghĩ ngợi rồi nói, “Anh đi tắm trước đi, em hỏi ngày mai Lam Lam có rảnh không.”

Phó Minh Viễn gật đầu, đứng dậy đi lấy quần áo.

Nhìn Nguyễn Ngưng gọi điện thoại cho Âu Lam, không thèm nhìn anh một cái, anh mím môi, không tình nguyện mà vào phòng tắm.

Lúc anh ra ngoài, Nguyễn Ngưng đã gọi điện xong.

Âu Lam sảng kɧօáϊ đồng ý, nhưng buổi tối cô ấy phải làm đến rạng sáng, sáng hôm sau phải ngủ bù, chỉ đến được buổi chiều.

Còn tối mai, cô ấy vẫn phải đến quán bar theo lẽ thường.

Sau đó, hai người cùng leo lên trêи giường ——

Đối diễn.

Kịch bản chỉ có một phần, Nguyễn Ngưng chuẩn bị đi in, kết quả lại nghe Phó Minh Viễn nói: “Không cần, tạm đọc vậy trước, ngày mai rồi đi.”

“Nhưng đọc thế thì không tiện lắm…”

“Không đâu.”

Trong ánh mắt nghi hoặc của Nguyễn Ngưng, Phó Minh Viễn dịch đến phía sau cô, vươn hai tay ôm eo cô từ phía sau, ôm trọn thân mình nhỏ xinh của cô, cằm nhẹ nhàng để trêи vai cô.

“Đọc như vậy là được.” Anh nghiêm trang nói.

Nguyễn Ngưng gần như nằm gọn trong lòng anh, cảm nhận được hơi thở nóng bỏng mãnh liệt của anh, khuôn mặt nhỏ nóng bừng lên trong nháy mắt.

Nào… nào có ai như vậy? Muốn cô đọc kịch bản thế nào?

Phó Minh Viễn ôm cô, thấy cô chậm chạp bất động, nâng cái tay nhỏ đang cầm kịch bản lên, một tay khác mở ra trang đầu tiên của kịch bản.

Bùi lão là bậc thầy anime nổi danh trong nước.

Không ngoài dự liệu, tác phẩm lần này vẫn là nghề cũ của ông, tên là 《 Thanh Loan 》, là một bộ anime đề tài huyền huyễn tình yêu.

Phó Minh Viễn nhìn lướt qua ý chính của câu chuyện, cảm thấy hứng thú được gợi lên.

Anh đọc xong trang đầu tiên, thấp giọng nói: “Đọc xong chưa?”

“Dạ? À vâng, đọc xong rồi ạ.”

Không biết Nguyễn Ngưng đang phiêu du đến nơi nào, lập tức phục hồi tinh thần lại, vội vàng gật đầu, ngoan ngoãn mở ra trang thứ hai.

Anh nghiêm túc đọc, còn Nguyễn Ngưng rúc trong ngực anh, cả người nóng đến bỏng lên.

Bàn tay lớn của anh lót dưới mu bàn tay cô, cùng cô nâng kịch bản, cô muốn rút về nhưng bị anh nắm chặt lấy.

Tư thế thân mật này thật sự thích hợp sao? Hay là, anh Minh Viễn lại nhập diễn?

Mặt Nguyễn Ngưng đỏ bừng, cảm thấy nai con trong lồng ngực cứ chạy loạn, làm cô không có cách tập trung được.

Cuối cùng, không biết là cô đọc xong kịch bản thế nào.

Cũng may trước đó cô đã đọc qua một lần, trong đầu vẫn còn ấn tượng đại khái.

Đọc xong tờ kịch bản cuối cùng, Phó Minh Viễn buông cô ra.

Hai người song song ngồi trêи giường, anh gập một đầu gối, vẻ mặt thảnh thơi dựa vào ván giường, còn Nguyễn Ngưng ngồi bên cạnh anh, nghiêm túc nhìn lời kịch.

Lồng tiền chú ý âm họa đồng bộ, dĩ nhiên khẩu hình phải đúng, lúc luyện tập phải xem video mới có thể đuổi kịp tiết tấu hình ảnh.

Nhưng bây giờ bọn họ chỉ là tìm cảm giác trước một lần, không cần nghiêm khắc như vậy.

Năng lực nghiệp vụ của Nguyễn Ngưng rất mạnh, rõ ràng kỹ xảo tiến bộ hơn bốn năm trước rất nhiều.

Nhưng một mình cô trong phòng thu âm đã thành quen, bây giờ trước mắt nhiều thêm một người, còn là Phó ảnh đế Phó Minh Viễn, cô khó tránh khỏi căng thẳng.

Căng thẳng thì rất dễ làm lỗi.

Sau khi vì nói sai từ một lần nữa mà dừng lại, Nguyễn Ngưng đã suy sụp, hoàn toàn không có tinh thần như lúc bắt đầu.

“Anh Minh Viễn, thực xin lỗi…”

Nguyễn Ngưng cúi đầu, ngón tay dùng sức nhéo kịch bản, trang giấy nhăn lại.

Sao cô lại có thể kém cỏi như vậy?

Nhìn vẻ mặt uể oải của cô, Phó Minh Viễn bỗng nhiên duỗi tay, nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ trắng mịn của cô.

“Anh Minh Viễn…” Nguyễn Ngưng ai oán mà hô.

Anh nhéo không đau, nhưng mà vào thời khắc nghiêm túc này, anh nhéo mặt cô thật sự thích hợp sao?

“Mềm quá, thật sự muốn thơm một cái.” Anh nghiêm túc nói ra cảm giác khi nhéo xong.

Vừa nãy tiểu cô nương còn mang vẻ mặt ủ rũ, bây giờ mở to hai mắt nhìn, độ ấm trêи mặt cũng dần tăng.

Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, càng làm anh muốn cắn một cái.

Sau đó, anh lại nhéo.

Tiểu cô nương phồng má, buồn bực muốn đánh tay anh, mắt hạnh sáng ngời trừng mắt nhìn anh lên án.

Dáng vẻ tràn ngập tức giận, đâu còn có uể oải mất mát vừa nãy?

“Không căng thẳng nữa?” Phó Minh Viễn xoa đầu cô.

Nguyễn Ngưng ngẩn ra, ngơ ngác nhìn anh.

Phó Minh Viễn dựa sát vào cô, tay vuốt mũi cô, cười khẽ: “Đối mặt với anh, em còn phải căng thẳng sao?”

Mắt đào hoa xinh đẹp của người đàn ông giống hồ nước trong veo sâu thẳm, phiếm ánh dịu dàng.

Chỉ nhìn một cái, Nguyễn Ngưng đã sa vào.

“Anh là chồng em, em không cần căng thẳng.”

Nguyễn Ngưng đỏ mặt, lại cắn môi, “Anh… anh không thấy em rất kém cỏi sao?”

Phó Minh Viễn kéo tay nhỏ của cô, nhìn vành mắt cô dần phiếm hồng, bỗng nhiên nhớ tới, ngày đó cô đứng trêи sân khấu, dáng vẻ vừa đáng thương vừa bất lực.

Anh cảm thấy trái tim lại bắt đầu đau.

Duỗi tay xoa nhẹ khóe mắt cô, anh dịu dàng hỏi: “Em rất để ý cái nhìn của anh sao?”

“Vâng!”

Tiểu cô nương dùng sức gật đầu, cùng với vành mắt đo đỏ, thấy thế nào cũng giống một con thỏ đáng yêu.

Đáy lòng Phó Minh Viễn nhũn ra, đè nén xúc động muốn ôm cô vào lòng, tiếp tục khuyên: “Vậy đáp án của anh là, không.”

“Ngưng Ngưng nhà anh, là đỉnh nhất.”

Nguyễn Ngưng ngơ ngác nhìn anh, sau đó chớp mắt, đè lệ ý không ngừng dâng lên xuống.

“Em là của nhà anh sao?” Cô hít mũi.

“Vậy không thì là nhà ai?”

Nguyễn Ngưng cắn môi, nhịn một lúc rồi hỏi: “Em… em có thể ôm anh một lúc không?”

Phó Minh Viễn cười khẽ, giang hai tay.

Nguyễn Ngưng rốt cuộc không nhịn được nữa, cúi người nhào vào trong ngực anh, ôm chặt lấy anh.

“Sau này em chỉ cần để ý cái nhìn của anh là được rồi.”

Phó Minh Viễn vuốt ve tóc dài của cô, dịu dàng nói, “Còn những người khác, đều không quan trọng, không cần phải để ý.”

Anh nói rất nhẹ nhàng, lại mang theo vài phần khí phách.

“Sau này nếu ai dám bắt nạt em, em nói với anh, ông xã trút giận giúp em.”

Nguyễn Ngưng chôn trong ngực anh, nghe anh nói vậy, miệng nhỏ bẹp bẹp.

Cảm giác trong lòng ấm áp ngọt ngào, lại muốn khóc.

Anh Minh Viễn tốt như vậy, là ông xã của cô…

Đột nhiên hy vọng, không phải anh nhập diễn quá sâu, mà anh thật sự thích cô…

Nguyễn Ngưng nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, làm nhịp tim hỗn loạn bình phục, cũng đuổi những suy nghĩ đó ra khỏi đầu.

Hẳn là anh Minh Viễn nhìn ra cô sợ xã giao đi? Cho nên mới nói vậy cổ vũ cô.

Cô cắn môi, ngồi dậy từ trong lòng anh.

“Anh Minh Viễn, cảm ơn anh.” Nguyễn Ngưng dùng mu bàn tay lau mắt, “Chúng ta thử lại đi.”

Phó Minh Viễn than nhẹ, cái anh muốn, không phải lời cảm ơn của cô…

Nhưng cô gái đã cầm kịch bản lên, gương mặt nhỏ nghiêm túc.

Nguyễn Ngưng nhìn lời kịch, ép bản thân bình tĩnh.

Phải cố gắng, không thể làm anh Minh Viễn thất vọng, ít nhất phải nghiêm túc hoàn thành công việc.

Phó Minh Viễn nhìn cô lại khôi phục ý chí chiến đấu, lắc đầu cười, cũng nghiêm túc theo.

Bởi vì chuyên chú, Nguyễn Ngưng dần tiến vào trạng thái.

Lại đối mặt với Phó Minh Viễn, dường như cảm xúc căng thẳng thật sự đã cách xa cô.

Giống như biết, dù có lỗi, người đàn ông trước mắt cũng sẽ không chê cười cô, càng sẽ không trách móc cô nặng nề, cô chỉ cần an tâm làm chính mình là được.

Tính giác ngộ của Nguyễn Ngưng vốn cao, hơn nữa Phó Minh Viễn chỉ điểm nên cô tìm được cảm giác với nhân vật rất nhanh.

“Anh Minh Viễn, anh đúng là lợi hại.”

Nguyễn Ngưng đã khôi phục hoạt bát, hai mắt cô sáng lên nhìn anh, hỏi, “Anh cũng nghiên cứu lồng tiếng sao? Câu nào cũng nói đúng trọng điểm.”

Luôn có thể dùng một hai câu hóa giải bế tắc cho cô.

Phó Minh Viễn hơi cong môi, nhẹ nhàng nhéo chóp mũi cô.

“Chỉ hiểu biết một chút mà thôi.”

Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô, anh nói thêm, “Khuya rồi, nên nghỉ thôi.”

Nguyễn Ngưng gật đầu, sau khi hoạt động trí não quá độ, cô thấy rất buồn ngủ.

Vì thế, hai người rửa mặt rồi cùng nằm trêи giường, ở giữa vẫn ngăn cách bằng con thỏ bông kia.

“Anh Minh Viễn, ngủ ngon.”

“Ừ, ngủ ngon.”

Nguyễn Ngưng hơi nhắm mắt, lúc đôi mắt thích ứng với bóng tối, cô không nhịn được mà ngước mắt, nhìn người đàn ông nằm bên cạnh, chỉ cách một cánh tay.

Nhớ tới màn anh chế phục người xấu tối nay, còn có lời khuyên vừa nãy, nhịp tim cô lại bắt đầu gia tốc.

Anh Minh Viễn, không chỉ là thiên thần của cô, lại còn là kỵ sĩ của cô…

Nghĩ vậy, Nguyễn Ngưng hơi nhếch miệng, an tâm nhắm mắt lại, tinh thần mệt mỏi vừa được thả lỏng đã chìm vào mộng đẹp.

Nghe hô hấp của cô trở nên đều đều, bằng phẳng, đợi một lúc nữa, Phó Minh Viễn chậm rãi mở to mắt.

Trong bóng đêm, anh nghiêng đầu nhìn cô gái.

Thấy cô ngủ ngon lành, anh hơi cong khóe môi, sau đó vươn tay kéo lấy gấu bông cô đang vắt tay qua.

Anh không tiếng động cầm gấu bông lên, ném xuống chân giường, sau đó làm như không có việc gì mà nằm xuống, tay gối đầu.

Anh nhìn trần nhà, mí mắt dần nặng.

Trong mơ màng, cảm giác một cái tay nhỏ vắt qua ngực anh, dần dần, thân mình nhỏ xinh mềm mại của cô gái dán lại.

Cô ôm anh, khuôn mặt nhỏ cọ cánh tay anh, giống mèo con ngoan ngoãn.

Phó Minh Viễn cong môi, duỗi tay ôm vai cô, cúi đầu hôn đỉnh đầu cô, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại…

Ngày hôm sau, tia nắng ban mai lại xuyên thấu qua khe hở tấm rèm lẻm vào, Nguyễn Ngưng bị đồng hồ sinh học đánh thức, dùng mu bàn tay xoa đôi mắt.

Tối hôm qua cô ngủ rất sâu, ngủ thẳng đến hừng đông, cảm thấy yêm tâm chưa bao giờ có.

Nhưng lúc mở to mắt, mơ màng nhìn đến tình cảnh trước mắt, sâu ngủ lập tức bị dọa chạy.

Sao… sao cô lại ôm anh Minh Viễn ngủ?

Nhìn tư thế ôm anh như Koala, lại nhìn gấu bông chạy đến đuôi giường từ khi nào không biết, Nguyễn Ngưng sụp đổ.

Chẳng lẽ, dáng ngủ của cô thật sự xấu vậy sao?
Bình Luận (0)
Comment