Manh Sư Tại Thượng Nghịch Đồ Đừng Xằng Bậy

Chương 50


Edit: TrangBeta: GiangKhông chỉ như thế, sự tích của Nguyên Sơ còn bị lan truyền tứ phía.

Cũng không biết có gây ra rắc rối gì cho nàng hay không?Giới Tu Tiên tuy rằng rất rộng lớn nhưng tốc độ lan truyền tin tức lại thật sự rất nhanh.

Bằng không họ cũng sẽ không biết được bí cảnh mới mở ở đâu, chỗ nào mới ra nhiệm vụ mới.Nhưng Dạ Trầm Uyên lại không hy vọng bản thân mình nổi tiếng, cho nên lúc ăn xong đồ ăn ở trên đường hắn liền xụ mặt xuống.Lúc này, đột nhiên trên đường lớn xôn xao lên.Mọi người đang đi trên đường vội vàng tránh sang hai bên, một loạt âm thanh bực tức muốn hộc máu từ xa truyền tới."Đồ đàn bà xấu xa! Ta xem ngươi chạy đi đâu nào, mau đứng lại đó cho ta!"Một nữ tử áo đỏ chạy phía trước, bốn nam nhân quần áo chỉnh tề đuổi theo sau.

Nhưng điều làm người khác ngạc nhiên chính là, trong bốn người nam nhân đó có hai người tu vi Kim Đan cho nên cũng không ai dám ngăn cản.Tu tiên đều giống nhau, lúc bắt đầu sẽ là Luyện Khí, sau đó tới Trúc Cơ, Kim Đan, từ từ lên tới Nguyên Anh.

Tu vi Kim Đan đa số đều là đệ tử nội môn của các môn phái, hoặc là con cháu của các đại gia tộc.

Cũng không biết tại sao mấy người này lại đuổi giết nữ nhân kia.Hình như nữ tử áo đỏ kia bị thương, nàng hoảng loạn chạy về hướng bên này.

Bởi vì trong thành có bày đại trận, tu vi dưới Nguyên Anh đều không thể ngự kiếm phi hành, cho nên nhìn nàng chạy rất chật vật.Giây tiếp theo, mắt nàng sáng rỡ! Ra sức chạy tới chỗ Dạ Trầm Uyên."Cứu ta với!"Dạ Trầm Uyên ngẩng đầu, nhìn thấy một người toàn thân đỏ như lửa chạy tới chỗ mình.


Hắn ngạc nhiên, nữ nhân đó lại chính là Kỷ Hồng Nhan.Nhìn thấy nàng Dạ Trầm Uyên lại nhớ tới Ba ngày gọi hồn hương, nháy mắt sắc mặt trở nên khó coi.

Nữ nhân kia cố tình chạy tới còn tránh ở sau lưng hắn, nắm chặt lấy quần áo hắn, dứt cũng không dứt ra được.Bên kia đã đuổi tới đây, thấy vậy ngay lập tức coi hắn thành đồng phạm với yêu nữ kia."Được lắm, ta nói mà một người như ngươi thế nào lại dám trộm bảo vật của Tiết gia ta, thì ra còn có đồng phạm."Kỷ Hồng Nhan áp sát vào lưng của Dạ Trầm Uyên, nghe được như vậy, theo bản năng nói: "Cứu ta! Ta không trộm."Dạ Trầm Uyên nhíu nhíu mày, vốn dĩ hắn không muốn tham gia vào chuyện này, không ngờ đối phương không nói thêm lời nào đã đưa vũ khí lên: "Còn dám già mồm? Chịu chết đi!" Vừa nói xong, đòn công kích của đối phương đã đánh tới trước mặt.

Dạ Trầm Uyên thầm cảm thấy thật đen đủi, lại theo bản năng đẩy Kỷ Hồng Nhan ra, hắn làm như vậy chẳng qua là thói quen hắn làm với sư phụ từ xưa tới giờ.

Mỗi lần có địch đánh tới hắn sẽ đều tự nhiên che chắn phía trước Nguyên Sơ, không để nàng phải ra tay.Nhưng Kỷ Hồng Nhan không biết, nàng nhìn bóng lưng Dạ Trầm Uyên.

Nhớ lại sự đau đớn của vết thương từ lần chia tay trước, nàng lấy tay che miệng vết thương, đôi mắt to nhìm chằm chằm Dạ Trầm Uyên không chớp mắt, khóe miệng không kìm được hiện ra tươi cười.Lão Lệ ở trong thức hải kêu oa oa: "Những người này tại sao lại không phân rõ trắng đen vậy chứ? Còn ngươi nữa, ngươi nói xem con đường ngươi đi như thế nào mà lúc nào cũng găp chuyện hết vậy? Hơn nữa, ngươi mới Trúc Cơ, có thể không cần vừa ra tay đã gặp phải hai người Kim Đan, hai người Trúc Cơ chứ?"Thật sự Dạ Trầm Uyên cũng rất bực tức, hắn dùng một chiêu đánh đối phương lui ra, lạnh lùng nói: "Các ngươi tìm nhầm người rồi, ta không quen nàng ta.""Hứ!" Đối phương trong lòng hơi hoảng, nhưng không thể hiện lên trên mặt một chút nào: "Nàng trốn phía sau lưng ngươi, ngươi cũng che chở cho nàng, còn nói không quen ư? Đi chết đi!" Tuy nói như vậy nhưng hắn thấy tu sĩ Trúc Cơ trước mặt quá quỷ dị, tu vi của bốn người bọn họ đều cao hơn hắn, nhưng linh lực của đối phương giống như dùng hoài không hết, đánh nhau một hồi lâu mà hơi thở của hắn vẫn vững vàng.

Tuy rằng, hắn không thể giết được đám người bọn họ nhưng bọn họ cũng không làm gì được hắn, thật sự gặp quỷ rồi!Dạ Trầm Uyên cảm thấy không thể nói chuyện được với nhóm người này rồi, nên truyền âm cho Kỷ Hồng Nhan: "Ngươi chạy đi!"Chỉ cần Kỷ Hồng Nhan đi rồi, hắn sẽ có biện pháp thoát thân.

Tốt nhất sau này đừng gặp lại Ma nữ này nữa.Lúc này Kỷ Hồng Nhan mới phản ứng lại, suy nghĩ lại thì Dạ Trầm Uyên mới chỉ là Trúc Cơ, tuyệt đối không phải là đối thủ của bốn người kia.


Vì vậy, tròng mắt nàng vừa chuyển động, cũng không cậy mạnh, cầm một hòn ngọc đang phát sáng đưa ra: "Được rồi, đừng đánh nữa, ta trả lại cho các ngươi là được chứ gì?"Chỉ đáng tiếc, nàng tốn hết bao nhiêu công sức mới trộm được thứ này, thế mà bị phát hiện.Đối phương nghe nói nàng muốn trả lại đồ vật, vội vàng không đánh nữa.

Rốt cuộc Dạ Trầm Uyên cũng là một Trúc Cơ quỷ dị như vậy, nhất định là xuất thân từ danh sư danh môn.

Nếu bọn họ có thể lấy lại đồ, còn liều mạng với hắn làm gì?Dạ Trầm Uyên trừng mắt liếc Kỷ Hồng Nhan một cái, nữ nhân này, không phải vừa mới lúc nãy nàng còn nói nàng không trộm sao?Kỷ Hồng Nhan nhìn Dạ Trầm Uyên lè lưỡi.

Sau đó đi tới chỗ người của Tiết gia, dù sao có thể gặp được Dạ Trầm Uyên, bảo vật này cũng không tính toán làm gì nữa.Nghĩ như vậy, nàng đi tới chỗ đối phương.

Nhưng mà ngay lúc này, sự việc đột nhiên chuyển biến! Bởi vì nàng đang bị thương, nên vấp phải cục đá suýt nữa té ngã.

Viên Lưu ly châu kia bị rơi trên mặt đất, thế nhưng lại vỡ nát!Nó như thế mà bị vỡ nát!Linh khí màu xanh nhạt mờ ảo thoát ra, linh dịch ở trong linh châu chảy xuống đất chỉ một chút đã không thấy tăm hơi!Tất cả mọi người đều chết đứng tại chỗ.

Lúc sau người của Tiết gia lấy lại tinh thần, hai mắt đỏ au.


Người cầm đầu rút bảo kiếm ra."Ta giết các ngươi!"Thật sự Kỷ Hồng Nhan không nghĩ tới ở Tu Tiên giới này còn có đồ vật yếu ớt đến như vậy.

Thấy đối phương ra tay tàn nhẫn, tốc độ rất nhanh, nàng muốn né tránh nhưng cũng không né được.Ngay thời khắc mấu chốt, nhát kiếm kia bị Dạ Trầm Uyên đẩy ra.

Hiển nhiên đồ vật vừa mới vỡ nát kia rất quan trọng đối với Tiết gia.

Bây giờ nó vỡ nát rồi, người của Tiết gia cũng bất chấp không nghĩ tới bối cảnh của Dạ Trầm Uyên nữa, bốn người lùi về phía sau một bước, hét lớn: "Kết trận!"Trong nháy mắt âm thanh vừa dứt, trận pháp đã kết thành.

Một trận pháp màu xanh đột nhiên hiện lên trên mặt đất, bao vây bọn họ ở trong đó, thật giống như thanh kiếm nhọn."Các ngươi dám hủy hoại linh dịch trăm năm khó tìm của Tiết gia ta, đi chết đi!"Nói xong, trên bầu trời xuất hiện một thanh kiếm khổng lồ, chém mạnh về phía Dạ Trầm Uyên.

Nếu bị kiếm này đâm trúng, dựa vào tu vi của Dạ Trầm Uyên nếu không chết cũng mất nửa cái mạng.

Dạ Trầm Uyên căng thẳng, hắn vô thức duỗi tay nắm Kỷ Hồng Nhan kéo về phía sau.

Quỷ tung bộ được lão Lệ dạy được vận dụng tới mức tối đa.


Nhưng ngay lúc hắn định thoát ra, đột nhiên xung quanh hiện ra hồng quang, thì ra đây là trận pháp nổi tiếng của Tiết gia.

Mặc dù tốc độ của Dạ Trầm Uyên rất nhanh nhưng bị trận pháp này bao vây, cũng không chạy ra khỏi phạm vi công kích của bọn họ được.Dạ Trầm Uyên không còn cách nào, chỉ có thể xuất ra Lăng Thiên thuẫn.

Mà lúc đó, có một thân ảnh màu xanh nhẹ nhàng bay tới, nàng làm lơ hai trận pháp đan xen, nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt Dạ Trầm Uyên.

Ngay sau đó, một thanh kiếm to như ngọn núi chém mạnh xuống, mang theo rất nhiều sát khí, một phát đánh tới.Chỉ nghe "ầm" một tiếng, bụi bay đầy trời.

Linh lực mạnh như vậy, một kiếm hạ xuống chỉ sợ cả tòa thành sẽ bị nứt ra làm đôi, cũng may là Tiết gia có thể bồi thường được.Nhưng khi bụi đất tan đi, những người đang bao vây xem xung quanh phát hiện mặt đất cũng không hề bị nứt ra.

Dạ Trầm Uyên ngẩng đầu lên, nhìn thấy trước mặt một người mặc áo lụa màu xanh, bóng dáng ngạo nghễ đứng thẳng, bàn tay trắng nõn lộ ra.

Vậy mà trực tiếp dùng tay không đỡ một linh kiếm vô hình thật lớn.

Chuyện này, chuyện này không có khả năng!.

Bình Luận (0)
Comment