Mãi Yêu Em Như Vậy

Chương 77

Edit: Mina

Ngón trỏ của Kỷ Tiện Bắc nhẹ nhàng mơn trớn má cô, sau một lúc lâu cô vẫn không lên tiếng, ngây ngốc nhìn anh.

Anh cúi đầu hôn cô: “Lúc cầu hôn cũng không thấy em kích động đến vậy.”

Hạ Mộc túm chặt áo sơmi bên hông anh, cô nói: “Cầu hôn sao giống đăng ký kết hôn được, cầu hôn vẫn là quan hệ bạn trai bạn gái, còn sau khi đăng ký, chúng ta sẽ trở thành vợ chồng đấy.”

Kỷ Tiện Bắc ấn đầu cô trong ngực, cúi đầu hôn lên vành tai cô, “Vậy cứ quyết định thế nhé, thứ sáu chúng ta đi đăng ký.”

Khóe môi Hạ Mộc cong lên: “Em nghe theo anh hết.”

Kỷ Tiện Bắc dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu cô, “Em yêu, cảm ơn em.”

Cảm ơn cô kiêu ngạo vẫn bằng lòng buông bỏ hư vinh, bằng lòng thỏa hiệp, về nước thăm anh, anh nằm mơ cũng không nghĩ tới cô lại trở về.

Hạ Mộc chợt nói tiếp: “Đăng ký rồi em vẫn sẽ tiếp tục chiến tranh lạnh với anh.”

Kỷ Tiện Bắc: “……”

Hạ Mộc ngửa đầu, đôi mắt híp lại, nhìn anh: “Sao cứ cảm giác anh không hài lòng lắm nhỉ?”

Kỷ Tiện Bắc cũng học theo giọng điệu của cô: “Anh nghe theo em hết.”

Hạ Mộc cười, lại nói: “Ngày trước em không cãi nhau không cáu giận anh, anh nói em vô tâm vô phổi, giờ em tỏ thái độ với anh, anh lại cảm thấy em khó bảo đúng không?”

“Không phải, cô gái xinh đẹp nên khó chiều.”

Hạ Mộc cười ha ha.

Kỷ Tiện Bắc ôm cô trong lòng suốt dọc đường đi về.

Hạ Mộc nghiêng mặt về phía cửa sổ ngắm nhìn cảnh đêm bên đường, giờ khắc này cả người cô thả lỏng, không cần nghĩ tới những môn học đau đầu, cũng không cần lo lắng chưa thi qua nhất khẩu, cũng tạm thời không cần lo nghĩ sau khi trở về phải xin học chuyên ngành thứ hai.

“Nhìn gì thế?” Kỷ Tiện Bắc xoa nhẹ vành tai cô.

Hạ Mộc chỉ chỉ bên ngoài: “Cảnh đường phố, cây cối xanh biếc, hoa cỏ um tùm, cả những cột đèn đường nữa.”

“Cảnh đêm New York không đẹp bằng Bắc Kinh à?” Kỷ Tiện Bắc muốn cô xoay người lại nhìn anh.

Hạ Mộc: “Cảnh đêm New York đương nhiên đẹp rồi, nhưng không thể so với Bắc Kinh được.”

Bởi vì thành phố này có người đàn ông cô yêu, và cả ngôi nhà của bọn họ.

Ngắm nhìn một lúc, Hạ Mộc thu tầm mắt nhìn anh: “Muốn bàn bạc với anh một chuyện.”

Kỷ Tiện Bắc ý bảo cô nói tiếp.

Hạ Mộc lấy giọng điệu thương lượng: “Em muốn xin học chuyên ngành tin tức tại Columbia University một năm, nếu em xin được, tháng Năm năm sau sẽ tốt nghiệp.” Cô túm cổ áo sơmi của anh: “Được không?”

Kỷ Tiện Bắc nhìn cô như có điều suy tư, mấy giây sau mới nói: “Đến lúc đó em phải qua lại cả hai bên, một năm này em luôn phải trong trạng thái tải lượng công việc lớn, sức lực không thể theo kịp.”

Hạ Mộc lại túm lấy cổ áo anh: “Theo kịp, con người của em không giống những người khác, là càng học càng có sức, em không sợ bận rộn không sợ mệt mỏi, chỉ sợ rảnh quá không có việc gì làm.”

Cô nói: “Có rất nhiều bạn học của bọn em học đồng thời hai chuyên ngành, cuộc sống của các cô ấy rất thú vị, khi anh không coi học hành là gánh nặng thì sẽ không thấy mệt nữa.”

Kỷ Tiện Bắc không nỡ để cô phải mệt mỏi, nhưng cô sảng khoái đồng ý đi đăng ký kết hôn với anh, không hề chùn bước, anh không thể quản quá rộng, cuối cùng đành phải đồng ý với cô.

Về đến nhà, sau khi Hạ Mộc mở cửa bật đèn, đèn vừa sáng lên được vài giây bỗng phụt tắt.

Cô quay đầu: “Có phải… Ưm…” Bị mất điện không?

Mấy từ sau bị Kỷ Tiện Bắc hôn nuốt vào.

Kỷ Tiện Bắc chắn cô trước cửa nhà, vén mái tóc dài của cô sang một bên, bắt đầu hôn xương quai xanh của cô.

Vừa hôn vừa cởi quần áo của mình.

Hạ Mộc ôm cổ anh, cố không phát ra âm thanh, “Anh không thể chờ lên phòng ngủ hẵng sao?”

Giọng Kỷ Tiện Bắc trầm thấp dồn dập: “Không chờ được.”

Anh vén làn váy của cô lên.

Đã gần hai tuần không thân mật, cơ thể quen thuộc lẫn nhau cấp bách mong muốn đối phương.

Hạ Mộc còn chưa phản ứng lại, cơ thể đã bị anh lấp đầy, phần thiếu hụt trong lòng cũng được lấp đầy.

Cả người đầy ắp.

Kỷ Tiện Bắc bế cô lên, mỗi lần hai chân cô quấn lấy hông anh, toàn thân dán lên người anh thì mọi nỗi bất an nóng nảy mới có thể hoàn toàn lui đi.

Từ dưới lầu lên tới lầu trên, làm hai lần.

Mãi đến khi Hạ Mộc nằm bẹp trên giường, mồ hôi dính đầy người thì họ mới tách ra.

Kỷ Tiện Bắc vẫn đang hôn cô, Hạ Mộc vỗ anh: “Rót cho em ly nước.” Cô vỗ nhẹ yết hầu, giọng nói khàn đặc…

“Ngay đây.”

Kỷ Tiện Bắc không muốn buông cô ra, tìm bộ quần áo mặc vào, đi xuống lầu.

Trong phòng bếp, nhìn thấy hai chiếc ly đôi cách nhau quá xa, Kỷ Tiện Bắc nhíu mày, lại đặt cái ly của mình ngay cạnh ly của Hạ Mộc, để môi của hai chiếc sát vào nhau.

Anh tìm cái ly khác rót nước ấm rồi đi lên lầu, vừa lên đến chiếu nghỉ cầu thang, di động của Hạ Mộc vang lên, anh lại quay lại phòng khách, nhặt túi xách vứt trên mặt sàn, lấy ra di động.

Hiển thị người gọi đến là Hứa Mạn.

Anh nhìn chằm chằm vài giây, cầm di động lên lầu.

Hạ Mộc vừa định chợp mắt chốc lát, Kỷ Tiện Bắc đi vào, đưa điện thoại cho cô: “Hứa Mạn gọi cho em.”

“Ai cơ?” Cô nghe, không dám tin, xác nhận lại lần nữa.

“Hứa Mạn.”

Hạ Mộc nhận lấy di động, tìm dãy số ấn gọi lại, Hứa Mạn rất nhanh nghe máy.

Không ai lên tiếng, trong điện thoại im lặng vài giây.

Vẫn là Hứa Mạn mở miệng trước: “Quà sinh nhật tớ đưa cậu, cậu có nhận được không?” Bỏ thêm câu: “Gửi đến công ty của cậu.”

Hạ Mộc ngẩn ra: “Quà gì?”

Thì ra không nhận được thật, Hứa Mạn: “Một bó hoa hồng, một hộp chocolate.”

Chua xót trong lòng Hạ Mộc tràn ra, cô nói: “Tớ sang nước Mỹ từ tháng 1, chắc đồng nghiệp bận quá nên đã quên nói lại với tớ.” Hai giây sau: “Từ giờ trở đi, tớ vẫn sẽ tiếp tục yêu cậu, bù lại mấy tháng vừa qua.”

Giọng nói vừa dứt, Kỷ Tiện Bắc không khỏi nhìn về phía cô.

Hạ Mộc cũng liếc nhìn anh, cảm nhận rõ ánh mắt không vui của anh, cô nhếch mi về phía anh, bật loa ngoài, khoa tay múa chân tạo hình trái tim với anh.

Lúc này sắc mặt Kỷ Tiện Bắc mới dịu đi, Hạ Mộc nghẹn cười, người đàn ông này giờ còn tranh giành tình cảm với cả phụ nữ.

Hứa Mạn bình ổn tâm tình, không nhắc lại những chuyện không thoải mái trước kia.

Cô ấy nói: “Tối nay Nhậm Sơ gọi cho tớ, nói khi nào rảnh thì tụ họp, nhưng mấy ngày tới cậu ấy phải đi thăm họ hàng thân thích, hai chúng ta đi chơi trước đi.”

Hạ Mộc: “Được, lúc nào tớ cũng có thời gian.”

Hứa Mạn: “Không phải cậu thích uống cafe sao? Mình thấy có một quán rất nổi, có Blue Mountain cậu thích, là quán cafe nổi tiếng trên mạng xã hội, tên quán cũng khá hay.”

Hạ Mộc: “Tên là gì?”

Hứa Mạn: “Tên Mật mã thời gian, cậu đã nghe bao giờ chưa?”

Đâu chỉ nghe qua.

Lần đầu tiên cô uống cafe chính là ở đó, lần đầu tiên Kỷ Tiện Bắc nắm tay cô cũng chính là ở đó, bị Đường Văn Tích dẫm đạp lòng tự tôn cũng là ở đó.

Về sau cô cũng không tới đó nữa.

Nhưng Blue Mountain tiệm cafe kia đúng thật rất ngon, có thể so sánh với quán cafe hiện cô đang làm ở New York.

Hứa Mạn không nghe thấy đáp lại, cho rằng Hạ Mộc không biết quán cafe đó, vì thế nói kỹ hơn: “Chủ quán cafe đó là người chủ trì kênh kinh tế tài chính, chắc cậu từng gặp rồi, tên là Đường Đường.”

Hạ Mộc: “Từng gặp, không thân.”

Lần đó gặp qua ở buổi Hội nghị Thượng đỉnh Tài chính, là đồng nghiệp của Viên Dịch Lâm.

Lúc ấy ăn cơm, mấy người cùng bàn Viên Dịch Lâm thỉnh thoảng nhìn về phía cô, trong đó có người tên Đường Đường kia, ngũ quan tinh xảo xuất chúng, nhưng chắc chắn ngày đó cũng từng xoi mói cô.

Thật ra Hạ Mộc không biết, ngày đó Đường Đường chỉ nói đúng một câu, khi người khác nói cô vừa mới tốt nghiệp sao mua nổi bộ lễ phục đó, Đường Đường đã nói: “Cũng không nhất định mà, nói không chừng nhà có điều kiện thì sao.”

Sau lại cô ấy cũng không bàn luận thêm gì khác.

Hứa Mạn vẫn đang nói tiếp về quán cafe kia: “Quán cafe đó thực sự giống một biển hoa, đến quán vào mùa này vừa thơm lại đẹp, mấy hôm trước tớ thấy trên Weibo của Đường Đường đăng ảnh chụp quán, giống hệt như thị trấn cổ tích vậy, ngày mai đi ra ngoài chơi không?” Cô ấy hỏi ý kiến Hạ Mộc.

Hạ Mộc: “Được, vừa hay tớ cũng muốn uống Blue Moutain.”

Hai người hẹn chiều mai 2 giờ gặp nhau ở quán cafe.

Đặt di động xuống, Kỷ Tiện Bắc đưa ly nước ấm đến bên môi cô, “Nếu em không muốn đến quán cafe kia thì đổi sang một quán khác.”

Uống hết nửa ly nước, Hạ Mộc lắc đầu: “Không sao.”

Kỷ Tiện Bắc để ly nước một bên, hai tay chống bên người cô, Hạ Mộc thuận thế ôm cổ anh, cười nói: “Ở đó cũng có ký ức đẹp mà, là lần đầu tiên em được người khác phái cầm tay.”

Cô cắn cằm anh: “Anh nói thật đi, có phải hôm đó anh đã muốn nắm tay em rồi không, thế nên mới uống cafe của em?”

Kỷ Tiện Bắc cười: “Muốn uống nước miếng của em, cũng muốn cầm tay em.”

Nói xong hai người lại hôn nhau…

Chiều hôm sau.

Hứa Mạn tới quán cafe sớm hơn Hạ Mộc, lúc tới nơi mới 1 giờ rưỡi.

Cô tìm vị trí cạnh cửa sổ, trong tiệm tràn ngập hương hoa, như đặt mình trong một biển hoa, mọi phiền não đều bay biến.

Hứa Mạn đánh giá quán cafe một vòng, cảm thấy hết thảy vật trang trí ở đây đều vô cùng mới mẻ.

Nhìn đến góc trong vị trí cạnh cửa sổ, không khỏi ngẩn ra.

Là… Tiêu Ảnh?

Cô nhìn thêm vài lần, xác nhận chắc là Tiêu Ảnh thật.

Cô chưa từng nhìn thấy Tiêu Ảnh ngoài đời thực, lần đó cô xem video hội nghị Tài Chính, Tiêu Ảnh là người chủ trì, hơn nữa còn là đồng nghiệp của Hạ Mộc, thế nên cô mới có ấn tượng sâu.

Đường Đường cũng là người chủ trì kinh tế tài chính, các cô ấy coi như là người trong một vòng, tới đây không có gì kì lạ.

Đúng lúc Tiêu Ảnh ngẩng đầu, Hứa Mạn cảm nhận được, bỗng chốc thu tầm mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tiêu Ảnh nhìn Hứa Mạn một lúc, con gái riêng của chú Hai Kỷ Tiện Bắc, người trong giới ai cũng biết, khuôn mặt rất giống Kỷ Tiện Bắc, lúc trước cô ta và đám người Đường Văn Tích đi quán bar uống rượu, Đường Văn Tích nhận ra Hứa Mạn.

Nghe nói dạo gần đây chú Hai Kỷ Tiện Bắc đang tranh cãi rất to với người nhà, nhưng cô ta không quan tâm đến mấy chuyện lằng nhằng này.

Tiêu Ảnh cúi đầu tiếp tục xem di động, gửi tin nhắn cho Đường Đường: [ Chị, bao giờ chị tới? ]

Đường Đường: [ Chắc hôm nay phải để em leo cây rồi, lãnh đạo vừa thông báo phải đi dự họp, không biết bao giờ mới xong, đang định gọi báo em. ]

Tiêu Ảnh: [ Chị bận việc của chị đi, em ngồi lại thư giãn một lát, nếu đến 5 giờ chị vẫn chưa tới thì em sẽ về trước, ngày mai lại tới tìm chị. ]

Đường Đường: [ Được. ]

Tiêu Ảnh đặt di động xuống, quan hệ giữa cô ta và Đường Đường rất bình thường, quen nhau lúc làm việc, ngày thường thi thoảng tương tác trên Weibo, lần này cô ta tới tìm Đường Đường là muốn thông qua Đường Đường làm quen với vài người Đường Đường quen biết từ nhỏ.

Nhà Đường Đường tuy không có bối cảnh lớn, nhưng bạn bè cô ấy chơi cùng từ nhỏ đều cực kỳ lợi hại.

Luật sư Khâu Tây Văn nổi tiếng, hay như Tưởng Bách Xuyên, đều là những người cô ấy quen biết từ nhỏ.

Hiện giờ nội bộ Tiêu Hoa hỗn loạn vô cùng, chị họ Tiêu Tiêu đã sứt đầu mẻ trán, không rảnh lo nghĩ việc thu mua công ty khoa học kỹ thuật.

Ý của bố cô ta là, nếu lúc này ông có thể giải quyết việc thu mua công ty khoa học kỹ thuật thì sẽ giành được một phiếu bên phía ông nội.

Mà Tưởng Bách Xuyên có cổ phẩn của công ty khoa học kỹ thuật.

Hứa Mạn vừa đọc tin tức giải trí vừa chờ Hạ Mộc, di động có người gọi tới, là Nhậm Sơ.

“Alo.”

Nhậm Sơ: “Cậu đang ở công ty à? Tôi qua tìm cậu lấy tài liệu.”

Hứa Mạn: “Không, đang ở quán cafe, hẹn gặp Hạ Mộc đi uống trà chiều.”

Nhậm Sơ: “Với Hạ Mộc?”

Hứa Mạn: “Đúng vậy.”

Nhậm Sơ: “Sao hai cậu không gọi tôi?”

Hứa Mạn: “Con gái chúng tôi có chuyện của con gái chúng tôi để nói, hôm nào đi quán bar uống rượu gọi cho cậu sau.”

Nhậm Sơ: “Vậy cũng được.”

Cúp điện thoại, Hứa Mạn cầm túi xách, gọi cho Hạ Mộc: “Chừng nào thì cậu tới? Bàn của chúng mình là bàn số 9, tớ đi toilet một lát.”

Hạ Mộc: “Được, tớ đang tìm vị trí đậu xe, chắc khoảng mười mấy phút sẽ lên.”

Hứa Mạn đi ra toilet, Hạ Mộc vẫn chưa tới, cô bất giác nhìn vào góc, Tiêu Ảnh đã rời đi.

Vài phút sau, Hạ Mộc vội vàng đẩy cửa tiến vào.

“Cậu tới lâu chưa?” Cô ngồi xuống đối diện Hứa Mạn.

Hứa Mạn: “Cũng vừa đến không lâu, sợ kẹt xe nên ra cửa sớm.” Hứa Mạn gọi phục vụ hai tách Blue Moutain.

Cô ấy nhìn Hạ Mộc: “Khí hậu New York có thể dưỡng da đẹp lên à? Cứ cảm thấy da cậu căng mịn hơn trước kia?”

Hạ Mộc sờ sờ mặt: “Không phải trước giờ vẫn luôn căng mịn như thế sao?”

Hứa Mạn cười: “Khiêm tốn chút được không hả?”

Hạ Mộc: “Không còn cách nào, vẻ đẹp trời sinh khó bỏ đi được.”

Hứa Mạn: “……”

Trong lúc lơ đãng cô ấy nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay Hạ Mộc, “Cầu hôn rồi à?”

Hạ Mộc cười: “Sắp đăng ký kết hôn rồi, có phải nên tặng quà gì không?”

Hứa Mạn không tin nổi, phản ứng đầu tiên là: “Cậu đổi bạn trai?”

Hạ Mộc: “…… Cậu phải có niềm tin, đàn ông nhà họ Kỷ không phải ai cũng khốn nạn.”

Hứa Mạn cũng cười: “Đúng là không ngờ tới.”

Không nghĩ tới Kỷ Tiện Bắc sẽ cưới một cô gái không có bối cảnh gia đình gì như Hạ Mộc.

Giờ khắc này, Hứa Mạn đổi mới nhận thức về Kỷ Tiện Bắc không ít.

Cô ấy hỏi Hạ Mộc: “Lần này cậu trở về là để đăng ký kết hôn à?”

Hạ Mộc lắc đầu: “Lần này chỉ định về thăm, không ngờ tới chuyện đăng ký kết hôn thật.”

Hứa Mạn: “Tuy tớ nhìn Kỷ Tiện Bắc không thuận mắt, nhưng tớ vẫn muốn chúc phúc hai cậu, khi nào đi đăng ký? Ngày đó tớ phải tặng cậu món quà thật to mới được.”

Hạ Mộc: “Thứ sáu tuần này.”

Hứa Mạn: “Vậy là tốt rồi, vẫn còn thời gian chuẩn bị.”

Hai người không ai nhắc đến những chuyện không vui trước kia, giờ đã không còn bí mật, nói chuyện cũng không cần kiêng dè điều gì.

Nói đến chuyện gia đình dạo gần đây, Hứa Mạn hỏi cô đã dẫn Kỷ Tiện Bắc về nhà chưa?

Hạ Mộc: “Về từ lâu rồi, về ngay sau hôm Hội nghị Tài chính.”

Hứa Mạn: “Cậu tới nhà Kỷ Tiện Bắc có hồi hộp không?”

Hạ Mộc: “Vẫn chưa tới, Kỷ Tiện Bắc nói đợi tớ tốt nghiệp rồi tới sau, lần này đi đăng ký anh ấy cũng chỉ mới nói với bố mẹ anh ấy, bố mẹ anh ấy không phản đối gì, còn chúc mừng anh ấy một hồi.”

Hứa Mạn: “Vậy là ổn rồi.”

Cafe được mang lên, Hứa Mạn nhấp một ngụm, nói tiếp: “Sau khi đi làm tiếp xúc với xã hội, nhìn nhận mọi chuyện cũng khác hẳn lúc đi học, trước kia cảm thấy hai người yêu nhau là đủ, giờ mới nhận ra, có đôi khi tình yêu mới là thứ không đáng tin nhất.”

Hạ Mộc cười: “Cảm giác mấy tháng này cậu trưởng thành lên.”

Hứa Mạn: “Ừ, muốn nghe thử tớ giác ngộ được gì không?”

Hạ Mộc: “Nghe khá thú vị, nói đi.”

Hứa Mạn: “Tớ cảm thấy, hôn nhân vẫn nên có lời chúc phúc của bố mẹ thì tốt hơn, giống như cậu với Kỷ Tiện Bắc, có được chúc phúc của bố mẹ anh ta, đương nhiên, không có nghĩa không có lời chúc của bố mẹ thì hai người không thể hạnh phúc, thế nhưng sau khi kết hôn có rất nhiều chuyện phức tạp, nhất là đến từ phía cuộc sống gia đình, thời gian càng dài mâu thuẫn nhỏ tích tụ thành mâu thuẫn lớn, cuối cùng bởi vì chút chuyện vặt vãnh không đáng mà làm rùm beng lên, bên nữ không cam lòng, cảm thấy người đàn ông không còn yêu mình, bên nam thì sao, thấy mệt mỏi, cảm thấy người phụ nữ không hiểu anh ta, lúc này nếu bố mẹ chồng cậu nhìn cậu không vừa mắt, hoặc bố mẹ vợ nhìn chàng rể không thuận mắt, thì lại càng tưới thêm dầu vào lửa, gia đình này cứ thế chia làm đôi.”

Hạ Mộc lắc nhẹ tách cafe: “Cậu mới từng này tuổi, sao lại cảm khái được nhiều điều vậy?”

Hứa Mạn: “Có nhiều đồng nghiệp nữ là người từng trải, nghe mấy cô ấy nói nhiều thành ra nhớ hết vào lòng.” Cô ấy nói: “Nhưng có lẽ cậu sẽ không gặp phải mấy chuyện phiền não này đâu, Kỷ Tiện Bắc không giống những người đàn ông khác, bố mẹ anh ta cũng là những người thấu tình đạt lý.”

Hạ Mộc gật đầu: “Phước đức ba đời mới gặp được anh ấy.”

Hứa Mạn nói: “Vốn tớ còn nghĩ tớ rất hiểu cậu, giờ lại cảm thấy giác quan thứ sáu của tớ sai rồi.” Cô ấy cười, nhấp ngụm cafe.

Hạ Mộc: “Trước kia cảm thấy tớ thế nào?”

Hứa Mạn: “Cảm thấy cậu là động vật máu lạnh, sẽ không yêu đương với ai, đối với cậu, yêu đương quá lãng phí thời gian, nhưng giờ lại cảm thấy cậu ngày càng giống thiếu nữ, ánh mắt cũng ấm áp hơn.”

Hạ Mộc lấy gương trang điểm ra nhìn, ngắm bản thân trong gương: “Rõ thế sao?”

Hứa Mạn nắm nhẹ tách cafe, một tay nâng cằm: “Bản thân cậu không cảm nhận được đâu, dù sao tớ cảm nhận được, ngày trước cậu lạnh như băng, mang đến cho người ta cảm giác vừa mới ra khỏi kho đông lạnh, bây giờ nhìn cậu, cảm nhận rõ là cô gái rơi vào bể tình, hạnh phúc hiện lên hết đôi mắt.”

Hạ Mộc cất gương đi, tự mình không thấy được bất cứ thay đổi gì.

Cô hỏi Hứa Mạn: “Từ khi nào cảm thấy tớ rơi vào lưới tình?”

Hứa Mạn: “Lần đó nằm viện, tớ gọt táo ăn, nói táo ăn ngon, thuận miệng hỏi cậu mua ở đâu, cậu nói là bạn trai cậu mua, còn nói không cho cậu ăn nhiều, lúc ấy vẻ mặt cậu rất giống thiếu nữ mới lớn, không biết còn tưởng cậu vừa mới yêu.”

Hạ Mộc nhớ lại cảnh tượng khi ấy, sau một hồi, cô nói: “Cậu nói không sai.”

Hứa Mạn ngẩn ra: “Hả?”

Hạ Mộc nói: “Cậu nói tớ như vừa mới yêu, quả thật là vậy, tuy rằng khi đó tớ với Kỷ Tiện Bắc ở bên nhau sắp tròn ba năm, nhưng đến lúc ấy tớ mới ý thức được, hình như tớ đã thích anh ấy rồi.”

Hứa Mạn vừa uống ngụm cafe, bị sặc: “Còn hình như?? Có nghĩa là… Ba năm trước cậu, cậu… Trời ạ, cậu không yêu Kỷ Tiện Bắc, cậu trẻ tuổi như thế, vậy mà có thể ở chung với anh ta ba năm mà không bị phát hiện, mấu chốt là anh ta còn đối xử với cậu rất tốt, anh ta cũng đâu có ngốc, sao cậu lừa được anh ta thế? Cuối cùng còn lừa được kết hôn nữa?”

Hạ Mộc cười: “Không còn cách nào, ai bảo tớ diễn xuất điêu luyện vậy chứ?” Cô hơi ngước cằm: “Hâm mộ không?”

Hứa Mạn: “Hâm mộ ghen tị phẫn hận, nói đi, ở chung với người đàn ông IQ lẫn EQ đều cao thì phải làm thế nào, không đúng, là cách nào lừa được anh tâm phục khẩu phục kiên quyết chỉ yêu mình cậu như thế?”

Hạ Mộc uống vài ngụm cafe, cười nói: “Cậu tin là thật?”

Hứa Mạn: “Mẹ nó, cậu lại lừa tớ?”

Hạ Mộc nói đùa xong, nghiêm túc nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, cảm thấy anh ấy là người đàn ông đẹp trai nhất tớ từng gặp, nhưng không nghĩ nhiều, về sau anh ấy theo đuổi tớ, tớ cũng đồng ý, ngoài lòng hư vinh thì đương nhiên cũng có chút thích cùng với thưởng thức, nhưng không phải tình yêu, với tớ mà nói, yêu không phải vẻ bề ngoài, mà là yêu từ những thứ nhỏ nhặt phức tạp trong cuộc sống, đến đi sâu vào tâm hồn của đối phương, lại nói lúc ấy tớ nghèo không một xu dính túi, làm gì có thời gian yêu đương, hơn nữa tớ biết sẽ không có kết quả với anh ấy, thì lại càng không muốn trả giá.”

Hứa Mạn tò mò: “Chuyện gì làm cậu thay đổi?”

Hạ Mộc: “Cũng không hẳn chuyện gì cụ thể, ba năm nay, từng việc một.” Cô suy nghĩ tìm từ, “Giống như học tiết chính trị cấp ba, lượng biến đổi đến một giới hạn nhất định thì sẽ chuyển hóa thành chất, lần đó tớ nằm viện, anh ấy nổi giận hung dữ với tớ, lần đầu tiên tớ cảm nhận được tình cảm mãnh liệt của anh ấy, hôm sau còn ấu trĩ đi mua 502 dính tớ lại, cũng chính lần đó, có lẽ tớ đã thay đổi từng chút một, sau đó, lúc tớ khoác lác với Tiêu Tiêu, anh ấy đã lắp ngay một phòng K để thỏa mãn lòng hư vinh của tớ, sau nữa anh ấy còn ngồi tàu hỏa về nhà cùng tớ.”

Dừng lại vài giây, cô thấp giọng nói: “Có lẽ lúc trên xe lửa, khoảnh khắc đó, tớ đã…”

Cô nghĩ nghĩ, nên biểu đạt như thế nào.

Hứa Mạn vẫn luôn lẳng lặng lắng nghe.

Hạ Mộc nói: “Chính vào lúc ấy, tớ đã thay lòng đổi dạ, đúng, là thay lòng đổi dạ, trước kia tớ yêu nhất là tiền, có thể khiến tớ yêu vô điều kiện cũng chỉ có tiền, nhưng lúc ấy, tiền và anh ấy, tớ yêu nhất là anh ấy.”

Lúc ấy, cô ghé trên đùi anh, ngắm nhìn bên ngoài cửa sổ xe lửa.

Anh chính là toàn bộ thế giới của cô.
Bình Luận (0)
Comment