Ma Thần Máu

Chương 349

Lại thêm một lúc nữa thì quan khách cũng đến đông đủ, các bàn trong đại sảnh đều chật kín người. Ác Quỷ Máu dùng thần niệm dò xét một chút, có bảy gã là Độ Kiếp Kỳ tu sĩ ngồi ở các bàn gần sân khấu, gần năm mươi người còn lại cũng là Đại Thừa Kỳ.

Du thuyền bắt đầu rời bến ra khơi, ánh sáng trong đại sảnh trở nên mờ ảo. Tiếng nhạc du dương như tiếng nước chảy vang lên, năm nữ nhạc công xuất hiện phía sau rèm sân khấu, mặc dù chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mờ ảo của họ, nhưng cũng có thể biết đó đều là những mỹ nhân tuyệt sắc.

"Tăng... Tang... Tình... Tang...Cắc... Cắc... Đinh... Đang... Đinh... "

Âm thanh tiếng sáo, đàn tranh, đàn tỳ bà, phách, đàn bầu hòa lẫn vào nhau thành một khúc nhạc êm dịu.

Diệu Âm Môn ngoại trừ tu luyện song tu và mị hoặc thì thủ đoạn công kϊƈɦ của họ chính là âm thanh, sử dụng các loại pháp bảo nhạc cụ tạo thành những giai điệu âm luật, bỏ qua pháp bảo phòng ngự tấn công trực tiếp vào thần hồn tu sĩ, cũng xem như một loại thủ đoạn công kϊƈɦ lợi hại.

Từ trong cánh gà sân khấu đi ra hơn mười nữ tử, các nàng đều mặc cung trang màu trắng, dáng vẻ yểu điệu thướt tha, trêи mặt đều đeo mạng che. Y phục của các nàng không quá lộ liễu, nhưng lại bó sát lấy cơ thể tôn lên những đường cong lả lướt.

Vũ điệu của các nàng giống như bướm lượn, uyển chuyển nhịp nhàng, những đôi chân di chuyển thoăn thoắt trêи sân khấu. Tà váy của họ tung bay trong ánh đèn, uốn lượn trong không trung.

Quan khách phía dưới đều bị vũ khúc và tiếng đàn mê hoặc, ngẩn ngơ ngắm nhìn các vũ nữ, Ác Quỷ Máu cũng không ngoại lệ, vừa xem vừa gật gù tán thưởng.

"Nếu công tử vừa ý cô nương nào cũng có thể nói với thϊế͙p͙ thân, thϊế͙p͙ sẽ giúp công tử chuyển lời, để lát nữa cô nương đó xuống hầu hạ công tử." - Hồng nhi cười mị mị.

"Họ cũng xem như xinh đẹp, nhưng vẫn không bằng nàng, họ chỉ như tinh tú, còn nàng mới là Nguyệt Lượng soi sáng màn đêm." - Ác Quỷ Máu khẽ lắc đầu, lại nâng một ly rượu uống cạn.

"Công tử thật biết nói đùa." - Hồng khẽ mỉm cười, lại tiếp tục rót rượu.

Bỗng có một gã tu sĩ Độ Kiếp Kỳ đi lại gần bàn của Ác Quỷ Máu. Hắn ta ăn mặc giống như một cái thư sinh, trêи thắt lưng còn đeo nghiên mực và ngọc bút, xem ra là một cái nho tu.

"Tiểu sinh là Thượng Quan Thư, hiện đang học tập tại Thượng Kinh Các. Tiểu sinh thấy vị đạo hữu đây anh tuấn bất phàm, nho nhã lễ độ, liền mạn phép đến chào hỏi một phen, muốn cùng đạo hữu kết giao." - Thượng Quan Thư chắp tay nói, bộ dạng rất là thân thiện.

Ác Quỷ Máu liếc mắt nhìn một chút.

"Ta không hứng thú với nam nhân, phiền ngươi đi chỗ khác." - Nó lãnh đạm đuổi người.

"Vậy thì xem như tiểu sinh thất lễ, hẹn gặp đạo hữu khi khác." - Thượng Quan Thư nhíu mày, bộ dạng niềm nở cũng biến mất.

"Bình thường tiểu sinh chưa thấy Hồng cô nương tiếp khách bao giờ, phải chăng là cô nương đã thay đổi luật lệ, liệu hôm nào có thể cùng tiểu sinh đàm đạo một phen?"

"Thϊế͙p͙ thân trước giờ vẫn như vậy, chỉ là bởi vì ra giá quá cao, hơn nữa lại chỉ hầu rượu, nên bình thường không đạo hữu nào để ý đến ta. Hôm nay gặp vị công tử đây có nhã hứng mời ta uống rượu, thϊế͙p͙ thân đương nhiên sẽ phụng bồi." - Hồng nhi cười nói.

"Hắn ta dùng mười vạn linh thạch để thuê cô rót rượu?" - Thượng Quan Thư sửng sốt hỏi.

"Đúng vậy!" - Hồng nhi khẽ gật đầu, lại tiếp tục rót rượu cho Ác Quỷ Máu.

"Nếu Thượng Quan tiên sinh muốn cũng có thể dùng linh thạch thuê ta hầu rượu, thϊế͙p͙ thân sẽ không từ chối." - Hồng nhi ý cười nồng đậm, cùng Thượng Quan Thư liếc mắt đong đưa.

"Tiểu sinh chỉ là một tên tú tài nghèo, hôm nay thấy phong thái của đạo hữu liền được mở rộng tầm mắt. Tiểu sinh xin cáo từ." - Thượng Quan Thư chắp tay chào Ác Quỷ Máu rồi rời đi.

"Mỹ nhân, nàng rót rượu một chút liền chém ta mười vạn linh thạch, cũng quá mắc đi chứ? Mấy cô nương kia bán thân một đêm cũng chỉ mấy ngàn." - Ác Quỷ Máu nghe Hồng nhi nói xong bụng cũng có chút đau xót.

"Việc này thϊế͙p͙ thân đã nhắc nhở từ trước, là công tử vẫn muốn mời ta uống rượu, chẳng lẽ lại muốn quỵt nợ? Nếu công tử không đủ tiền thì cũng có thể dùng pháp bảo đan dược gán nợ, thϊế͙p͙ thân sẽ dùng bảy phần mười giá thị trường thu mua."

"Tiền đương nhiên là có, nhưng nếu nàng đã ra giá cao như vậy, có thể hay không lại cùng ta thân cận một chút?" - Ác Quỷ Máu liền dụ dỗ.

"Không biết cùng công tử thân cận là như thế nào, nếu công tử làm ra việc gì quá đáng thì thϊế͙p͙ thân chỉ có thể thu thêm phụ phí." - Hồng nhi nghi hoặc hỏi.

"Không có gì, chỉ cần nàng ngồi gần ta một chút, để ta ôm eo nàng là được."

"Vậy thì có thể." - Hồng nhi liền gật đầu đồng ý, nàng chính là muốn dụ dỗ tên ngốc này một chút, lại cắt thêm mấy miếng thịt, lột sạch túi tiền của hắn.

"Long Nữ thân yêu, vừa nãy nàng nói mệt đúng không? Để ta đưa nàng vào không gian nghỉ ngơi một lúc." - Ác Quỷ Máu quay sang Long Nữ hỏi.

"Sắc quỷ!" - Long Nữ tức giận trừng mắt một cái, nhưng vẫn ngoan ngoãn biến thành rắn nhỏ, để cho Ác Quỷ Máu đưa nàng vào không gian di động.

"Nàng ngồi xuống đây, chúng ta uống rượu giao bôi." - Ác Quỷ Máu tự mình rót rượu đưa cho Hồng nhi, cũng không quên đem một giọt máu bỏ vào bên trong.

Mỹ nhân đồng ý ngồi cạnh Ác Quỷ Máu, cùng nó vòng tay uống rượu, nhưng trong mắt hai người đều có ý đồ riêng mà chỉ họ mới biết.

Màn vũ khúc của các vũ công cũng dần khép lại, các nàng di chuyển nhịp nhàng về phía hai bên sân khấu, sau đó di chuyển đến các bàn tiệc ngồi xuống cạnh quan khách.

Tiếng nhạc du dương cũng nhỏ dần rồi biến mất.

Từ trong cánh gà một mỹ nhân mặc cung trang lụa đỏ, dáng dấp vô cùng nóng bỏng, dù nàng đeo mạng che mặt nhưng chỉ qua ánh mắt và dáng người liền có thể khẳng định nàng là một mỹ nữ cực phẩm.

"Hồng Mộng kính chào quý vị công tử." - Mỹ nhân áo đỏ cúi người thi lễ, giọng nói của nàng như mật ngọt, khiến người ta yêu thích.

"Ta yêu nàng!" - Một gã nam tu sĩ ném lên sân khấu một túi linh thạch, miệng hô lớn.

"Đa tạ Bạch Vĩ đạo hữu mến mộ." - Hồng Mộng liền cúi người cảm tạ, túi linh thạch cũng biến mất một cách bí ẩn.

"Hôm nay các vị công tử đến thưởng thức ca kỹ là vinh hạnh của Diệu Âm Môn, thϊế͙p͙ thân xin hát một bài để đáp lại thịnh tình của quý công tử." - Hồng Mộng nhu tình như thu thủy, ánh mắt nhìn xuống các khách nhân, ánh mắt như mời gọi muốn đem người câu dẫn.

Những nữ nhạc công một lần nữa hòa tấu, âm thanh lúc này có chút buồn bã, khiến lòng người thương cảm.

"Ánh trăng trong bóng nước... Tinh tú nơi trời xa... Thϊế͙p͙ nơi này đơn côi lẻ bóng... Chỉ nguyện chàng lại ghé thăm... " - Khúc hát của Hồng Mộng được nàng sử dụng một loại thần thông nào đó, khiến âm thanh nghe du dương êm ái, lúc trầm lúc bổng, phối hợp với những nữ nhạc tạo thành một khúc ca ai oán, mô tả lại tình cảnh một thiếu nữ đang ngồi ngắm trăng sáng, trong lòng lại mong nhớ tình lang.

Ác Quỷ Máu cũng ngẩn ngơ thưởng thức một hồi, trong lòng có chút bi thương.

"Cô nàng đó là ai vậy? Cùng nàng trùng họ, có phải là có quan hệ với nàng?" - Ác Quỷ Máu đem Hồng nhi ôm eo, ghé miệng vào tai mỹ nhân hỏi nhỏ.

"Đó là tỷ tỷ của thϊế͙p͙ thân, môn chủ hiện tại của Diệu Âm Môn. Mặc dù tỷ tỷ hôm nay đã có người đặt trước, nhưng nếu công tử muốn thì thϊế͙p͙ có thể thay công tử ước hẹn với tỷ tỷ, để công tử ba ngày sau cùng nàng gặp riêng. Giá cả cũng không mắc, chỉ năm vạn linh thạch là có thể cùng nàng vui vẻ một phen." - Hồng nhi nhỏ giọng trả lời.

"Rẻ như vậy! Thật đáng tiếc!" - Ác Quỷ Máu nghe xong thì giật mình nói, sau đó lại lắc đầu.

"Sao lại đáng tiếc cơ chứ? Công tử có thể dễ dàng cùng tỷ tỷ gặp mặt, chẳng phải là rất tốt hay sao?" - Hồng nhi khó hiểu hỏi.

"Một mỹ nhân như vậy lại vì vài vạn linh thạch bán rẻ thân thể, khiến ta thay nàng ấy thương cảm." - Ác Quỷ Máu than thở.

"Tỷ tỷ thành thân rất sớm, cùng tỷ phu tu luyện song tu công pháp, nhưng tỷ phu đoản mệnh, trong một lần ra khơi đã táng thân trong biển. Tủ tỷ lại không muốn cùng người khác kết hôn, nên thi thoảng sẽ cùng nam nhân song tu một chút, tránh công pháp cắn trả. Vì vậy giá cả cũng tương đối thấp." - Hồng nhi giải thích.

"Thì ra là vậy." - Ác Quỷ Máu gật đầu.

"Môi thơm trăm người hưởng... Quả thật đáng tiếc..."

Khúc ca của Hồng Mộng cũng kết thúc nhưng âm thanh ai oán vẫn còn vương vấn quanh quẩn.

Mỹ nhân chậm rãi bước xuống sân khấu, đi lại gần gã tu sĩ quăng linh thạch vừa nãy, cùng hắn ta trò chuyện vui vẻ.

Bỗng ánh đèn trong lâu sảnh vụt tắt, mọi thứ chìm trong bóng tối mờ mịt.

Bình Luận (0)
Comment