Ma Long Thần Đế Quân

Chương 37 - Ma Tôn Trọng Sinh

Lý Dung đã đang bế quan, vậy chỉ có thể là Lục Triệu.

Một tiếng cười đột nhiên vang lên từ phía sau bảy vị Tôn giả, đó một thiếu niên anh tuấn bước ra từ sau lưng bảy người, đầu tiên là thi lễ với Thanh U Phàm, sau mới cười nói: "Ha ha ha. . . Sư phụ, ngài tìm ta sao?"

Nhìn chằm chằm khuôn mặt tiểu nhân bỉ ôi, dối trá kia, Thanh U Phàm cắn răng nói: "Chuyện ta có được Tà Minh Ma Đế Pháp, là ngươi tiết lộ cho bọn họ?"

"Vâng!" Triệu Thành thoải mái gật đầu, mỉm cười nói. :>

"Vậy hộ sơn đại trận ta bố trí cũng là do ngươi mở ra?"

"Đúng!" Lục Triệu lần nữa gật đầu

"Vì sao, lão tử đâu có đối xử tệ với ngươi."

Cảm nhận được sát khí trên thân Thanh U Phàm càng ngày càng đậm hơn, Lục Triệu vẫn bình tĩnh, nhưng bị sát ý cường đại khóa chặt dưới chân lại bất giác lùi về sau hai bước.

"Sư phụ, ngài đối với ta ân trọng như núi, Lục Triệu hiểu rõ hắc! hắc! hắc!, Thế nhưng ngài không nên là người đứng đầu bát đại Ma Tôn, khiến ta phải vĩnh viễn sống dưới cái bóng của ngài, lại càng không nên có được Tà Minh Ma Đế Pháp lại tu không truyền cho ta, phòng ta như phòng cướp, ta cũng là bất đắc dĩ a.

Nghe được lời này, Thanh U Phàm lửa dận kinh thiên

“Hay cho câu bất đắc dĩ”

Lục Triệu làm sao biết, Thanh U Phàm chưa cho hắn tu luyện, là sợ tu vi hắn không đủ, tùy tiện luyện sẽ tẩu hỏa nhập ma, đợi bản thân hiểu thấu đáo rồi mới truyền thụ cho hắn.

Không ngờ ngắn ngủi hai tháng, lại đã làm lộ rõ cái lòng lang dạ thú của hắn.

"Ha ha ha. . . Tốt, nói tốt lắm, Lục Triệu, ngươi thật đúng là hảo đồ đệ của lão tử mà!", phẫn nộ trong lòng đã cao tới cực điểm: "Đã như vậy, vi sư sẽ để ngươi nếm thử cảm giác tu luyện Tà Minh Ma Đế Pháp đi."

Lão giả râu nâu tiến lên ngăn trước mặt Lục Triệu, quát to: "Thanh U Phàm, có bảy người chúng ta ở đây, ngươi đừng hòng làm càn."

"Hừ, lão tử được cả Tiên Ma hai giới công nhận là người đứng đầu bát Bát Đại Ma Tôn, dù thất Tiên Tôn các ngươi cùng tiến lên, cũng không phải là đối thủ của lão tử."

Vừa dứt lời, Thanh Phàm một chưởng đánh tới Lục Triệu, Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một móng vuốt màu đen, nhanh chóng vồ xuống dưới.

Lục Triệu kinh hãi, liền vội vã lui lại.

Lão giả râu nâu đột nhiên xuất đao, ánh đao màu nâu xông thẳng tới chân trời, đối kháng với hắc trảo.

"Hự" hộc!

Lão giả râu nâu hộc ra một ngụm máu, bị thương nhẹ, lão giả quát cùng lên.

Lục này Lý Dung bị động tĩnh đánh thứ khỏi bế quan, sau khi hiểu ra mọi chuyện, căm hận nhìn về phía Lục Triệu, không ngờ sư huynh lại là loại người khi sư diệt tổ như vậy.

Thanh U Phàm vung tay Lý Dung lập tức bị hắn phất tay đưa tới truyền tống trận.

"Dừng hòng"

Đam Thiên Tôn lập tức ra tay ngăn cản.

Trác Nhất Phàm cười tà dị một tiếng, đồng thời xuất ra song chưởng: "Đao Tôn lão đầu, quá yếu một chưởng còn không đỡ nổi, huống hồ các ngươi.

Oanh! Như Vạn Lôi lao nhanh, giữa không trung đột nhiên xuất hiện mấy ngàn chưởng ấn màu đen, đè tới bảy người. Mỗi chưởng ấn đều lớn gấp ba hắc trảo trở lên, uy thế cũng càng khiến người ta hãi hùng.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn một kẻ có tiềm lực chốn thoát, trước khi bị cưỡng ép truyền tống đi Lý Dung "thầm thề nếu sư phụ xảy ra chuyện sau này nhất định các ngươi phải trả giá thật đắt."

"Làm sao có thể? Chẳng lẽ hắn đã đột phá đến Đế cảnh sao?" Minh Vân Đao Tôn nhìn đến toàn bộ bầu trời đã bị Hắc Ấn che phủ lại, hít sâu một hơi, khó tin nói.

Mọi người cũng đầy rung động.

Cao Thủ Đế cảnh, thất Thiên Tôn bọn họ có liên thủ cũng không đối phó nổi.

Sắc mặt Lục Triệu cũng khó coi, Không mà ngờ được, chỉ là tu luyện Tà Minh Ma Đế Pháp hai tháng thôi, Thanh U Phàm lại đã mạnh đến mức này.

"Hừ, phản đồ đáng chết, đây chính là kết cục của ngươi." Thanh U Phàm cười lạnh.

Bạch! Đột nhiên, một đạo bạch quang từ trên không trung đổ ầm ầm xuống, xuyên qua tầng tầng Hắc Ấn, xuất hiện trước mặt Thanh U Phàm, trước khi hắn kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, đã bị tia sáng này xuyên qua thân thể.

Phốc! Hắn phun máu, mấy ngàn Hắc Ấn trên bầu trời liền hóa thành hắc khí cuồn cuộn, cuối cùng biến mất. Thanh U Phàm ngẩng đầu, lộ ra hai con ngươi đen kịt, chỉ thấy nơi đó có một người trung niên, phía sau hắn hiện ra Đế uy cuồng cuộn.

" Tiên Đế!" Thanh U Phàm không cam lòng cắn môi, lẩm bẩm nói.

Lục Triệu thầm hô may mắn, may là bản thân cũng đã bí mật mật báo cho Đế cảnh cường giả.

"Ma Tôn Thanh U Phàm, bản Đế cần thu hồi di vật Ma Đế. Chỉ cần ngươi giao ra, bản Đế tha chết cho ngươi." Nhìn xuống tất cả mọi người phía dưới, trong mắt người trung niên kia dường như không có vật gì. Nếu không phải trên người Thanh U Phàm có Tà Minh Ma Đế Pháp, có lẽ hắn đã chẳng thèm nhìn.

Đây chính là Tiên Đế, hàng ngũ những cường giả hàng đầu Vũ Trụ, cho dù là cao thủ Thiên Tôn, trong mắt bọn họ cũng chỉ như con kiến.

Tiếp đến liên tiếp hai luồng Ma Đế uy xuất hiện.

Thanh Uh Phàm cười thê thảm, rồi từ trong ngực móc ra một khối ngọc giản, khi tất cả ánh mắt tập chung vào khối ngọc giản, kể cả một vị Tiên Đế và hai vị Ma Đế.

Thanh U Phàm mang ánh mắt khinh bỉ đảo qua tất cả mọi người, cười nhạo nói: ba tên Đế cảnh các ngươi, còn không phải lũ súc vật tiểu nhân gian tà! Hôm nay cho dù phải hủy Tà Minh Ma Đế Pháp, lão tử cũng sẽ không để bất kỳ kẻ nào có được."

Dứt lời, quanh thân Thanh U Phàm bỗng dâng lên một cỗ khí tức khủng bố.

"Hắn muốn tự bạo."

Minh Vân Đao Tôn vội vã bay ra phía ngoài, người còn lại nghe vậy cũng vội vàng quay người chạy. Chỉ có Ba Đế cảnh, trong mắt tản ra vẻ phẫn nộ, lại không chút hãi hùng mà xông về phia Thanh U Phàm.

"Dừng tay."

"Hừ"

Khi Ba vị Đế cảnh đến gần, liên tục thi triển ra thủ đoạn.

"Muốn Tự Bạo, đâu đơn giản như vậy"

Đế lực ngưng tụ phong tỏa không gian, thân thể Thanh U Phàm, cứng nhắc ở nơi đó.

Trác Nhất Phàm nở nụ cười đắc ý, vô ích thôi Ha ha ha hâhahahahaha

Oanh! Trác Nhất Phàm nổ tung, trùng kích mãnh liệt san bằng cả Thanh Ma Phong thành bình địa.

Đến khi khói lửa tán đi, chỉ còn lại Ba vị Để cảnh với bộ mặt tức giận đi ra từ trong tro bụi, áo quần hắn cũng chỉ nứt mấy lỗ hổng thôi.

Bảy Thiên Tôn , cúi đầu tán thán nói: "Đế cảnh đúng là Đế cảnh, đứng ngay trung tâm tự bạo mãnh liệt như thế, thế mà còn có thể bình yên vô sự."

Ba tên Đế cảnh hừ lạnh một tiếng, không để ý tới đám Thiên Tôn, quay người xé rách hư không rời đi.

Đám người, Quay đầu nhìn về phía phế tích Thanh Ma Phong, trong lòng mọi người ngũ vị tạp trần, có may mắn, có thương tiếc, càng nhiều là tiếc nuối. . .

...

Đêm ảm đạm như mực, trăng sáng bị mây đen âm trầm che lấp.

Một hắc ảnh phi thân với tốc độ cực nhanh, không có khí tức tiếng động, chỉ có một bóng ảnh như u linh không ngừng lấp loé.

Hazzz!

Đứa cuối cùng tìm không thấy, thời hạn chỉ còn một ngày chỉ còn một ngày.

Trong Tịch Mịch Sâm Lâm chất đầy thi thể, cảnh tượng tàn phá sau khi chiến đấu. Không khí tràn ngập mùi máu tươi tanh hôi, làm cho dã thú kết bè kết đội đến đây gặm ăn.

"ư ư :<. . ." Bỗng nhiên, từ trong đống thi thể phát ra một tiếng khóc nhỏ.

Không khỏi đàn thú vẩy vẩy lỗ tai, không hẹn mà cùng nhìn về nơi phát ra tiếng động, rồi lại cùng nhau tới gần đó.

Ầm! đứa trẻ mở mắt từ trong đống xác chết, trên thân tràn đầy vết máu. Đàn thú không khỏi giật mình, vội vàng lui lại hai bước, đến khi nhìn thấy người kia là một vật sống, chúng liền lộ ra ánh mắt khát máu, chậm rãi về tới gần phía trước.

Đứa trẻ kia dường như hoàn toàn không phát hiện nguy hiểm bên người, vẫn cứ ngơ ngác ngồi ở chỗ đó.

"Đây là. . . ta?" Đứa bé giơ hai tay lên nhìn, ánh mắt môn lung.

Rống! Đột nhiên, một con sói hoang xông tới đứa bé

Đứa bé quay đầu, khuôn mặt đầy máu tươi trông càng thêm dữ tợn, sát ý trong đôi mắt hắn giống hai lưỡi kiếm sắc bén bắn thẳng đến hai mắt sói hoang.

Bạch! Con sói hoang đột nhiên dừng thân, hai chân run run, co rúm lại lui về phía sau, đám dã thú còn lại cũng kinh hãi, nhìn chằm chằm đôi mắt giống như của ác ma kia, cuối cùng đều thức thời mà thối lui.

Mặc dù đứa bé này hết sức yếu ớt, nhưng bản năng dã thú lại nói cho bọn chúng biết, người này vô cùng nguy hiểm, xông lên là có thể chết như chơi.

Bên tai lần nữa trở nên yên tĩnh, đứa bé hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt.

Đứa bé là U Phàm, mới sinh ra không lâu, là thiếu gia U gia, một gia tộc ở U Thủy Sơn Trang. Vốn là trải qua sinh hoạt không buồn không lo, thế nhưng ba ngày trước một đám sơn tặc hãnh phong Sơn xông lên huyết tẩy sơn trang. Hắn được hộ vệ hộ tống thiếu gia hắn đào vong, những bị sơn tặc đổi kịp nên bị giết chết trong cánh rừng rậm này.

Thế nhưng, vì là đứa bé nên đám sơn tặc đâm một đao khiến hắn chết rồi nhanh chóng rời đi không ngờ không lâu sau Ma Tôn Tanh U Phàm, trọng sinh vào đứa bé mới sinh ra không lâu này.

Nghĩ thông suốt điểm này, U Phàm mở hai mắt ra, nở nụ cười đáng sợ.

"Ha ha ha. . . Minh Vân Đao Tôn, Lục Triệu,... các ngươi tuyệt sẽ không ngờ, Lão tử lại trọng sinh nhờ một viên luân hồi châu, Các ngươi chờ đó cho ta, chờ lão tử về Tiên Ma Yêu Giới lão tử phải vặn đầu các ngươi cho chó ăn."

Khoan đã viết thương ở bụng quá là chí mạng đi, nếu không chữa trị kịp thời, hắn vừa mới trọng sinh không được bao lâu thì lại chết tiếp

Trong rừng rậm u ám vang lên tiếng cười to lại đầy thê lương của U Phàm, phải cố gắng sống sót mới được, hắn cố gắng khóc lớn

Oe! oe! Oe! Oe!

Tà Mặc đi ngang qua nghe tiếng nhìn lại phát hiện một đứa bé ở trong vùng xác phía dưới.

Hiu sưu siu! Đột nhiên, một tràng tiếng ho nhẹ vang lên, U Phàm ngưng cười, hai mắt như như chim ưng nhìn về phía nơi phát ra giọng nói.

"Siu . . . Phù!"

U Phàm vội vàng đi qua, thấy bóng đen như u linh tới gần nhình đứa bé nằm trong đống thi hài, giàn dụa máu, u linh vung tay tỏa ra ám linh khí nhè nhẹ bao chùm thân thể U Phàm hắn.

"Ồ"

Độ tương thích với ám linh khí rất cao, Tà Mặc lấy một giọt máu nhỏ của đứa trẻ nhỏ vào trong một viên hắc châu, chỉ thấy giọt máu dễ dàng dung nhập vào hắc châu.

Tà Mặc lập tức lấy linh dược..v...v..v bắt đầu chữa thương cho đứa bé này, U Phàm thầm hô, thể là sống sót rồi.

U Phàm chưa kịp vui mừng vì thương thế đã không đáng ngại thì đã bị hắc ảnh thu vào pháp bảo không gian chứa vật sống, sau đó lập tức hắc ảnh phi thân rời đi.

.

.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. <:

Bình Luận (0)
Comment