Ly Thiên Đại Thánh

Chương 192 - Quyển 3 Chương 13: Tụ Tập

Editor: Wave Literature

Giắt Âm Hồn hồ lô ở bên hông, bình sát khí thì để ở trong ngực, Tôn Hằng tùy tiện đi lại khắp tiên phường, tuy bây giờ hắn đã hết sạch tiền, nhưng hắn không có nóng vội gì cả.

Dù sao vật cần mua cũng đã mua được, còn có bất ngờ khác, nhiêu đó đủ để cho Tôn Hằng hài lòng một thời gian rất lâu rồi.

Lúc này tinh thần của Tôn Hằng rất tốt, đi xung quanh ngắm nhìn tiên phường, mở rộng kiến thức.

Rất nhiều thứ hắn chỉ có nghe tên chứ không có thấy, đều xuất hiện rực rỡ muôn màu trước mặt hắn.

Nhất là những cây pháp khí với công dụng khác nhau, khiến cho người khác mê mẩn.

Chỉ tiếc, Tôn Hằng chỉ là một người tập võ, chỉ có thể trơ mắt nhìn những thứ này.

"Thậm chí có cả địa đồ?"

Đây là một tiệm tạp hóa, đồ còn nhiều hơn cửa hàng Ngũ Lão Tiên Miếu.

Nơi này có rất nhiều thứ mà người tập võ có thể sử dụng, nên mấy người tiên thiên cao thủ xuất hiện ở đây.

Nhìn nửa tấm bản đồ trước mặt, Tôn Hằng hơi hơi khiếp sợ.

Phải biết rằng, ở thế giới này, địa đồ là một loại tài sản chiến lược quan trọng, triều đình cấm lưu truyền trong giang hồ.

Một khi phát hiện ai tàng trữ, thì chính là tội xét nhà diệt tộc!

Lúc trước hắn tìm được tàng bảo đồ của Uyên Sơn Tuyệt Vực Võ Minh, đã từng muốn đi tìm vị trí cụ thể của nó.

Đáng tiếc, ngay cả Tam Hà Bang, chỉ có thể lén lén lút lút vẽ sơ sài vài bút về địa hình xung quanh của Trần quận.

Hơn nữa, còn giấu trong tranh sơn hải, sợ bị người khác phát hiện.

Hôm này, một tấm bản đồ địa hình phía bắc của Lư Châu, lại dám bày ra trước mặt bàn dân thiên hạ.

Những người tu pháp này, gan rất to!

Cũng không biết, bọn họ có bản đồ của Kinh châu, Lương châu, rồi bản đồ của biên giới không, bởi vì rất có thể Uyên Sơn Tuyệt Vực đang ở những chỗ đó.

"Tôn Hằng!"

Trong lúc hắn đang trầm tư suy nghĩ, thì một giọng nói vội vã, vang lên từ phía sau lưng.

Tôn Hằng quay đầu, thấy Đinh Tĩnh chạy tới, chạy tới gần hắn, liền kéo tay hắn chạy về một hướng khác.

"Làm sao vậy?"

"Có việc gấp!"

Đinh Tĩnh liên tục chớp mắt.

Giọng nói vội vã: "Ngươi nhanh đi với ta, là chuyện tốt!"

Nàng đi vội vàng, vừa đi vừa quay đầu nhìn Tôn Hằng, nên không chú ý đụng phải một người nam mặc áo đen.

Người kia nhìn Đinh Tĩnh đang chạy vội vàng như vậy, nhướng mày, hừ lạnh một tiếng, không có né tránh.

Mà người phía sau hắn bước lên một bước, giơ hai tay ra, quét về phía Đinh Tĩnh.

Người xuất thủ thân hình cao lớn, hùng tráng như một con gấu, nhưng khi hắn di chuyển, thì mặt đất lại không rung chuyển một chút nào, hơi thở lại càng yếu ớt.

Nhưng lúc này hắn xuất thủ, chỉ nhẹ nhàng vung tay lên, lại làm cho Tôn Hằng nghiêm mặt lại.

Cao thủ!

"Cẩn thận!"

Tôn Hằng quát khẽ một tiếng, một tay kéo Đinh Tĩnh về, bước lên một bước, tay còn lại vung tới, nhẹ nhàng đỡ đòn của đối phương.

"Rầm!"

Một tiếng vang nhỏ vang lên, hai phe đều lùi về sau.

"Xin lỗi, xin lỗi!"

Đinh Tĩnh vuốt mái tóc dài, áy náy liên tục gật đầu xin lỗi đối phương: "Vừa nãy ta không có chú ý, làm phiền làm phiền."

"Hừ!"

Người nam áo đen quét mắt liếc nàng một cái, sau đó hừ lạnh một tiếng, không có nói nhiều, bước vào một cửa hàng gần đó.

Mà người tráng hán đứng sau lưng hắn, thì lườm Tôn Hằng một cái, sau đó với đi theo chủ nhân của mình.

Còn về phần Tôn Hằng, thì sắc mặt của hắn ngưng trọng, cúi đầu nhìn bàn tay của mình, hai mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Vừa rồi chỉ đụng nhẹ một cái, mà tay mình lại run rẩy kịch liệt, giống như đánh vào núi đá vậy, một cỗ áp lực trước nay chưa từng có đặt nặng trong lòng của hắn

Hơn nữa, khí thế của người kia ngưng lại không tiêu tan, thu thả tự nhiên, mạnh hơn rất nhiều tiên thiên cao thủ mà Tôn Hằng từng gặp!

Phải biết rằng, tuy Tôn Hằng không có tiến giai tiên thiên, nhưng thực lực của hắn, trong lớp tiên thiên sơ kỳ cao thủ, cũng thuộc tầng lớp đứng đầu.

Tiên Thiên Trung Kỳ?

Nhân vật cỡ này, toàn bộ Đông Dương phủ cũng không có mấy người, mà bây giờ chỉ là đầy tớ của người khác!

"Đi!"

Đinh Tĩnh xem chuyện hồi nãy chỉ là một chút sự cố ngoài ý muốn, thấy đối phương rời đi, liền kéo tay Tôn Hằng, đi về phía trước.

Tôn Hằng lắc đầu, bỏ qua chuyện này, không nhanh không chậm đi sau lưng Đinh Tĩnh, nói: "Cuối cùng là có chuyện gì, mà ngươi phải vội vã như thế?"

"Chuyện tốt, chuyện rất tốt!"

Đinh Tĩnh quay đầu nhìn Tôn Hằng, bởi vì quá kích động nên sắc mặt của nàng biến thành màu hồng, nói: "Lần gặp mặt này, ta biết được một vị tên là Ngô đạo trưởng, hắn tìm được một nơi, chỗ đó có linh thực một ngàn năm, nhưng bên cạnh linh thực này, còn có thú dữ trong coi, nên cần vài người hợp tác đánh thú dữ."

"Ta đề cử ngươi có hắn, chỉ cần giúp hắn thu thập cây linh thực này, liền nhận được một viên Nhất Mạch Đan."

"Viên thuốc này, có thể tăng khả năng tiến giai tiên thiên cho ngươi!"

"Ngươi không biết, vì để cho hắn đồng ý thêm ngươi vào chuyến đi này, ta phải cầu xin rất lâu, bây giờ chúng ta phải chạy nhanh qua, không thì hắn sẽ đổi ý mất."

Tôn Hằng bừng tỉnh, nếu mình tiến giai tiên thiên, thì Đinh Tĩnh sẽ thoát khỏi sự khống chế của mình, khó trách nàng ta hưng phấn kích động như vậy.

"Là linh thực gì?"

"Ta cũng không biết."

Đinh Tĩnh lắc đầu, nói: "Hơn nữa, để đề phòng chuyện này lộ ra ngoài, thì Ngô đạo trưởng cũng không có tiết lộ ngày nào xuất phát."

"Nhưng mà ngươi cứ yên tâm, chuyện rất chắc chắn, trong lần hành động này, có một vị luyện đan đại sư, đan dược của ngươi, là do hắn cung cấp."

Tôn Hằng gật đầu.

Linh thực rất hiếm thấy, mà một ngàn năm linh thực là hiếm trong hiếm.

Kỳ trân như vậy, bao hàm rất nhiều linh khí, chỉ cần luyện chế đơn giản, là có thể tương đương với một món pháp khí rồi!

Đối với những người phàm, thì một cây linh thực ngàn năm, thậm chí có thể nhờ người tu pháp làm một chuyện!

Năm đó Tôn Hằng ở Thanh Dương Trấn, cũng bởi vì một cây Kim Linh Trúc mới vào mắt của Thẩm Điệp Lan, từ đó cuộc sống với phát triển được.

Hai người vừa đi vừa nói, không lâu lắm, đã đến trước một căn lầu bằng trúc.

Bước vào căn lầu này, Đinh Tĩnh mang Tôn Hằng đi tới lầu hai, ở nơi này, đã tụ tập không ít người, đứng ở những hướng khác nhau.

"Ngô tiên sư!"

Đinh Tĩnh chắp tay thi lễ với một lão già râu tóc bạc phơ mặc đồ đạo sĩ màu trắng, kéo Tôn Hằng lại bên cạnh rồi nói: "Vị này chính là Tôn Hằng, tuy không tiên thiên, nhưng lại tu luyện ngạnh công rất mạnh, hơn nữa hắn còn tu thêm Sát Thân, còn cầm thêm cây Lôi Vẫn Đao vô cùng sắc bén, tuyệt đối không yếu hơn tiên thiên cao thủ!"

Đao của Tôn Hằng, vì trộn lẫn với Lôi Thạch, có thể chém ra sấm sét, nên có tên là Lôi Vẫn Đao.

"Ngạnh công, sát thân!"

Lão già mặc áo đạo sĩ nghe vậy khẽ dùng pháp thuật, hai mắt phát ra ánh sáng, nhìn Tôn Hằng từ trên xuống dưới, sau đó mới hơi hơi gật đầu, nói: "Cũng được, vậy thêm một người nữa là hắn đi."

Sau đó, hắn đứng lên, nhìn quét xung quanh, nói: "Nếu như đã đủ người, vậy lão già ta sẽ giới thiệu cho mọi người một chút."

"Ta là Ngô Thắng Lương, ở Bình Dương phủ."

Ngô đạo trưởng vung tay lên, chỉ về một người thiếu phụ (Phụ nữ đã có chồng) xinh đẹp, nói: "Vị này cũng là người của Bình Dương phủ Chu Thục Cô, người khác còn gọi nàng là Mẫu Đan Tiên Tử."

Chu Thục Cô tầm ba mươi tuổi, tướng mạo xinh đẹp, mặc một bộ quần áo màu đỏ ngồi xếp bằng ngay ngắn, nghe vậy chỉ nhẹ nhàng gật đầu, cũng không lên tiếng.

Ngô đạo trưởng cũng không ý kiến gì về hành động của nàng, tay của lão chỉ về một người nam trẻ tuổi mặt mũi trắng nõn.

"Vị này là Thanh Ngọc đạo hữu, rất giỏi luyện đan, có thú cưỡi là Hắc Quan Kim Điêu, ngày có thể đi vạn dặm, lão phu rất hâm mộ."

"Đúng rồi, những viên đan dược của mọi người, đều do Thanh Ngọc đạo hữu luyện, nên về sau mọi người có thể đến làm thân với đạo hữu này một chút."

Hắn vừa nói xong, thì ánh mắt của những người trong sân nhìn về phía vị Thanh Ngọc đạo nhân kia, đã trở nên nóng bỏng.

Một vị Luyện Đan Sư, bất luận ở nơi này, đều rất được hoan nghênh.

Ba người này, đều là người tu pháp, bên cạnh bọn họ, đều có tiên thiên cao thủ đi cùng, mà thái độ của những tiên thiên cao thủ này, chắc chắn đều là người hầu của bọn họ.

Có thể để cho tiên thiên cao thủ làm người hầu, thì sợ là thực lực của ba người này cũng không yếu!

"Về phần mấy vị..."

Ngô đạo trưởng quét mắt nhìn bốn người tập võ trong sân, lạnh nhạt nói: "Mọi người tự giới thiệu mình đi."

"Tại hạ Trương Kì Hữu, ở Phi Vũ Ổ phía bắc phủ thành."

Một lão già hào sảng lập tức mở miệng, ôm quyền thi lễ nói: "Nếu mọi người có rãnh, thì có thể đến nhà ta làm khách, ta sẽ đối đãi như khách quý."

Khí thế người này hùng hậu, hai bàn tay của hắn còn phát ra ánh sáng đen kỳ dị, là một cao thủ.

Bên cạnh hắn, một vị cầm trượng làm bằng tinh cương nhanh chóng mở miệng nói: "Tại hạ Mục Cửu Khách, là một tên tán tu giang hồ, đang muốn gia nhập quân đội triều đình, gặp qua mọi người."

"Tại hạ Mạc Nhiễm, là người của quận thành, khinh công cũng tạm được."

Người cuối cùng dáng người cao gầy, dường như một trận gió mạnh là có thể thổi bay hắn vậy, lúc này hắn nhếch miệng cười cười, chắp tay nhìn mọi người.

Tôn Hằng đã được Đinh Tĩnh giới thiệu, nên không cần giới thiệu nữa.

Còn về phần Đinh Tĩnh, nàng chỉ mới Luyện Khí hai tầng, thực lực quá yếu, thủ đoạn cũng ít, không có tư cách tham gia lần hành động này.

"Ngô lão."

Thanh Ngọc đạo nhân nhẹ giọng nói: "Nếu như đã đến đủ, thì khi nào xuất phát, lão cho ta một thời gian chuẩn xác đi? Nếu như còn lâu mới xuất phát, thì ta muốn đi dạo phường thị một chút, tiên phường năm nay, bởi vì chuẩn bị chiến tranh, nên có rất nhiều đồ, đây là cơ hội hiếm nha."

"Thanh ngọc đạo hữu nói có lý!"

Ngô đạo trưởng gật đầu, ánh mắt bắn ra vô số ánh sáng, nói: "Nhưng mà khi nào có thể thu thập linh vật này, lão phu cũng không biết, có điều, chắc chắn trong vòng một tháng. Hơn nữa, ít nhất phải hơn một hai tuần chúng ta mới xuất phát."

"Không sao!"

Bình Luận (0)
Comment