Ly Thiên Đại Thánh

Chương 160 - Quyển 2 Chương 92: Biến Cố

Editor: Wave Literature

Nãy sinh biến cố, vượt quá đại đa số người dự kiện.

Mà những người của Tam Hà Bang đang đưa nội khí vào trên trong cờ lại đồng thời biến sắc.

Cho dù có một số người cẩn thận, không có toàn lực vận chuyển nội khí, sắc mặt cũng biến thành ảm đạm, đôi mắt lộ ra kinh khủng.

Ở bên trong trận kỳ phát sinh ra một lực hút, hung mãnh cường hãn, làm cho người ta ngăn cản không được.

Giống như một cái lốc xoáy không thấy đáy, xuất hiện ở đây, điên cuồng cắn nuốt nội khí, thể năng của bọn họ!

Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, quá bất ngờ.

Mà cỗ lực hút sinh ra trong trận pháp này, cũng quá lớn.

Cho dù là Tôn Hằng, chỉ sơ sẩy một cái, cùng bị lực hút này hút vô số chân khí, chứ đừng nói những người khác?

Mắt thường có thể thấy.

Chỉ có thời gian bằng mấy hơi thở, thì những người phát lực dồn dập, rồi những người thực lực yếu, sắc mặt đã trở nên ảm đạm, cơ thể lạnh run.

Đây là tình trạng mất đi nội khí quá nhiều, thiếu máu trong cơ thể!

Nhất là Ba Tứ Nông, hắn đang rất hưng phấn, nên ngay từ đầu đã điên cuồng rót nội khí vào, lúc này bị trận pháp hút lại, căn bản không có chống cự được, nội khí rồi máu của bản thân liền bị trận pháp kia hút hết.

Chỉ một lát ngắn ngủi, hai má của hắn đã hiện ra xương lõm, hai mắt đờ đẫn giống như lão già tám mươi tuổi, cơ thể khô quắt.

Cơ thể to lớn đầy sức sống của hắn, biến thành một cái cây củi, dường như một cơn gió nhẹ là có thể thổi bay hắn.

Ngay cả như vậy, thì lực thôn phệ này vẫn không muốn buông tha hắn.

Cơ thể của hắn run run rẩy rẩy, lung lay sắp đổ!

"Bang chủ!"

Có người điên cuồng gào thét, giọng của hắn tràn ngập bi thương, chờ mong bang chủ cứu mình một mạng.

Nhưng mà Dư Tĩnh Thạch lại không chú ý tới bọn họ, chậm rãi đi tới bên cạnh Ma Vân thượng nhân.

"Thượng nhân, như thế nào?"

"Rất tốt, mọi thứ đều như ta dự đoán!"

Ma Vân thượng nhân mở to hai mắt, nhìn cái ảo ảnh ở trước mắt, cơ thể kích động không kiếm chế được: "Trận pháp của Phong đạo nhân quá tinh diệu,

Ta lấy trận phá trận, chỉ có thể làm cho trận pháp nơi này tạm thời mất đi tác dụng, không được bao lâu, trận pháp lại có thể liên kết với địa mạch khí."

"Nhưng mà, trong thời gian đó, chúng ta đã sớm đi vào, phá hủy mắt trận của hắn!"

Hai tay của hắn chà vào nhau, hai mắt nhìn chằm về phía trước.

Trong mắt hắn, thì trên dốc núi rung chuyển càng lúc càng lớn, ảo cảnh kia ngày càng rõ ràng.

"Ken két..."

Một âm thanh cổ quái phát ra từ trong trận pháp của Ma Vân thượng nhân.

Hai người quay đầu, chỉ thấy Ba Tứ Nông đã không chịu nổi được, khớp xương nổ tung, cơ thể biến thành một luồng khói màu đen, bay vào trong cây cờ hắn đang cầm.

Gió xoáy xung quanh chuyển động, quần áo còn sót lại của hắn ngay lập tức bị xoáy thành bụi phấn, biến mất.

Trận này này quá bá đạo, những thứ nó có thể cắn nuốt được, thì nó không buông tha!

Tiếng vỡ vụn không ngừng vang lên, những người xung quanh lại có người không kiên trì nổi, cơ thể liên tiếp nổ tung, từng luồng khói khí bị cờ trận hấp thụ.

Tiếng kêu tuyệt vọng và bất lực, liên tiếp vang lên.

Thỉnh thoảng còn lẫn với tiếng chửi rủa Dư Tĩnh Thạch, Ma Vân thượng nhân.

Bây giờ, những người còn kiên trì được, thì đều có thực lực cao thâm, hoặc là không dùng nội khí, nên mới có thể liều mạng cản được cỗ lực hút này.

Nhưng dựa vào tình hình, thì sợ là bọn họ sắp không kiên trì nổi nữa.

Tuyệt vọng, lan tràn mọi nơi.

"Dư bang chủ!"

Ma Vân thượng nhân nhìn trận pháp đang biến hóa trước mặt, cùng với những người cầm cờ đang thưa thớt dần, sắc mặt hơi đổi: "Còn thiếu một chút nữa."

"Ừ."

Dư Tĩnh Thạch yên lặng gật đầu, sau đó nhìn về những tên Huyền Giáp Vệ Sĩ đang đứng xung quanh, trong mắt tràn đầy chân thành.

"Đại Sơn, ta lấy danh bang chủ hứa với các ngươi, người nhà của các ngươi sẽ được chăm sóc rất tốt!

Nếu như các ngươi có thể kiên trì tới cuối cùng, thì đan dược, công pháp, thần binh, các ngươi có thể tùy ý chọn lựa!"

Bên trong đám Huyền Giáp Vệ Sĩ, có sáu người lặng lẽ bước lên, quỳ một chân xuống đất, nói:

"Nguyện quên mình phục vụ bang chủ!"

Vừa nói xong, mấy người này nhảy vào những cây cờ còn trống trong mắt trận, duỗi tay ra, cầm chặt cờ trận, điên cuồng truyền vào nội khí.

Trận pháp được thêm nội khí mới, luồng khí xoáy tiếp tục điên cuồng xoáy lên.

Không khí xung quanh xao động, lực lượng trong trời đất va chạm vào nhau, dần dần trở thành hỗn loạn.

Tôn Hằng đứng ở trong đó, sắc mặt hơi trắng xám, nhưng cái tay dán chặt vào trong cờ trận của hắn, thì chậm rãi rời cây cờ ra.

Nội khí tinh thuần, khả năng kiểm tra cơ thể hoàn mỹ, khiến cho hắn có thể chưởng khống tất cả nội khí của mình.

Trận pháp này tuy mạnh, rồi lực hút này bất ngờ, nội khí, thể lực của hắn, cũng dần dần bị hút xuống.

Nhưng dưới sự điều khiển tỉ mỉ của hắn, tốc độ giảm xuống, chậm hơn mọi người bên ngoài nhiều!

Thậm chí, nếu như liều lĩnh giãy dụa, Tôn Hằng có thể thoát ra khỏi sự khống chế của trận pháp này!

Nhưng hắn không dám!

Nếu như mình thoát khỏi trận pháp, thì thực lực của mình bị hao tổn quá nhiều, mà bên kia một vị tiên thiên, một người tu pháp vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình.

Nên tạm thời cứ khống chế lực hút này, rồi tìm cơ hội tốt!

Trận pháp tiếp tục vận chuyển, không khí trong trời đất cũng trở nên hỗn loạn, thậm chí bây giờ đang giữa trưa, nhưng lại làm cho người khác có cảm giác mây đen đang bao phủ, chuẩn bị có bão lớn vậy.

Mà không khí trong trời đất hỗn loạn, cũng là cho trận pháp của Phong đạo nhân, dần dần mất đi tác dụng.

Trời đất rung chuyển một cái.

Một cái tiểu viện tinh xảo không lớn, hiện lộ rõ ràng trước mặt.

Mà đám người cầm cờ trận, ngoài trừ Tôn Hằng, thì mọi người còn lại đều bị hút khô, lập tức tắt thở!

"Động thủ!"

Quát khẽ một tiếng, Ma Vân thượng nhân tay bóp ấn quyết, quanh người của hắn có một quầng sáng nhàn nhạt, gió xoáy chuyển động, giống như một đôi cánh vô hình xuất hiện sau lưng của hắn.

Nhún chân một cái, cơ thể của hắn giống như một cơn gió, ánh sáng dưới chân lấp lóe, nhẹ nhàng bay tới căn tiểu viện kia.

Đôi cánh sau lưng hán đập mạnh, tỏa ra gió mát, để cho tốc độ của Ma Vân thượng nhân, nhanh tới mức không thể tưởng tượng được!

Mà động tác của Dư Tĩnh Thạch cũng không chậm hơn chút nào, đạp mạnh một cái, cơ thể hắn giống như tốc biến một đoạn mười mét.

Một tay của hắn bổ về phía trước, âm thanh sấm rền, đã vang vọng toàn dốc núi này.

Khí thế của hắn lăng lệ, đá núi dưới chân nổ tung, một cây cờ nhỏ cắm ở phía trên đó, cũng vang lên một tiếng sấm rền, kêu răng rắc một tiếng, đứt gãy ra.

Cờ trận ở nơi này đã gãy, lực hút trong tay của Tôn Hằng cũng dừng lại.

Nhưng khi vừa hết lực hút, hắn nhìn quét xung quanh, ngoại trừ mấy người lác đác, đã không còn ai có thể sống sót.

"Ngũ Lôi Chú!"

Trong tiểu viện, Ma Vân thượng nhân đột nhiên hét lớn.

Lập tức, một luồng sức mạnh để cho da thịt của Tôn Hằng hơi run rẩy xuất hiện.

Điện quang lóe lên, hóa thành sấm đánh đầy trời, rậm rạp chằng chịt bốn phương tám hướng, giống như từng con rắn làm bằng điện, những nơi nó bò qua, mặt đất bị vỡ nát thành nhiều mảnh.

Lôi Pháp, coi như trong rất nhiều pháp thuật của người tu pháp, cũng là loại pháp thuật mạnh mẽ nhất.

Chỉ một kích này, thì ảo cảnh phía trước liền biến mất, trận pháp phòng ngự bị phá.

"Rắc…"

Bên cạnh người Tôn Hằng, có hai người đang còn kiên trì được, thì sau một màn này, cơ thể của bọn họ cũng rung lên, sự sống dần dần biến mất.

Mà lúc này, chỉ có một mình Tôn Hằng đang đứng sừng sững trong trận pháp này.

Những tên Huyền Giáp Vệ Sĩ còn sống, lạnh lùng vây hắn lại.

Hiển nhiên, cho dù Tôn Hằng có thể kiên trì đến cùng, thì bọn họ cũng không muốn buông tha cho hắn.

Ngoài viện, Dư Tĩnh Thạch lạnh lùng đảo mắt của Tôn Hằng, sau đó bước chân, đi vào trong tiểu viện.

Rất hiển nhiên, so sánh với một tên sắp chết như Tôn Hằng, thì bảo vật bên trong tiểu viện, mới là thứ hắn coi trọng.

Mấy tên Huyền Giáp Vệ Sĩ liếc nhau, tên nhị lưu cao thủ dẫn Tôn Hằng tới đây đưa tay lên cổ ra hiệu.

"Giết hắn đi!"

"Vèo!"

Không chần cờ, ánh sáng lạnh lóe lên, ba thanh trường đao phóng tới, xé không khí, chém về cổ họng, ngực, sườn của Tôn Hằng.

Hơi thở của ba người bọn họ giống nhau, ánh đao chồng lên, tuy là tam lưu cao thủ, nhưng đòn này của bọn hắn lại không kém nhị lưu cao thủ!

Hơn nữa, đao pháp của bọn họ lăng lệ, phối hợp lẫn nhau, khóa kín đường lui của đối thủ, ba đao kết hợp với nhau, uy thế càng thêm mạnh mẽ.

Coi như là lúc bình thường, thì ba người này còn có thể nhẹ nhõm đánh bại một tên nhị lưu cao thủ, huống chi bây giờ bọn hắn chỉ đối phó với một người suy yếu tới mức không thể động đậy được?

"Keng…"

Ánh lửa tóe lên, ba thanh đao kêu leng keng một tiếng, đứt gãy tại chỗ.

Ba tên Huyền Giáp Vệ Sĩ chỉ cảm thấy tay của mình run rẩy, giống như chém trúng đá núi, phản lực truyền tới, khiến cho gân cốt của bọn hắn trở nên tê rần.

"A..."

Phía trước, Tôn Hằng nhẹ nhàng vặn cổ, lồng ngực hơi phập phồng, đạp mạnh xuống đất, một luồng sóng khí tuôn ra xung quanh.

Mà bàn tay của hắn, cũng thoát ra khỏi cờ trận!

Sóng khí hất bụi đất, làm cho nó bay đầy trời.

Bên trong bụi đất, là những đôi mắt mang theo vẻ không thể tin tưởng được.

Bình Luận (0)
Comment