Ly Thiên Đại Thánh

Chương 132 - Quyển 2 Chương 64: Ám Khí

Những cây ám khí này bay tới, nhanh như gió, dày như mưa, tỏa ra ánh sáng sắc bén lạnh thấu xương, mà phạm vi bao phủ ngày càng lớn.

Thủ pháp phóng ám khí kinh thế hãi tục, mặc dù so với đệ nhất ám khí Mãn Thiên Tinh Sô Hồng của Tam Hà Bang, cũng không kém bao nhiêu!

Mà Nhậm Viễn thì căng thẳng, còn chưa kịp phản ứng thì một luồng ánh đao đã dâng lên bên cạnh hắn,

"Đinh..."

Một tiếng vang nhỏ, theo sau đó là vô số tia lửa tóe lên.

Trường đao chém tới, những phi châm bay đầy trời này bị cản lại, rồi rụng xuống như mưa.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì!"

Tôn Hằng cầm đao trên tay, nhíu này nói: "Còn không đuổi theo hắn đi?"

"A..."

Nhậm Viễn di chuyển con ngươi, thật lâu sau hắn mới phục hồi tinh thần lại, nghe vậy gật đầu: "Ta đi liền, đi ngay bây giờ đây!"

Hắn xoay người bay vút, không còn ai cản đường nữa.

"Đao pháp tốt đấy!"

Mà ba người đối diện, người đeo đao bên hông hơi kinh ngạc nhìn Tôn Hằng, sau đó không nhanh không chậm nói với bà lão kia: "Tiêu bà bà, nếu như không có chuyện gì, thì ta xin phép đi trước một bước, tí nữa gặp nhau ở chỗ cũ."

Vừa rồi Tôn Hằng phá phòng rơi xuống, động tĩnh không nhỏ, lúc này ở xung quanh bọn họ, đã có những âm thanh ồn ào phát ra.

Tuy nói bị Tôn Hằng phá ám khí, nhưng Tiêu ba ba cũng không kinh ngạc mấy, nghe vậy chỉ gật đầu:

"Thường huynh đệ đi trước đi, ta thu thập hai người này xong, sẽ đi qua đó sau."

"A..."

Lưu Di cười lạnh, nhún vai nhìn Tôn Hằng: "Xem ra, chúng ta lại bị người khác coi thường rồi."

"Không sao."

Tôn Hằng mặt không đổi sắc: "Chút nữa bọn họ sẽ thấy được thôi."

Hai bên bọn họ cố tỏ ra xem thường đối phương, nhưng cơ thể căng thẳng, đã tố cáo tâm tính chân thật của bọn họ.

Mà sở sĩ hai người Tôn Hằng cảnh giác,

Là bởi vì bọn họ vừa ra trận, đã có một cỗ khí tức vô hình đè nén lên người bọn họ.

Không nghi ngờ gì cả, vị Tiêu bà bà này ít ra cũng là một vị nhị lưu cao thủ đỉnh phong!

Mà vị đeo đao ở hông kia, tuy không có thả ra khí tức của mình, nhưng đao ý của hắn mạnh mẽ, cũng làm cho Tôn Hằng cảm thấy khó thở.

Coi như là người đàn ông trung niên đứng sau lưng Tiêu bà bà, cũng không phải kẻ yếu!

Mà đối diện với ba người này, Tôn Hằng và Lưu Di, không nói tới thực lực, nhưng bọn họ đại biểu cho hai thế lực lớn là Tam Hà Bang và triều đình.

Mà ở Trần quận đắc tội hai thế lực này, thì hậu quả ra sao, không cần nói cũng có thể đoán được.

Mà vị nam tử đeo đao kia nhìn qua Tôn Hằng một cái, nhưng nói đúng hơn là hắn nhìn Vân Long Đao trong tay Tôn Hằng, sau đó lập tức quay người, đi về phía vách tường.

"Oanh..."

Chỉ thấy tay hắn vung lên, vách tường đã bị phá ra một cái lỗ lớn, cơ thể của hắn lóe lên, liền phóng ra bên ngoài.

"Ta đuổi theo hắn!"

Lưu Di nhún chân, cơ thể như bóng ma xuyên về phía người kia vừa chạy.

"Xùy~~..."

Một luồng ánh sáng lạnh, nhưng một con cá, bơi trong nước, quỹ tích của nó linh động, lóe lên một cái, hướng về phía cổ họng của Lưu Di.

Phi đao!

Mặc dù chỉ là một cái phi đao, nhưng uy lực lại vượt xa những phi châm bay đầy trời khi nãy!

Cho dù khinh công của Lưu Di rất tốt, nhưng lúc này hắn vẫn trợn trắng hai mắt, trong mắt đầy hoảng sợ.

Hắn phát hiện được, mình không trốn được cái phi đao này!

"Đinh!"

Một tiếng vang nhỏ, thanh phi đao linh động kia đột nhiên đứng lại, giống như rắn lục bị chém ngang người, sức sống mất hết.

Thân ảnh của Tôn Hằng, chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh người Lưu Di.

"Cám ơn!"

Mà Lưu Di đã cầm sẵn một vật gì đó thấy vậy nhẹ nhàng thở ra, chắp tay cám ơn Tôn Hằng, sau đó biến mất trong căn phòng này.

Tiêu bà bà nhìn chằm chằm Tôn Hằng, nheo mắt lại: "Đao nhanh đấy!"

"Ám khí của ngươi cũng không kém!"

Tôn Hằng lạnh nhạt mở miệng.

"Đáng tiếc!"

Tiêu bà bà nhẹ nhàng lắc đầu: "Mới chừng này tuổi, mà đao pháp nhanh như vậy, nếu chết ở đây thì đáng tiếc quá."

"Khả năng phóng ám khí của bà cũng không tệ."

Tôn Hằng quay đầu cười: "Không biết lão có lưu truyền nhân lại không, nếu như thất truyền cũng thật đáng tiếc!"

"Miệng lưỡi bén nhọn!"

Tiêu bà bà sắc mặt trầm xuống, lập tức đập cây quải trượng trong tay xuống: "Tiếp chiêu!"

"Vù…"

Năm cái lớn như trứng chim đen sì sì, đột nhiên bắn ra từ trong cây quải trượng này, từng cái tạo thành một đường vòng cung, nhắm thẳng mặt Tôn Hằng.

Mà Tôn Hằng cũng không bị động chịu đòn, chân hắn đạp nhanh, hóa thành một luồng gió, xông tới đối thủ.

Ngạnh công của hắn xuất chúng, mà người lại mặc Kim Mãng, Trọng Huyền hai cái bảo y này, thì một chút ám khí như vậy, hắn còn chưa tới mức quan tâm tới.

Nhưng hắn vẫn coi thường thủ đoạn của bà lão này.

"Phốc!"

Một tiếng vang nhỏ vang lên, mà năm cái đen đen kia đột nhiên nổ bung ra, sương mù màu xanh đen nhanh chóng tràn ngập mọi nơi.

Độc!

Tôn Hằng dừng chân lại, ngừng thở, múa đao liên tục.

"Oanh..."

Nơi hắn đang đứng, đột nhiên hóa thành một cái mắt phượng, sóng gió cuồng bạo, điên cuồng phóng ra bốn phương tám hướng.

Cửa sổ kêu ầm một tiếng, triệt để vỡ vụn, tấm ván gỗ kêu đùng đùng không dứt, mà gạch ngói trên đầu, lại càng không biết có bao nhiêu cái bị quẳng ra bên ngoài.

Mà ở trong cơn lốc bão này, có ba luồng ánh sáng lạnh ngược dòng tới, vô thanh vô tức phóng tới cổ họng Tôn Hằng.

Ám khí âm hiểm, làm cho người ta rất khó phòng bị.

"Đinh..."

Chỉ có điều, ngũ giác của Tôn Hằng rất tốt, tuy tình thế hỗn loạn, phi đao thì lặng lẽ bay tới, nhưng cũng không giấu diếm được cảm giác của hắn.

Vân Long Đao lập tức biến hóa, bóng đao lóe lên rồi biến mất, đánh bay những cái ám khí đang đánh úp tới này.

Sau đó hắn không tiến lên áp sát, mà lại lui mạnh về phía sau.

"Xùy~~..."

Hơn nước phun từ trên trời xuống, trong chớp mắt bao phủ chỗ vừa rồi của Tôn Hằng, không có một chút góc chết nào.

Độc thủy!

Mà hơi nước kia rơi xuống sàn nhà, những sàn nhà bằng gỗ này nhanh chóng mục nát, sụp xuống, mà ở vùng chưa sụp xuống thì đen kịt, còn có một mùi tanh tươi tỏa ra.

Mà nếu như tưới và cơ thể người, thì bị dội như vậy, sợ là sẽ bị ăn mòn tới không còn xương!

"Thủ đoạn thật độc ác!"

Tôn Hằng đứng trước cửa, nhìn căn phòng bừa bộn này, sắc mặt biến thành màu đen.

Thứ này, coi như là hắn, cũng không dám thử.

Rơi vào trên người, cho dù không chết, thì đầu trọc phỏng da mặt là đều không thể tránh khỏi.

"Tiểu tử, chạy nhanh đấy!"

Trong phòng, vị Tiêu bà bà kia hừ nhẹ, chớp chớp đôi mắt, không biết đang nghĩ cái gì.

Tuy hai người chỉ giao thủ trong một chút, nhưng Tôn Hằng rất khó chơi, để cho nàng hơi nản chí.

Bởi vì lúc này nàng đang ở trong quận thành, không nên dây dưa với người của Tam Hà Bang lâu như vậy.

Nành hơi nghiêng đầu, ra hiệu với người đứng sau lưng.

"Bà lão, sao chạy sớm thế."

Ý định của đối phương, cũng không thoát khỏi hai mắt của Tôn Hằng, lúc này hắn nhẹ nhàng cười, nắm chặt trường đao: "Tiếp ta một chiêu!"

Một đường sáng màu trắng, đột ngột xuất hiện trong mắt Tiêu bà bà, nhanh chóng xẹt qua mấy trượng, sau đó nhanh như chớp bắn về phía nàng.

Mà đường sáng màu trắng này, sắc bén vô cùng, chỉ nhìn, cũng để cho nàng cảm thấy da thịt mình bị cắt ra vậy.

Ánh sáng lấp lánh, nhanh như gió, nhanh như điện.

Vèo vèo!

Một tiếng vang nhỏ, như sao trời, bay tới chạm vào đường sáng kia.

Véo! Véo!

Tiêu bà bà híp mắt lại, cơ thể liên tục lóe lên, nhanh chóng lùi lại, thật khó tin, nàng đã bao nhiêu tuổi rồi, mà tốc độ vẫn nhanh kinh người.

Cùng lúc đó, người đàn ông trung niên sau lưng của nàng, cũng khó chịu rống lên một tiếng, giơ tay thành quyền hung hăng đập Tôn Hằng.

Khí tức của hắn dữ dội, giống như lò lựa vậy, khí nóng cuồn cuộn tuôn ra xung quanh, thậm chí ngay cả bầu không khí cũng bị sóng nhiệt này làm cho vặn vẹo.

Mà ngay cả Tôn Hằng, cũng cảm thấy khó thở, toàn thân khô nóng.

Viêm Dương Kỳ Lực!

Người này giống như là một tên thuộc hạ của Tiêu bà bà, mà cảnh giới cũng tới nhị lưu đỉnh phong!

"Oanh..."

Quyền và đao chạm vào nhau, một luồng sóng khí cuồng bạo, từ nơi hai người tiếp xúc điên cuồng tỏa ra xung quanh.

Trong tích tắc, căn phòng này triệt để sụp đổ, vô số mảnh gỗ vụn bắn về phía đám người ở dưới.

Tiếng kêu sợ hãi, truyền từ phía xa xa, bụi mù bay đầy trời.

"Bộp bộp bộp…"

Đụng nhau, Tôn Hằng không chút sứt mẻ, là người đàn ông trung niên kia thì lùi mấy bước, mới run rẩy dừng lại được.

Hắn cùng với Tiêu bà bà liếc nhau, đều nhìn ra sự kinh ngạc trong mắt đối phương.

Người trẻ tuổi trước mặt bọn họ, quá mạnh mẽ!

"Đi!"

Tiêu bà bà trầm xuống, triệt để bỏ qua ý muốn đánh chết đối phương, hừ lạnh một tiếng, muốn chạy đi.

"Trễ rồi!"

Người đàn ông trung niên kia thì khẽ lắc đầu, nắm chặt xong quyền, kình khí tỏa ra, sắc mặt ngưng trọng nhìn Tôn Hằng.

Mà ánh đao, lại tiếp tục sáng lên!

Bình Luận (0)
Comment