Ly Thiên Đại Thánh

Chương 117 - Quyển 2 Chương 49: Bảo Kiếm, Bảo Y

Cơ thể lùi về phía sau, Tôn Hằng đạp chân liên lục, ngực đau đớn để cho hắn không thể không hít một ngụm khí để hồi sức.

Cúi đầu, thì chỗ ngực của hắn đã máu thịt be bét.

Chưởng kình của đối phương, giống như một cái mũi khoan điên cuồng xoay tròn vậy, cho dù là Kim Thân Công tầng thứ năm viên mãn, cũng không thể ngăn cản.

"Bành!"

Mà phía đối diện, thì người kia bay ngược về sau mấy mét, trở tay vỗ trên mặt đất, cơ thể lập tức bay lên lại, muốn bay đi lấy lại bảo kiếm kia.

"Đừng hòng!"

Tôn Hằng quát khẽ một tiếng, nhún chân một cái, cả người nhảy lên, bỏ qua sự đau đớn của tay trái, hai tay vỗ vào nhau, đánh về phía người kia.

Đại Suất Bi Thủ!

Gió mạnh gào thét, cho dù không đánh trúng đối thủ, nhưng cũng có thể đánh bay bảo kiếm kia.

Mà đang ở giữa không trung, người kia chỉ có thể gập cơ thể lại, hai chân liên hoàn đá ra.

Không khí nổ lên, giống như tiếng sấm rền, tưng luồng gió lớn cuồng bạo, tuôn về phía song chưởng của Tôn Hằng.

"Bốp…"

Tôn Hằng nghiêm mặt lại, song chưởng thuận thế biến đổi, mà Đại Suất Bi Thủ hắn sớm đã tu luyện tới cảnh giới muốn gì làm đấy liên tục biến hóa, chưởng ảnh chớp liên tục, cứng rắn chặn lại những cái bóng chân kia.

Hai người đang ở giữa không trung, trong chớp mắt liên tiếp giao thủ, cuồn cuộn chịu đòn, liền rơi vào mặt đất.

Chiêu thức của đối thủ tinh diệu, lúc mạnh lúc nhẹ, không có sơ hở nào, một khi chính thức giao thủ, thì Tôn Hằng liền rơi vào trạng thái bị động.

Chưởng quyền đánh úp lại biến hóa, tinh vi huyền diệu, rõ ràng nhìn thấy hung ác cuồng bạo, nhưng sau một khắc lại biến thành ôn nhu nhẹ nhàng.

Có khi vô thanh vô tức, nhưng có khi mạnh mẽ cuồng bạo, làm cho người ta rất khó phòng bị.

Nhưng Tôn Hằng đã tu tới Kim Thân Công tầng thứ năm viên mãn rồi, không cần để ý những chiêu thức tầm thường này, mở hai nắm đấm ra, để cho đối phương thoải mái đánh vào.

Đánh lâu, hắn càng trực tiếp bỏ qua những nhiêu pháp vô dụng, không để ý đến sự biến hóa của chưởng pháp đối phương, hóp bụng hóp ngực lại, đơn giản mà nhanh chóng đỡ đánh đối phương, dần dần cứu vãn lại tình thế xấu.

"Bành..."

Một lần nữa đụng vào nhau, hai người tách ra một trái một phải, cách nhau khoảng một trượng, đối mặt với nhau.

Tôn Hằng hô hấp nặng nề, mà da thịt tay trái của hắn đã bị bung ra, ống tay áo bên trái máu tươi thấm đỏ, mà vừa rồi còn bị đối phủ đánh vào, nên bây giờ đã mềm nhũn rũ xuống.

Tiếp tục đánh tiếp, thì cánh tay trái của hắn còn có khả năng khôi phục hay không, thì rất khó đoán được!

May mắn, tình huống đối phương cũng không tốt lắm.

Đến bây giờ, Tôn Hằng mới có cơ hội dò xét vị đối thủ đột nhiên đánh lén mình này.

Tuổi của người tay tầm hai mươi, mái tóc thả thoải mái sau lưng, rối bù, hai chân nhiều vết máu, có thể nói là mình đầy thương tích, xem bộ dáng của hắn hẳn là đã trải qua nhiều trận chém giết.

Mà ngay cả như vậy, hắn cũng có thể bức mình tới tình trạng như thế này!

Thậm chí, nhiều lần mém đẩy mình vào chỗ chết!

Tôn Hằng chuyển động con ngươi, liên tục liếc nhìn đao và kiếm đang rơi trên mặt đất, chậm rãi mở miệng: "Các hạ là ai? Vì sao lại muốn đánh lén giết ta? Dường như ta chưa từng đắc tội qua ngươi mà?"

Nếu như không phải việc quan trọng, thì hắn không có muốn liều mạng với đối phương!

"Các ngươi đều đáng chết!"

Giọng nói lạnh lùng vô tình từ dưới mái tóc dài này truyền ra: "Giết huynh đệ của ta, diệt tông môn của ta, các ngươi đều đáng chết!"

"Ngươi là Phi Hồng kiếm Vi Bất Phàm!"

Tôn Hằng khẽ nhíu mày, lập tức đoán được người này là ai.

Đệ nhất cao thủ trẻ tuổi của Nhạn Phù Phái, con út của chưởng môn Vi Hộ, nhị lưu cao thủ!

Tướng mạo uy vũ bất phàm, người mang Kinh Hồng Kiếm, kiếm pháp xuất chúng!

Đã từng là một trong những thủ lĩnh của thế hệ trẻ ở Trần quận.

Không ngờ tới, bây giờ lại chật vật như vậy.

"Vi công tử."

Tôn Hằng hít sâu một hơi, hai mắt nhìn thẳng đối phương, trầm giọng nói: "Chuyện của Nhạn Phù Phái không liên quan tới ta. Ta cũng không phải địch nhân của ngươi, ta với ngươi chém giết như vậy, không có ý nghĩa gì cả!"

"Ta có thể bỏ qua việc ngươi vừa đánh lén ta, coi nhưng chúng ta chưa từng gặp nhau, như thế nào?"

"..."

Đối phương trầm mặc.

Vi Bất Phàm xem ra cũng không được tốt lắm, nhưng trên người Tôn Hằng bị thương, hơn nữa thu hoạch của hắn đã rất khá rồi, nên không có muốn liều chết đánh cược với hắn.

Với lại, cho dù mình giết được Vi Bất Phàm, thì ít ra cũng bị trọng thương, mà tình huống như vậy thì khó có thể đảm bảo an toàn rời khỏi Nhạn Phù Sơn được.

"Sàn sạt..."

Thật lâu, không có được câu trả lời của Vi Bất Phàm, mà ngược lại lại có tiếng bước chân chậm rãi bước tới.

"Diệp đại ca, bên này thật sự có người sao?"

Giọng nói uyển chuyển du dương, chỉ cần nghe giọng, là đã có thế đoán được người tới là một người nữ dịu dàng.

"Ừ."

Người còn lại nhẹ nhàng đáp: "Dựa vào tiếng động, có thể đoán được là hai người, võ nghệ cũng không kém."

"Vậy tại sao chúng ta phải tới đây?"

Nữ tử tiếp tục mở miệng, dường như nàng đang rất lo lắng: "Hay là chúng ta kệ bọn họ, đi tìm thúc thúc của ta đi?"

"Không sao, có ta ở đây, thì ngươi cứ yên tâm."

Giọng của người nam tràn ngập tự tin, cùng với tiếng bước chân, một nam một nữ bước vào cánh rừng này, xuất hiện trước mắt của hai người Tôn Hằng.

Một nam một nữ này, chính là Diệp Huyền và Giang gia Giang Vân.

Tôn Hằng biết thanh âm của Diệp Huyền, nhưng mà tình huống hiện tại, thì hắn cũng không tiện lộ thân phận.

Lập tức nghiêng người đi về phía bên cạnh, tới gần nơi trường đao của mình rơi xuống.

Vi Bất Phàm cũng nhẹ nhàng nghiêng đầu, nhưng khi hắn nhìn thấy Diệp Huyền, thì cơ thể của hắn dần dần cứng lại: "Cụt một tay, đoạn đao, ngươi là đồ đệ của Thiên Tàn Tẩu!"

"Không sai!"

Diệp Huyền gật đầu, lạnh lùng nhìn Vi Bất Phàm: "Giọng của ngươi còn mang theo sát khí, chúng ta có thù oán gì à?"

"Có cừu oán?"

Vi Bất Phàm sững sờ một chút, sau đó ngửa đầu cười to.

Nhưng mà, tiếng cười của hắn thê lương thảm thiết, dường như tiếng kêu của quạ vậy, làm cho người khác lạnh sống lưng.

Sau khi cười xong, Vi Bất Phàm nhìn chăm chú Diệp Huyền, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đương nhiên là có thù rồi, hơn nữa còn là thù diệt môn!"

"A!"

Diệp Huyền nhíu mày lại, không biết hắn nghĩ tới cái gì, sắc mặt dần dần ảm đạm: "Thù diệt môn sao?"

"Diệp đại ca."

Giang Vân từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm Vi Bất Phàm, lúc này đột nhiên mở miệng: "Hắn là con trai của chưởng môn Nhạn Phù Phái, Phi Hồng Kiếm Vi Bất Phàm!"

"Hả?"

Diệp Huyền chuyển động con ngươi.

"Không sai!"

Vi Bất Phàm gật đầu, hai mắt đỏ thẫm nhìn về phía Diệp Huyền.

"Họ Diệp, ngươi vu oan Nhạn Phù Phái của ta, đưa người của Đăng Tiên Ti tới, mà thù của ta với ngươi, là thù không đội trời chung!"

Hắn rống giận một tiếng, búng người lên, lướt qua mặt đất, nhặt lấy Kinh Hồng Kiếm, xoay kiếm, đâm vào cổ họng của Diệp Huyền.

Cho dù lửa giận công tâm, nhưng thân pháp cùng kiếm pháp của Vi Bất Phàm vẫn hoàn hảo, mặt dù chỉ là một cái đâm kiếm thẳng cơ bản, nhưng lại chứa đựng tinh hoa kiếm pháp, hung ác, tinh chuẩn.

Kiếm xuất không tiếng động, nhìn chậm chạp, nhưng thật ra lại nhanh vô cùng, hóa thành một luồng ánh sáng màu bạc, chỉ một lát, đã đâm tới trước họng Diệp Huyền.

Một kiếm này, ẩn chứa sự tức giận, sát cơ, một đời khổ luyện võ nghệ, dường như cũng vì một kiếm này, mũi kiếm chỉ thẳng cổ họng, làm cho Diệp Huyền, cũng cảm thấy khó thở, giống như rơi vào hầm băng vậy.

Kiếm pháp rất cao minh!

Nhìn thấy hai mắt đỏ thẫm bị che bởi mái tóc tán loạn của Vi Bất Phàm, phảng phất khiến cho Diệp

Huyền thấy được chính mình vậy, hắn ung dung thở dài, cây đoạn đao cũng tùy ý ra khỏi vỏ.

"Đinh..."

Âm thanh du dương của đao kiếm chạm vao nhau, vang lên trong bầu trời đêm này.

Âm thanh trong suốt, áp đảo gió núi, phiêu hốt vang lên, truyền khắp vài dặm xung quanh.

"Phù phù..."

Một cỗ thi thể rơi thẳng xuống đất, một vết máu trên trán, cho tới lúc này mới chậm rãi xuất hiện.

"Đáng tiếc!"

Diệp Huyền thu đoạn đao lại, nhẹ nhàng lắc đầu: "Nếu như cho hắn thêm năm năm, thì có lẽ hắn thật sự có thể đánh với ta một trận."

Vừa nói xong, hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Tôn Hằng đang lén lén lút lút nhặt trường đao của mình, chán ghét nói: "Cút!"

Tôn Hằng nhìu mày, nhịn không được nắm chặt trường đao trong tay.

Nhưng mà hắn chỉ lắc đầu, thành thật lui về trong bóng tối.

Mà khi lui về phía sau, ánh mắt của hắn đảo qua một chỗ, đó là thi thể của Quỷ Ảnh Ngô Lục, yên lặng nằm trên mặt đất lạnh này.

Quả nhiên, hắn không có né được Vi Bất Phàm ám sát.

Bốn phía vắng lặng.

Diệp Huyền duỗi tay ra, cây Kinh Hồng Kiếm đang nằm trên mặt đất rơi vào tay của hắn.

Hắn hơi nghiêng đầu, trên mặt nở ra một nụ cười méo mó.

"Vân Nhi, thanh kiếm này không tệ, ngươi cầm để phòng thân đi."

"A!"

Giang Vân sững sờ, duỗi tay ra, sờ mũi của mình: "Đưa ta?"

"Ừ."

Diệp Huyền gật đầu.

"Cái này… Cái này không được đâu? Kinh Hồng Kiếm của Vi Bất Phàm, là một trong mười thanh binh khí mạnh mẽ nhất của Trần quận nha."

Giang Vân đỏ mặt, sau đó biến thành nhăn nhó.

"Không sao hết, trong mắt của ta, thì kiếm này còn chưa xứng với Vân Nhi."

Diệp Huyền cố nén sự mâu thuẫn trong lòng của mình, cười nhạt nói: "Cuối cùng, Trần quận có Thập đại thần binh, nhưng Giang Vân thì chỉ có một."

"A!"

Ẩn ý trong lời này, để cho tâm hồn thiếu nữ của Giang Vân nhảy lên bịch bịch, qua nửa ngày cũng chưa phục hồi tinh thần lại.

...

Trong rừng cây, hai bóng người này đi xa, cuối cùng biết mất.

"Vù…"

Gió lạnh thổi qua, một bóng người lặng lẽ rơi xuống đất, là Tôn Hằng, hắn lặng yên không tiếng động trở về nơi này.

Tôn Hằng nhảy từ ngọn cây xuống, nhìn về thi thể của Vi Bất Phàm, đôi mắt chớp chớp, bước về phía trước, xé áo của thi thể này ra.

Một cái áo lót màu vàng đập vào mi mắt.

"Khó trách!"

Tôn Hằng thì thào.

Ngạnh kháng quyền cước của mình, mà còn có thể nhảy nhót như vậy, toàn thân chảy máu, mà cuối cùng vẫn không có việc gì, thì ra là do hắn mặc bảo y hộ giáp.

"Vi huynh đệ, ta không có lấy không đồ của ngươi, để đáp tạ, ta sẽ chôn cất ngươi thật tốt."

Nhìn thi thể này, Tôn Hằng không thể không lắc đầu thở dài.

"Đáng tiếc!"

Bình Luận (0)
Comment