Ly Sầu Hận

Chương 53

Vừa chợp mắt đã ngủ thẳng đến chạng vạng tối, tinh thần Ly Ca Tiếu chậm chạp không ít, đáng tiếc, một ngày dài đã gặp đủ loại phiền phức, không ngờ buổi tối mới là lúc quan trọng nhất.

Mới đứng lên thì đã có người không thể chờ đợi mà gõ cửa, chỉ là không nghĩ tới người đến là Hải Thụy đại nhân, đêm hôm xuất hiện, gương mặt có chút kỳ quặc.

“Ly Ca Tiếu, theo ta đi gặp một người!” Sắc mặt Hải đại nhân rõ không tốt, rõ ràng có lời muốn nói nhưng mấy lần định mở miệng lại không thể thốt ra lời.

Thở dài, Ly Ca Tiếu nhìn mặt mũi lo lắng của Hải đại nhân, khoác bộ y phục theo hắn đi tới thiên thính, dọc đường yên tĩnh không một bóng người, chỉ có hai người bọn họ một trước một sau đi tới, chỉ là không gian tĩnh mịch ấy ngược lại khiến Ly Ca Tiếu đoán được mấy phần, trên đời này người muốn gặp hắn e chỉ có cửu ngũ chí tôn thiên tử kia thôi.

Bên ngoài chính sảnh, Mã Thừa Ân mặc quan phục đang đường đường chính chính quỳ gối, nghe tiếng bước chân, thoáng giương mắt, vừa nhìn thấy Ly Ca Tiếu đi cùng Hải đại nhân, không khỏi luống cuống tay chân, thẳng người muốn đứng dậy, chỉ là vừa mới động đậy, một tên thị vệ đã tiến tới kề đao lên cổ hắn áp quỳ xuống, thấy tình thế này, Ly Ca Tiếu không khỏi dừng bước, rồi sau đó đối Mã Thừa Ân bị chế trụ lắc đầu một cái.

“Chớ đả thương Mã đại nhân!” Nhìn Ly Ca Tiếu dừng lại, Hải Thụy điềm nhiên phân phó thị vệ một tiếng, sau đó quay đầu nói với Ly Ca Tiếu.

“Ta chỉ có thể mang ngươi tới đây, chính ngươi tự đi vào thôi, Ly Ca Tiếu, cẩn thận!”

Hải đại nhân vỗ vỗ bả vai Ly Ca Tiếu, ý bảo hắn đẩy cửa, còn bản thân canh giữ bên ngoài.

Đẩy cửa ra, ngồi trên thượng thính là thiên tử khí vũ hiên ngang đang ngồi, thấy cửa mở cũng không thèm để ý, ngược lại thản nhiên từ từ thưởng thức vài ngụm trà mới nhìn Ly Ca Tiếu một cái, cái nhìn này có mấy phần thâm ý, Ly Ca Tiếu bước vào cửa cũng không lập tức quỳ xuống hành lễ, mà là đứng yên gãi gãi đầu.

Thái giám đứng bên thấy Ly Ca Tiếu lớn mật dám vô lễ, lập tức nổi giận liên tiếng trách mắng:

“Lớn mật, thấy Hoàng thượng còn không mau quỳ!”

“Vi hành ngoài cung, miễn lễ đi!” Khóe miệng thiên tử cơ hồ có cười, không có nửa điểm tức giận, ngược lại khoát tay cho thái giám đang giận giữ bất bình kia lùi lại, sau đó lạnh nhạt buông chén trà trong tay xuống, sửa sang lại y phục, miễn cho Ly Ca Tiếu khỏi hành lễ.

“Hôm nay trẫm mặc thường phục tới đây là đặc biệt muốn gặp ngươi, nhớ năm đó ngươi là thị vệ trong cung võ nghệ siêu quần, chẳng qua không được tấn thăng, thật đáng tiếc, không bằng hiện tại ngươi trở về cung, chức Tân chỉ huy sứ Cẩm y vệ sẽ là của ngươi!”

“Đối với quyền vị chốn quan trường, thảo dân đã sớm không hề quyến luyến nữa! Hiện hạ thảo dân chỉ muốn trải qua những ngày nhàn vân dã hạc, mong thánh thượng thứ lỗi!” Ly Ca Tiếu tựa tiếu phi tiếu nói, vừa nhàn tản vừa ung dung tựa như gió thoảng qua tai.

“Vậy sao, bị Mã Thừa Ân giam cầm trong phủ, dùng đủ mọi cách lăng nhục, vậy cũng coi là những ngày nhàn vân dã hạc sao?” Thân là thiên tử, những chuyện ngổn ngang này dĩ nhiên không lọt tới ánh mắt của hắn, hắn cũng không có thời gian rảnh rỗi để ý tới, chẳng qua là mấy năm trước cực kỳ để ý đến người nọ, thời điểm y lật đổ Nghiêm Tung, khiến hắn càng thêm coi trọng y, bây giờ lại có Hải Thụy đề cử, hắn mới sai người đi thăm dò một phen, đến lúc biết được kết quả mới cảm thấy người này thật đúng là kỳ nhân.

“Những chuyện nữ nhi tình trường, anh hùng khí đoản này đã khiến Hoàng thượng phải chê cười rồi, chỉ là thảo dân không hề bị giam cầm, cũng không bị ngược đãi!” Trong lòng vốn giật mình một cái, nhưng sắc mặt Ly Ca Tiếu vẫn như cũ, đầu óc cơ trí, trong lời nói ẩn giấu huyền cơ.”

“Trẫm biết bằng hữu của ngươi đang ở trong tay hắn, trẫm đã phái người cứu hắn ra, Mã phủ này từ nay về sau sẽ không thể giam giữ được ngươi nữa, nếu ngươi chịu vì trẫm tận lực, sinh tử Mã Thừa Ân sẽ do ngươi định đoạt!”

“Tạ ân sủng của Hoàng thượng, chỉ là chốn quan trường này thật không thích hợp với thảo dân, mà thảo dân cũng không muốn lấy tính mệnh của Mã Thừa Ân, ngược lại muốn được cùng hắn sống tốt qua ngày!” Lời nói thật lòng này của y, khiến thái giám và thì vệ bên cạnh đều không khỏi lé mắt nhìn y một cái.

“Ly Ca Tiếu ngươi thật biết điều, đổi lại là người khác đã sớm hận không được đem hắn thiên đao vạn quả, ngươi còn muốn bảo vệ tính mạng của hắn! giữa ngươi và hắn, là thật tình hay giả ý?” Thú vị phá lên cười, trong mắt thiên tử lóe lên một tia xảo trá.

“Tất nhiên là thật tình, thảo dân cũng không sợ tiếng xấu, dù sao chuyện này cũng đã huyên náo khắp thiên hạ ai cũng biết!” Ly Ca Tiếu cười cười kiểu như không sao cả, sau đó lớn mật kéo ghế qua một bên ngồi xuống, chẳng qua lúc ngồi xuống không tự chủ được khóe miệng khẽ cười.

“Thật thú vị, thú vị, trẫm càng ngày càng thích ngươi, nếu ngươi cảm thấy vị trí Tân chỉ huy sứ cẩm y vệ đã ủy khuất ngươi, trẫm có thể cho ngươi vị trí cao hơn!” Nhìn Ly Ca Tiếu tự nhiên ngồi xuống, thiên tử nhíu lông mày, cười khẽ, ngón tay nhẹ nhàng ở trên bàn gõ nhịp, vừa tiến vừa lui lại đem đề tài ban đầu vòng vo trở lại.

“Thảo dân thật sự không thích hợp với chốn quan trường này, nếu nói thích hợp, Mã Thừa Ân so với thảo dân càng thích hợp hơn, chỉ là không biết Hoàng thượng có thể gạt đi hiềm khích lúc trước để tiếp nhận hắn!” Thấy hắn không những không giận mà còn cười, tâm Ly Ca Tiếu buông lỏng một chút, biết thiếu niên thiên tử này nhìn xa trông rộng, cơ trí hơn tiên đế rất nhiều.

“Trẫm muốn ngươi vào triều làm quan, ngươi lại liên tục từ chối, ngược lại còn tiến cử người khác, còn là Mã Thừa Ân, chẳng là ngươi không sợ trẫm tức giận muốn lấy đầu ngươi sao?” Vừa nói mặt liền biến sắc, bàn tay trên mặt bàn vốn gõ nhẹ đột nhiên nắm quyền, sau đó hung hăng vỗ bàn một cái, chén trà trên bàn bị đánh văng, thái giám một bên bị dọa sợ thân thể không khỏi run lên.

“Nếu Hoàng thượng thật sự muốn lấy đầu thảo dân thì đã lấy từ trước, không cần đợi tới giờ phút này mới ra tay!” Không bị hù, Ly Ca Tiếu sớm đã trải qua những mưa gió hiểm nguy, mạng này từng có lúc nửa chân đặt trong quan tài.

“Nếu trẫm không muốn lấy mạng ngươi, vậy còn tính mệnh những bằng hữu trong Mã phủ của ngươi?” Bị Ly Ca Tiếu khi quân phạm thượng, Hoàng đế đảo mắt ném ra lời ngoan độc.

“Vậy thảo dân lại càng không nguyện ý làm quan, không ai nguyện ý dưới trướng hôn quân coi mạng người như cỏ rác!” Vừa nói lời này, Ly Ca Tiếu thu hồi thái độ hòa nhã, hai mắt nhìn thẳng thiên tử, không có nửa điểm sợ hãi.

“Ha ha ha ha, Ly Ca Tiếu, ngươi quả thực có khí chất, hơn nữa làm việc dứt khoát, được, trẫm không ép ngươi nữa, nếu không lại mang tiếng hôn quân vô đạo, dựa vào con mắt nhìn người của ngươi, Mã Thừa Ân cũng không phải người bình thường, có thể được ngươi coi trọng như vậy, tự nhiên cũng hơn người, chỉ là trẫm thật muốn biết, hắn đối với ngươi có thật đúng như lời đồn đại là cố chấp tình thâm!” Sảng khoái cười to, khiến người ngoài cuộc cũng kinh ngạc một hồi, chính là mấy thị vệ bên cạnh lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, thật sự chưa từng thấy người như Ly Ca Tiếu.

“Nếu hôm nay hai người các ngươi, chỉ có một người được sống, ngươi nói xem, hắn sẽ để cho ngươi sống, hay là sẽ coi trọng tính mạng mình trên hết!”.

Bất đắc dĩ nhìn gương mặt hăng hái của thiên tử, Ly Ca Tiếu nói ra câu trả lời.

“Người đâu, đem Mã Thừa Ân vào đây!” Vừa nói, cho người truyền lời đem người vào.

Người bên ngoài không biết động tĩnh bên trong, chỉ mơ hồ nghe được có người bên trong vỗ bàn, hai thị vệ đoán chừng Hoàng đế muốn lấy mạng Mã Thừa Ân, vì vậy lúc trước còn có chút tôn trọng hắn, hiện tại thô bạo lôi kéo người đi vào.

Quỳ hơn một canh giờ, chân Mã Thừa Ân có chút mềm, bị lôi kéo đi được vài bước liền lão đảo.

“Vô lễ, Mã ái khanh ngã, các ngươi cũng không giúp một tay đỡ người lên, dù gì phẩm cấp của hắn cũng cao hơn các ngươi!” Hai tên thị vệ vừa nghe đầu óc liền mơ hồ, vội vàng tiến lên đỡ Mã Thừa Ân dậy, còn thay hắn phủi phủi quần áo.

“Tốt lắm, đi xuống đi!”

Từ khi Hoàng thượng cùng Hải đại nhân bước chân vào Mã phủ, Mã Thừa Ân đã sớm biết ngày hôm nay hắn lành ít dữ nhiều, lúc trước bị Hoàng thượng xá miễn, nhưng hắn biết sớm muộn mình sẽ phải chết, thời gian quỳ ở bên ngoài trong lòng hắn suy nghĩ rất nhiều, có lúc nhớ ra rất nhiều chuyện, có lúc lại không nhớ gì cả, cái nhìn Ly Ca Tiếu lúc kia hắn nhìn tới mức ngây ngốc, trong lòng lại nghĩ ra một niệm tưởng hoang đường, nếu hôm nay hắn thật sự phải chết, thật muốn ôm lấy y thật chặt một lần nữa.

“Mã Thừa Ân, dựa vào những năm này ngươi sở tác sở vi, cho dù ngươi có mười cái mạng cũng không đủ đền tội, nhưng hôm nay trẫm rất cao hứng, cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi giết Ly Ca Tiếu ở trước mặt ngươi, trẫm sẽ tha tội chết cho ngươi!” Nói xong, sai một tên thị vệ ném một thanh tiểu đao tới trước mặt Mã Thừa Ân.

Nắm thanh đao lên, cặp mắt lộ hàn quang, Mã Thừa Ân bình tĩnh không tỏ bất kỳ biểu lộ, từ  từ đứng dậy đi tới trước mặt Ly Ca Tiếu.

“Ly Ca Tiếu, ta không sợ chết, chỉ là một người chết sẽ rất cô đơn tịch mịch, chúng ta cùng nhau chết có được không?” Rõ ràng là một câu hỏi, nhưng từ miệng Mã Thừa Ân thốt ra lại như chuyện đương nhiên.

“Được, nhưng ta phải chết trước, nếu để ngươi chết trước, ta lại đổi ý, không phải ngươi sẽ chết không nhắm mắt sao?” Vẫn là điệu bộ vân đạm phong khinh, giọng nói đều đều, tựa như điều bọn họ đang đàm luận căn bản không phải là chuyện sinh tử, mà chỉ là những thứ không liên quan, những lời an an ổn ổn thường ngày.

“Ly Ca Tiếu, sống thật tốt đi!” Nói xong câu này, khiến tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, Mã Thừa Ân đem tiểu đao lập tức đâm vào bụng mình.

“Ngươi………..!” Máu bắn tung tóe lên khắp y phục y, y nhìn Mã Thừa Ân ôm bụng quỳ ngồi trên đất, nhìn hắn cười đến thuần nhiên với mình.

Dù biết hắn sẽ làm chuyện ngu ngốc, nhưng không hề nghĩ tới động tác của hắn lại nhanh như vậy, nhanh đến mức ngay cả y cũng không kịp ngăn cản, trêu chọc người khác cũng như đang trêu chọc mình, rõ ràng đã thật lòng rồi lại còn che che giấu giấu, giờ phút này mới hối tiếc bản thân đã không dứt khoát nói cho hắn biết.
Bình Luận (0)
Comment