Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À

Chương 98

Lý Bân hoảng loạn nói: “Anh... anh ta thật sự tên là Trần Cường mài! Còn có một cô em gái tên là Trần Đình! Tôi cũng đang thắc mắc, cậu... các cậu tìm anh ta thì tại sao lại đến tìm tôi? Tôi có một số xích mích với anh ta, nhưng... nhìn dáng vẻ của các cậu cũng không giống như tới dạy dỗ bọn tôi giúp họ! Đây... đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Sở Vũ Hiên đột nhiên thấy lạ, sau khi suy nghĩ một lúc, giơ tay cản Lão Tam định treo ngược Lý Bân lên đánh, hỏi: “Lý Bân, ông nói ông có xích mích với Trần Cường, xích mích gì?”

Lý Bân nơm nớp lo sợ, sau khi nhổ ngụm máu trong miệng ra, nói: “Còn không phải là vì Trần Đình à, tôi... tôi thấy ngoại hình của cô ta không tệ, nên muốn kết bạn với cô ta nhưng cô ta không biết tốt xấu, tát tôi một cái ngay trước mặt tất cả mọi người, thế nên tôi... tôi đánh hai anh em họ một trận, còn dọa rẵng nếu không bồi thường cho tôi thì ngày nào tôi cũng sẽ đến gây chuyện... Nhưng sau đó, không phải Trần Cường đã xảy ra chuyện rồi sao... Hai ngày trước đó, tôi đi tới bệnh viện, tình cờ gặp được Trần Đình, chưa nói được câu nào thì chị dâu của cô ta đã la hét muốn báo cảnh sát, nên tôi... tôi bỏ chạy”

Sở Vũ Hiên càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, vẻ mặt cũng càng ngày càng nghiêm trọng hơn, nói với Lão Tam một câu: “Giám sát kỹ bọn chúng” Rồi vội vàng rời khỏi quán bar giải trí, đi đến trước chiếc Mercedes-Benz G-Class, điện thoại mới có tín hiệu, anh vội vàng gọi điện thoại cho Trần Đình.

“Anh Sở” Trần Đình vẫn đang khóc.

“Đình Đình, chị dâu cô có đó không?” Sở Vũ Hiên hỏi.

Trần Đình trả lời: “Không, lúc nấy không phải chị ấy đi liên hệ với nhà tang lễ à? Đến bây giờ vẫn chưa trở về, em vừa đi gọi điện thì phát hiện chị ấy tắt máy, chắc là điện thoại hết pin”

Lý Bình nói muốn đi liên hệ với nhà tang lễ, lúc ấy Sở Vũ Hiên còn đang ở bệnh viện chờ Lão Ngũ, tính thời gian thì đã qua hai tiếng rồi!


Quan trọng nhất là điện thoại của Lý Bình còn tắt máy!

“Người phụ nữ này có vấn đề!” Sở Vũ Hiên lập tức cúp. máy, nói với Lão Ngũ ở trong xe: “Định vị vị trí của Lý Bình!”

Trước đó, Lão Ngũ đã nghĩ ra cách hack điện thoại của Lý Bình, bởi vậy định vị vị trí của cô ta không khó. Nhưng hiện tại điện thoại của Lý Bình đang trong trạng thái tắt máy, đến thần tiên cũng không tra được cô ta đang ở đâu.

“ồ thượng đế của tôi ơi, điện thoại của cô ta có lẽ tắt máy rồi, không tìm thấy”

Đầu óc Sở Vũ Hiên rối bời, anh không hiểu tại sao Lý Bình lại lừa anh? Cho dù Trần Cường lừa anh, anh cũng có thể hiểu! Nhưng chuyện tới nước này, với Lý Bình vừa mới gả vào hơn một năm, ít gặp mặt Trần Hoành mà nói, cô ta đâu có lý do gì để giúp Trần Hoành đâu?

Rốt cuộc vấn đề ở đây là gì?



Sở Vũ Hiên ép mình bình tĩnh lại, trong đầu không ngừng hiện lên gương mặt Lý Bình. Chợt, anh chú ý tới đôi mắt Lý Bình, cặp mắt đó hình như đã từng gặp ở nơi nào rồi, quen thuộc mà không nói nên lời...

Nhớ lại lời nói vừa rồi của Lý Bân, ông lão bị bệnh ung thư không sống được bao lâu kia, nghĩ đến lúc trước mỗi lần Trần Cường nhìn thấy anh là lại thấy mất tự nhiên... Đột nhiên, một suy đoán đáng sợ nảy lên trong lòng anh!

Đúng lúc này, Lão Ngũ la lên một tiếng: “Toang rồi! Tôi dùng số điện thoại của cô ta để tra, phát hiện hai tiếng trước cô ta mua vé máy bay tới Seoul, máy bay... bay mười phút trước!"

“Từ Giang Thành bay đến Seoul mất khoảng ba tiếng...” Sở Vũ Hiên thở sâu, tìm được số điện thoại ghi “Lão Tứ” trong danh bạ, do dự một lát, gọi vào đó.

Một tiếng trước, nhà thờ ở Sindorim, Seoul, Hàn Quốc.

Vì không phải cuối tuần nên nhà thờ văng tanh, ngoại trừ một mục sư sùng đạo ngồi trước tượng chúa Giêsu, tay cầm cuốn kinh thánh nặng trịch đang đọc thầm.

Một người phụ nữ đeo kẹp tóc màu đỏ bước vào nhà thờ, đóng cửa lại, nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt hướng về phía mục sư.


“Park Puchong!” Người phụ nữ gọi một tiếng, khuôn mặt u ám như con rần tinh sải bước về hướng mục sư.

“Căn hộ đó anh phải chia cho tôi một nửa, có nghe hay không?”

Mục sư chậm rãi đóng quyển kinh thánh lại, đặt lên bàn bên cạnh, lúc này mới xoay người, khuôn mặt đẹp trai rất có phong cách Hàn Quốc vô cảm, khẽ chớp mắt, bình tĩnh nói: “Là cô ngoại tình, tại sao lại phải chia cho cô?”

Người phụ nữ trả lời đúng lý hợp tình: “Anh nhìn anh mà xem, khóc không biết khóc, cười không biết cười, cả ngày vác. cái khuôn mặt như trong lá bài Poker, không khác gì người máy, ai có thể sống tiếp được với anh chứ?”

Mục sư gật đầu: “Cho nên tôi không cần cô, cũng chấp nhận ly hôn với cô, cho cô một số tiền. Nhưng, căn hộ đó là tài sản mẹ tôi để lại, cô đừng hòng động đến”

Người phụ nữ đó kiêu căng ngạo mạn: “Vậy gặp nhau trên tòa đi! Anh cũng biết bạn trai tôi là công tố viên mài”

Mục sư vẫn vô cảm nói: “Nhất quyết phải thế à?”

Người phụ nữ hài hước nói: “Đây là anh tự chuốc lấy! Tôi khuyên anh vẫn nên nghe tôi đi, bán căn hộ đó rồi chia cho tôi một nửa!”

Mục sư chậm rãi nâng tay trái lên, cầm cây thánh giá treo trước ngực, dùng ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve. Một lát sau, đưa tay phải ra, làm dấu thánh giá trước mặt...


Một tiếng sau, trong khu vườn sau nhà thờ, mục sư đang cầm xẻng xúc đất, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Sau khi anh ta nhìn thấy người gọi là ai, trên mặt tuy vẫn vô cảm nhưng ánh mắt ít nhiều có tí xíu kinh ngạc. Sau một lát sửng sốt, anh ta nhấn nghe máy, nói tiếng phổ thông tuy không chính tông nhưng vẫn đỡ hơn Lão Ngũ nhiều: “Đại ca, có việc gì à?”

Sở Vũ Hiên ở đầu dây bên kia nói: “Có chuyện này muốn nhờ cậu, đi tới sân bay Seoul bắt một người, tin tức về chuyến bay, Lão Ngũ đã gửi cho cậu rồi đấy”

“Vâng” Mục sư lên tiếng, bình tĩnh nói: “Giết, hay là đưa về cho anh?”

Sở Vũ Hiên: “Tìm chỗ nhốt lại, tôi sẽ bay tới Seoul vào chuyến tiếp theo... Cậu đã kết hôn rồi, đột nhiên tới Giang Thành thì sẽ khó giải thích với vợ của cậu.”

Mục sư cúi đầu nhìn kẹp tóc màu đỏ bên chân, nhẹ nhàng đá xuống hố trước mặt, vô cảm nói: “Tôi ly hôn rồi.”

Dừng một lúc, anh ta bổ sung thêm một câu: “Vừa nãy luôn.”

Sở Vũ Hiên:....

Bình Luận (0)
Comment