Lục Quốc Chi Tranh

Chương 87



Ái Lạp Hoàng Cung

"Ba*, Mau ngăn chặn bọn chúng lại, nhanh!!" Ái Lạp Đế phẫn nộ nhìn một đám quan võ phía dưới, hắn tay đập mạnh xuống bàn, uy nghiêm ra lệnh.

"Vâng, vâng, vi thần tuân mệnh." Ba người mặc quan bào, sợ hãi run lên một cái, đầu cúi xuống nhận mệnh, sau đó lui nhanh ra ngoài.

"Phụ hoàng, người sức khỏe vẫn còn yếu, nên bảo trọng long thể." Thái Tử - Từ Nhân ở một bên, nhấc chân bước ra quan tâm nói.

"Đúng vậy, phụ hoàng nên bảo trọng long thể, mọi chuyện cứ giao chọn bọn con là được." Tam Hoàng Tử Ái Lạp Tư - Từ Khả cũng nói.

"Bọn chúng đã sắp tấn công vào kinh thành, mấy thành trấn khác thì đã bị huyết tẩy, các con bảo trẫm phải bình tĩnh sao?" Ái Lạp Đế nhìn hai nhi tử của mình, tức giận quát lên.

"Phụ hoàng bớt giận!" Hai người vội vàng quỳ xuống.

"Nhi thần sẽ dẫn binh chặn ở ngoại thành ngay." Ái Lạp Tư - Từ Nhân lập tức nói thêm.

"Nhị ca cứ yên tâm đi, Hoàng Cung đệ sẽ bảo vệ." Tam Hoàng Tử ánh mắt lóe lên tia sáng khó phát giác, sau đó hắn làm bộ dáng nghiêm chỉnh nhưng có phần vụng về, nói với hai người.

"Chuẩn." Ái Lạp Đế cau mày do dự một chút, sau đó phất tay cho phép.

"Nhi thần cáo lui." Ái Lạp Tư - Từ Nhân khom người lui ra ngoài.

Ở ngoại thành cách hai mươi dặm, tiếng binh khí va chạm inh ỏi, trên đất thi thể bị mấy trăm Thi Quỷ giẫm nát dưới chân, bọn chúng rít gào mấy tiếng, từng binh lính liền bị xé nát!

Phanh!

Lúc này, trên không bay xuống một đám người dê, bốn người đi đầu vận hắc y mang khăn che mặt, họ không ai khác ngoài Độc Tôn, Lệnh Quân, Tích Vân, Lưu Trúc, còn đám người phía sau không nghĩ cũng biết là Thông Thiên Các người.

Ầm ầm ầm!

"Hừmmmmm......" Trong đám Thi Quỷ, một tên bỗng dưng phóng tới điên cuồng gào rống, trên người hắn bộc phát ra một cỗ uy lực đánh vào tứ phía, càn quét hàng trăm người xung quanh, hất bay ra xa.

Đám người Độc Tôn, lui ra sau cả chục bước, cảnh giác nhìn đám Thi Quỷ phía trước.

"Sát!" Tích Vân hạ lệnh.


Âm thanh vừa rơi xuống, Thông Thiên Các người rút ra kiếm, chân điểm trên đất phóng vào vòng chiến, họ không dùng nỏ vì nỏ không thể giết chết được Thi Quỷ.

Ầm!

Thi Quỷ tung chưởng đánh vào đám binh lính, chỉ nghe một tiếng nổ cùng mấy tiếng kêu thê thảm, đùng đùng đất cát bạo phát hất tung lên không trung, giăng mịt mù, che đi tầm mắt tất cả mọi người.

Phanh!

Aaa!

Lại nghe phanh một tiếng, Độc Tôn tung chưởng đánh về hướng bụi cát che lại phía trước, chỉ nghe một tiếng nổ lớn, đất như muốn rung chuyển, người bên trong hét lên, từng người một bị hất bay quăng ra mấy chục thước.

Thông Thiên Các mỗi người chỉ có thể đối phó hai Thi Quỷ là quá sức, bọn họ liên tục bị chèn ép, bức lui, cả người chật vật lên xuống.

Phanh!

Độc Tôn, Lệnh Quân, Tích Vân, Lưu Trúc muốn bay vào nhập chiến, nhưng bọn họ hình như phát hiện được gì, lập tức bay xa ra sau, tránh đi tử chiêu, chưởng phong đánh xuống, vùng đất liền có một lỗ hõm lớn, đất xung quanh đều ầm ầm sập đổ, binh lính hơn phân nửa bị chôn vùi...

Độc Tôn bốn người vẻ mặt ngưng trọng, cả người đang ở thế chuẩn bị tấn công, phía trước cách gần hai mươi thước đang bị đất cát bao phủ, hai mắt họ khóa chặt, ruốt cuộc là ai đến?

Một lúc sau, bụi cát tiêu tan, bên trong liền xuất hiện một hắc y nhân che kín mặt, Độc Tôn vừa nhìn đến, thần sắc khẽ biến, ám đạo một tiếng không ổn.

Lệnh Quân siết chặt kiếm, nàng cũng biết đây là ai...

Tích Vân, Lưu Trúc cảm thấy ánh mắt người này, hình như các nàng đã thấy ở đâu rồi, nhưng lúc này lại không nhớ ra là ai.

Hắc y nhân nhìn quét qua bốn người, ánh mắt sắc bén lên, chân điểm nhẹ trên đất, cả người tức tốc lao tới, ma trảo mang theo kình lực khổng lồ chụp về phía trước.

Phanh!

Bốn người thật nhanh tránh sang một bên, ma trảo liền đánh vào hư không, lại một cái nổ mạnh, đất cát phía sau lần nữa bạo động, giăng đầy xung quanh.

Keng....

Hắc y xoay người, một đấm đánh nát thanh kiếm của Lưu Trúc đâm tới, không dừng ở đó, hắn ma trảo điên cuồng đánh tới hai nữ nhân.

Phịch!

Phốc!

Ma trảo biến hóa ảo diệu, lập tức rơi vào ngực Tích Vân, một tiếng vỗ nặng nề, Tích Vân như diều đứt dây mà bay ra xa, thân đập mạnh xuống đất ma sát một đường dài, nàng phun ra một ngụm máu lớn rồi ngất đi.

"Tích Vân!" Ba người không hẹn mà kêu lên một tiếng, bọn họ muốn tiến lên nhưng đều bị hắc y dùng ma trảo cản lại.

"Chưởng ta có kịch độc, nàng không sống được bao lâu đâu." Hắc y nhân âm trầm lên tiếng.

Triết Lương Quốc

Bây giờ nơi đây cuồn cuộn oán khí, không khí nặng nề mùi máu tanh, lâu lâu còn truyền đi tiếng thê lương cầu cứu, trên đường dài là thi thể binh lính cùng dân chúng rải rác chất đầy nơi nơi, Hoàng Thành bên trong là một đám Thi Quỷ bao quanh.

Thông Thiên Các người cũng có mặt, bọn họ làm theo lời chỉ dẫn của Ám Minh, đem độc phóng lên người Thi Quỷ, đúng là rất hiệu quả, bây giờ chúng không có một chút cử động, người cứng đờ hai mắt trợn lên, y như cương thi không khác là bao.

Thật may là bọn họ đến kịp lúc, nếu không thì Triết Lương sẽ trở thành địa ngục trần gian tàn khốc nhất!

Họ cũng tranh thủ thời gian mà giết chết thi quỷ, nếu để qua hai canh giờ thì sẽ hỏng mất...

Nói đến Ám Minh, hắn là một trong năm thiếp thân cao thủ bên người Lạc Bắc Thần, còn vì sao mà Thông Thiên Các người nghe lệnh thì tất nhiên là hắn có đem theo lệnh bài của chủ tử đến. Lạc Bắc Thần đoán được người của mình ẩn nấp ở Triết Lương sẽ không đối phó được Thi Quỷ, nên nàng mấy canh giờ trước liền cấp tốc cho Ám Minh đi xử lý, nhưng vẫn trễ, cứu được mọi người, nhưng không cứu được thuộc hạ của mình, Chu Liễm phá hư kế hoạch, khiến nàng tổn thất một lượng lớn nhân lực, lấy đi biết bao nhiêu mạng người, suýt nữa phải đối mặt với cảnh sinh linh đồ thán!

Người dân trong thành khóc rống, đau lòng nhìn người thân bị giết thê thảm không toàn thây, nhà cửa cũng bị phá nát không còn nguyên vẹn, cả kinh thành giờ đây không khác gì bãi chiến trường, Hoàng Cung cũng đã bị giết sạch không còn một người.

Nhạc Tề Quốc

Lạc Bắc Thần ngủ một giấc liền đến chiều tối, nàng hôm nay ngủ vô cùng ngon, ngủ đến không biết gì, nói chung là ngủ rất say.

Đến khi nàng tỉnh lại, thì y phục cũng đã được đổi, trên người lưu hương thơm của nữ nhân mình, làm nàng vui vẻ một lúc, ánh mắt tràn đầy yêu thương, nhìn xuống Nhạc Tề Ninh Uyển đang rút trong ngực mình ngủ ngon.

Còn không có mặc y phục, chỉ lấy ngoại bào bao bọc thân thể mềm mại lại thôi.

Lạc Bắc Thần ngồi dậy, sau đó cởi ra y phục của mình, lấy hai viên đan dược cho vào trong miệng, đem Nhạc Tề Ninh Uyển bế lên, quăng bỏ ngoại sam, nhấc chân xuống giường, đi hướng mục trì.


Nhạc Tề Ninh Uyển hai tay vòng qua cổ nàng, đầu tựa trên vai ngủ tiếp.

Lạc Bắc Thần bước xuống mục trì, đem Nhạc Tề Ninh Uyển buông ra, khói trắng bốc lên cuồn cuộn, bao phủ quanh hai người.

Lạc Bắc Thần nhìn người trước mặt đã thanh tĩnh, tay lập tức siết chặt eo, hé miệng mút lấy hai cánh môi nàng.

"Ngô....." Nhạc Tề Ninh Uyển hai tay vòng qua cổ nàng ôm lại, bỗng dưng trong cổ họng có thêm thứ gì đó, do người trước mặt hôn quá nhiệt liệt, viên thuốc lập tức được nàng nuốt xuống.

"Ta tắm cho nàng." Lạc Bắc Thần dứt ra nụ hôn, mỉm cười ngọt ngào, sau đó đem tay sờ soạng lên người nàng.

"Ưm..." Nhạc Tề Ninh Uyển hai má đỏ ửng, cổ họng thoát ra một tiếng rên, nàng lập tức bắt lấy cái tay đang ở trước ngực mình xoa bóp.

Lạc Bắc Thần cười tà, đem Nhạc Tề Ninh Uyển đặt lên trên thành trì, sau đó ôm lấy nàng, môi ngậm lấy một bên ngực mà mút.

Bên dưới lại ma sát nhè nhẹ, sau đó điên cuồng, Lạc Bắc Thần thoải mái rên rỉ nhiều hơn, dục vọng trong ba năm như muốn hôm nay một lần trút hết.

Nhạc Tề Ninh Uyển vẻ mặt có chút mê man, hơi thở cũng dồn dập, lâu lâu nàng lại rên khẽ một tiếng, phía dưới ma sát quá kịch liệt, nàng sắp không xong rồi.

"Aaa....." Lạc Bắc Thần hét lên một tiếng, ái dịch của nàng lập tức bắn thẳng vào sâu bên trong Nhạc Tề Ninh Uyển, không chừa một giọt dư.

"Ưm!" Nhạc Tề Ninh Uyển hai chân run rẩy, miệng cũng hét một tiếng, phía dưới thứ gì đó lại ào ạt bắn vào người nàng, bụng lần nữa nhô lên một chút.

"Mau sinh cho ta một tiểu hài tử khả ái." Lạc Bắc Thần cảm thấy người hay tâm tình đều vô cùng thoải mái, nàng nhìn Nhạc Tề Ninh Uyển đang run rẩy vì khoái cảm, hoa huyệt tràn ra ái dịch xuống một vũng nhỏ trên gạch, nàng ôm lấy nữ nhân mềm mại của mình vào lòng, cho hai chân nàng kẹp bên hông mình, đi xuống nước một lần nữa, môi dán ở bên tai nàng nhỏ giọng nói.

Nhạc Tề Ninh Uyển cảm thấy rất mệt, nên đã thiếp đi trên vai nàng.

Lạc Bắc Thần tắm rửa cho cả hai sạch sẽ, sau đó mới mặc lại y phục, rồi đem nàng để lên giường, lấy chăn đắp lại cho nàng ngủ thoải mái hơn một chút.

Xong hết thảy, nàng cũng bước lên giường, ôm lấy nữ nhân của mình ngủ tiếp.

Canh tư.

Lạc Bắc Thần dậy hơi sớm, trời bên ngoài vẫn còn tối đen, nàng nhẹ nhàng tránh cho Nhạc Tề Ninh Uyển thức giấc, bước xuống giường đi ra ngoài.

Vừa đi đến cửa, liền thấy một tên thiếp thân thị vệ của mình, nàng hai tay chắp sau lưng, nhấc chân bước ra.

"Chủ tử." Ám Phong thấy nàng, lập tức khom người cung kính.

"Ám Nguyệt, Ám Vũ đâu?" Lạc Bắc Thần không lạnh không nóng hỏi.

"Bẩm chủ tử, Ám Nguyệt, Ám Vũ đã đi về Ái Lạp cứu viện bên kia." Ám Phong chậm rãi hồi đáp.

"Ái Lạp đã mất kiểm sót?" Lạc Bắc Thần nghe vậy, thần sắc hơi biến đổi, hỏi tiếp.

"Đúng vậy chủ tử, Ái Lạp bây giờ rất loạn, Thông Thiên Các Tích đại nhân bị Phượng Kính đánh trọng thương bây giờ đang nguy kịch, cũng may hai người họ đến kịp lúc nên đã cứu thoát bốn người Tích đại nhân đem về Du Phủ, Hoàng Cung thì bị Ái Lạp Tư - Từ Khả khống chế, hắn định giết vua đoại vị, Ái Lạp Tư - Từ Nhân bị Thi Quỷ bao vây ở cửa thành không thể trở về cứu viện, Trưởng Công Chúa cũng bị bắt lại đang ở trong tay Ái Lạp Tư - Từ Khả." Ám Phong nói rành mạch sự tình.

"Người của chúng ta bên đó thế nào?" Lạc Bắc Thần vẻ mặt âm trầm xuống, lại hỏi.

"Chủ tử xin yên tâm, Hoàng Cung có người của chúng ta, nên không đáng ngại, chỉ là theo điều tra được, Ái Lạp Tư - Từ Khả chính là người giết Thái Tử năm năm trước, và hắn không phải là nhi tử của Ái Lạp Đế..." Ám Phong nói ra những gì điều tra được gần đây bẩm báo lên.

"Thêm nữa, theo điều tra được, Tích đại nhân tên thật là Ái Lạp Tư - Nguyệt Vân, là nữ nhi của Ái Lạp Đế cùng một một nữ tử thanh lâu, hơn mười năm trước, Nghi quý phi lập mưu kế ngăn chặn không cho hai mẫu tử nàng vào cung, nên đã sai người đuổi giết, sau đó lại nói với Ái Lạp Đế là...."

Phanh!

"Tiện nhân!!" Lạc Bắc Thần nghe xong phẫn nộ nghiến răng mắng một tiếng, tay xuất chưởng đánh nát cột đá kế bên.

"Chủ tử bớt giận!" Ám Phong lập tức cúi đầu.

"Ngươi ở đây bảo vệ chủ mẫu, cho người đến Thông Thiên Cát đưa lệnh bài của ta ra, bảo bốn năm nữ nhân đến chăm sóc nàng." Lạc Bắc Thần trầm tư trong chốc lát, sau đó lên tiếng phân phó xuống.

"Thuộc hạ tuân mệnh." Ám Phong khom người nhận mệnh, lập tức đi phân phó cho người ở dưới.

Lạc Bắc Thần nghe thấy Tích Vân được đưa đến Du Phủ thì yên tâm, có mẫu thân ở đó nàng sẽ không sao.

"Có việc bận thì ngươi đi đi." Nhạc Tề Ninh Uyển từ lâu đã tĩnh, nàng thân thể dựa trên thành giường, nhìn người phía trước đang đi vào, không lạnh không nóng nói.

"Một chút nữa." Lạc Bắc Thần ngồi xuống giường, hai tay đem người kế bên bế lên, cho nàng ngồi vào trong lòng mình, ôm nàng nói.

"Ngươi đi đi, họ cần ngươi hơn." Nhạc Tề Ninh Uyển nhu thuận mà nằm trong ngực nàng, môi mấp máy nhàn nhạt nói.

"Uyển nhi, đây là đuổi ta đi sao?" Lạc Bắc Thần không hài lòng, bĩu môi nói.


"Không có, ta bây giờ an toàn hơn họ rất nhiều, nên ngươi có thể an tâm." Nhạc Tề Ninh Uyển nhíu mày, lạnh nhạt lắc đầu.

"Thôi được rồi, vậy ta sẽ đi." Lạc Bắc Thần đem nàng để xuống, gật đầu nói.

"Cẩn thận." Nhạc Tề Ninh Uyển bỗng dưng kéo nàng lại, hai tay vòng qua cổ nàng kéo xuống, cho nàng một nụ hôn, rồi nhẹ nhàng nói ra hai chữ.

"Được." Lạc Bắc Thần ngây người một chút, sau đó nhìn Nhạc Tề Ninh Uyển trở lại bộ dáng bình thường, nàng cười ngọt ngào một tiếng ôm lấy nữ nhân của mình, vui vẻ gật đầu.

Du Phủ

Độc Tôn bốn người đang ở trong mật thất cùng Bạc Cô Mặc hai người.

Độc Tôn sau khi nhìn thấy Bạc Cô Mặc, mở miệng một câu sư tổ, hai câu sư tổ, phá lệ vui vẻ.

Lệnh Quân và Lưu Trúc âm thầm cảm thán, tiền bối này cùng chủ tử như một khuôn đút ra, nụ cười hay ánh mắt đều giống không khác gì...

Hai người thấy Đồ Nha Tề - Túc Sa cũng quỳ xuống hành lễ gọi một tiếng Thái Hậu, nhưng bị Bạc Cô Mặc liếc mắt, cả người liền run lên sửa lại thành phu nhân.

Đồ Nha Tề - Túc Sa bất đắc dĩ cười cười, đều đã lớn tuổi tới như vậy còn giở chứng ghen tuông, đúng là không biết nói gì.

Tích Vân do được Bạc Cô Mặc cứu trị kịp thời, nên tính mạng được giữ lại, còn muốn tĩnh lại phải trừ hết độc hoàn toàn, cái này thì phải đợi Lạc Bắc Thần trở lại cứu nàng thôi.

Sau khi Lệnh Quân cùng Lưu Trúc biết tin Lạc Bắc Thần chưa chết, các nàng liền đại kinh hỉ, lòng trập tràn vui vẻ, mặt mày lo lắng nghiêm trọng cũng trở nên hồng hào, hai người không kìm nổi nước mắt mà ôm nhau oa oa khóc, như hai hài tử.

Bạc Cô Mặc lần đầu thấy Lệnh Quân, trong mắt liền lóe lên tinh quang, bà bấm bấm tay mấy cái, ánh mắt càng thêm vui vẻ, nếu tính không sai, người kia chưa chết và còn được sư đệ bà cứu...

Nói đến hôm qua sự tình, sau khi triền miên qua đi, Đồ Nha Tề - Túc Sa thân thể như muốn nhũn ra, hông, eo đau nhức, phía dưới đau rát, lại nhớ người nào đó dằn vặt mình mấy canh giờ, làm bà tức muốn run người, muốn chụp một phát cho tên dục cầu bất mãn này chết cho rồi, đúng là già mà không nên nết!

Bà nghi ngờ nữ nhi có hay không giống mẫu thân nàng, một dạng dục cầu bất mãn lang sói?

Bạc Cô Mặc sau khi thỏa mãn thì một bộ dạng ôn ôn nhu nhu chăm sóc cho nữ nhân của mình, còn không quên thề này thề nọ nói không có lần sau.

Thề còn có thể từ từ chết, mà không thề là chết ngay cho xem!

Qua dùng thuốc, thân thể bà cũng đã thoải mái, bên dưới cũng đã bớt đau, và đến bây giờ bà mới tiêu hóa lời của nữ nhi mình!

Bên trong mật thất rộng lớn, đèn nến xung quanh rọi sáng, bên giường là Tích Vân đang hôn mê được Lưu Trúc chiếu cố, chính giữa cái bàn vuông lớn, có bốn người đang ngồi, không nói là ai chắc mọi người cũng đã biết.

"Sư tổ, ngài biết bọn quái vật kia là tà thuật nào sao?" Độc Tôn ngồi đối diện hai người lớn hơn mình trước mặt, nghi hoặc hỏi Bạc Cô Mặc.

"Quỷ Biến Chi Tà Thuật, tà thuật này muốn hoàn thành phải mất ba mươi năm nuôi cổ huyết, nếu tính thời gian, hắn đã có âm mưu từ trước." Bạc Cô Mặc sắc mặt trầm ngưng một chút, môi mấp máy trầm trọng nói.

"Tham vọng đủ sâu, một cái vua Chu Thục không đủ để lấp hắn tâm tư, liền nuôi cổ huyết mưu tính thau tóm Lục Quốc, độc bá một mình!"

"Đúng là người đủ kiên nhẫn." Độc Tôn nghe vậy, thực sự ngâm phục mà nói.

"Mẫu thân chủ tử, Ái Lạp, Nhạc Tề, Chu Thục, Lạc Thịnh, Minh Hòa, Triết Lương bây giờ tất cả đều nắm trong tay hắn, chúng ta làm sao bây giờ?" Lệnh Quân một bên cực kỳ lo lắng lên tiếng hỏi.

"Ai nói tất cả đều nắm trong tay hắn?" Bạc Cô Mặc nhướng mày nhìn nàng.

"Vậy...." Lệnh Quân nhìn vẻ mặt bà, sau đó nhìn Độc Tôn đang cười cười, không hiểu cái gì cả.

"Bên ngoài nhìn vào thì là hắn nắm trong tay, nhưng sự thật bên trong đều bị người của chủ tử các ngươi khống chế." Bạc Cô Mặc nhàn nhạt giải thích.






Bình Luận (0)
Comment