Lục Quốc Chi Tranh

Chương 33



“Thật sự là Phục Hoàn Đan?" Linh Nhạc nhìn bình thuốc trên bàn, kinh hãi thốt lên.

"Phục Hoàn Đan là thứ thuốc gì?" Linh Ly cầm lên, hiếu kỳ hỏi.

"Phục Hoàn Đan là đệ nhất đan dược chữa thương!" Linh Nhạc lập tức trả lời.

"Nương nương, sao bệ hạ lại trở nên tốt vậy?" Linh Nhạc quay sang nhìn Vũ Dạ Ca còn đang thất thần, bĩu môi hỏi.

"Phục Hoàn Đan ở Lạc Thịnh rõ ràng là vô khả năng có, chỉ có nguyên liệu, mà luyện thì trước giờ chưa có một ai thành công." Vũ Dạ Ca từ trong suy nghĩ bị kéo trở về, cũng không có trả lời nàng mà chỉ nói.

"Hoàng Thượng đúng là còn biết tình nghĩa mà luyện đan cho nương nương." Linh Ly nghĩ một lát, lên tiếng nói.

"Hoàng Thượng luyện? Haha..." Linh Nhạc khóe môi giật lên, cười không thiện ý chút nào, trong đầu lại hỏi, Hoàng Đế có bản lĩnh này sao?

Vũ Dạ Ca đưa tay cầm lấy bình thuốc từ Linh Ly, nhìn thứ ấm ấm trong tay lại lần nữa xuất thần.

Một lát sau.

Vũ Dạ Ca mở nắp ra, đổ ra một viên, không có làm động tác dư thừa nào, trực tiếp bỏ vào miệng, nàng đi đến giường, vận công điều hòa khí tức chữa thương.

"Thật có hiệu quả không?" Linh Ly kéo áo Linh Nhạc kế bên, chỉ chỉ nương nương, không tin lắm hỏi.

"Không phải một chút sẽ biết sao?" Linh Nhạc cũng không dám chắc, đan dược này cũng chỉ nghe đồn thổi tương truyền, mà số người có được thứ này rất ít, nên không phải người thử qua thì sẽ không rõ thực hư.

"Ân." Linh Ly đáp, lại cầm bình thuốc trên bàn lên, mở nắp ra ngửi ngửi, Aa thơm quá... trên đời này lại có thuốc thơm như vậy sao, thật kỳ lạ.

Lạc Bắc Thần sau khi rời khỏi Hoàng Cung thì trở về Phủ của mình.

Lạc Vương Phủ

Lạc Bắc Thần ngồi trên lương đình ngắm cảnh, nàng nhìn ra thác nước đối diện, một lúc ở đây tâm trạng cũng thư thái hơn một ít, không cần suy nghĩ quá nhiều, bởi vì như vậy nghĩ nhiều... nàng đau lắm.

"Chủ tử." Lệnh Quân ở phía sau quỳ xuống hành lễ, nhìn tấm lưng cô đơn phía trước, đáy mắt hắn xẹt qua tia đau lòng khó có thể phát hiện.

"Có chuyện sao?" Lạc Bắc Thần thu hồi tâm tình, xoay người lại nhìn hắn nhẹ giọng hỏi.

"Bẩm chủ tử, những thứ người cần tất cả đã làm xong." Lệnh Quân cung kính nói.

"Tốt lắm." Lạc Bắc Thần tất nhiên là biết hắn nhắc đến thứ gì, nên nhàn nhạt nói.


Lạc Bắc Thần nhìn Lệnh Quân vẫn quỳ không có đi, hắn như muốn nói gì đó nhưng do dự không có nói ra, thấy vậy nàng hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Bẩm chủ tử, hai ngày nay ở Kinh Thành chủ đề bàn tán luôn là về người." Lệnh Quân nghe hỏi, lập tức trả lời.

"Về ta?" Lạc Bắc Thần hơi kinh ngạc, hiếu kỳ hỏi.

"Vâng, là việc chủ tử ân ái cùng một nữ nhân ở Thiên Nhạc Lâu." Lệnh Quân đáp.

"Khụ khụ..." Lạc Bắc Thần đang uống trà, nghe hắn trả lời, ho đến sặc sụa ra nước mắt.

"Chủ tử không sao chứ?" Lệnh Quân đứng dậy, chạy đến dùng nội công điều hòa thân thể cho nàng, lo lắng hỏi.

"Bản Vương là bị sặc, không phải bị thương." Lạc Bắc Thần cười nói với hắn.

"Ân, thuộc hạ quên." Lệnh Quân đánh vào sau gáy mình một cái, vẻ mặt cười cười nói.

"Chuyện đó, bây giờ ai cũng biết sao?" Lạc Bắc Thần mặt hơi đỏ, do dự mở miệng hỏi.

"Xác thực là ai cũng biết, nữ nhân đó tên gì họ cũng biết, đang ở đâu họ cũng biết." Lệnh Quân nhìn vẻ mặt của chủ tử thì nén cười, chắp tay cung kính trả lời, hắn cũng thật phục những người này, tin tức thật lợi hại, điều tra tới cả chỗ ở của người ta, phải nói chủ tử của hắn quá được mọi người hoan nghênh.

"Nàng đang ở Thiên Nhạc Lâu sao?" Lạc Bắc Thần khóe môi trừu trừu lên, ho một tiếng che đi xấu hổ hỏi.

"Đúng vậy, sao chủ tử lại biết? Không lẽ..." Lệnh Quân gật đầu, hai con ngươi càng thêm thâm thúy.

"Ngươi...ngươi cười cái gì?" Lạc Bắc Thần mặt đỏ lên, tay chỉ vào hắn trong mắt chứa ý cười, trừng mắt hắn.

"Thuộc hạ không có cười." Lệnh Quân trở lại bộ dáng nghiêm túc, lắc đầu vô tội nói.

"Không biết lớn nhỏ." Lạc Bắc Thần đứng dậy, trừng hắn một cái, phất tay đi mất.

Lệnh Quân nhìn bóng lưng của Lạc Bắc Thần, trong lòng cầu mong cho người này lúc nào cũng vui vẻ, hạnh phúc, cả đời này hắn tình nguyện đi theo nàng, vì hắn luôn xem nàng như một tỷ tỷ thân sinh của mình, dốc lòng để bảo hộ.

Lạc Bắc Thần xấu hổ đi như một cơn gió trở về phòng, ngồi suy nghĩ một chút thì sinh ra chán nản, đứng dậy đi vào mật thất lấy ra cung bạc và cái nỏ hôm trước.

Nàng muốn bắn... bắn... tên nha!

Cầm hai thứ trong tay đi đến phía bắc Vương Phủ, nơi đây dành cho Tinh Vệ luyện tập, còn có cả nơi dành riêng cho luyện cung nỏ ở tại một khoảng đất trống đầy hoa cỏ.

Lạc Bắc Thần vừa đi đến thì nhìn thấy Tích Vân đang chạy trên những cây cột gỗ, chỗ này là luyện về phản xạ và phản ứng, kiếp trước làm đặc chủng, phương diện thân nhanh hơn não này, nàng cũng như một người lão luyện.

Chỗ này gấp khúc rất nhiều, như một mê cung, một chút lại có cây cột đánh tới tứ phía, không tập trung tinh thần thì chỉ có trọng thương.

Lạc Bắc Thần cũng không có quấy rầy nàng, đem cung nỏ tới bàn đựng tên, có rất nhiều loại phân ra phẩm chất, loại càng tốt phát ra lực càng mạnh và bắn đi chuẩn xác hơn.

Nàng quan sát một chút, nhìn đến bảng bắn tên cách trăm trước, hai trăm thước, có rất nhiều bảng nhưng không thấy mũi tên nào ghim trúng hồng tâm.

Lạc Bắc Thần vươn cung, tay lấy ra một mũi tên bình thường.

Cài lên dây cung, tay từ từ kéo dãn dây, tay trái nắm chặt lại, ánh mắt của nàng bây giờ chỉ chứa duy nhất bảng tên trăm mét đầu tiên, độ kéo vừa phải, mắt trái nheo lại, một cái chớp mắt, dây cung được thả ra.

Mũi tên xoay tròn lao đi phá không bay thẳng đến hồng tâm, nhưng mà nó không có ghim vào mà là xuyên thẳng qua....

Ầm!

Bảng tên lập tức bể nát chia năm xẻ bảy văng đầy xung quanh.

Lạc Bắc Thần không thấy ngạc nhiên lắm, chỉ là khóe môi nhếch lên biểu hiện hài lòng.

Nàng lại liên tiếp phá vỡ những bảng tên trăm thước gần nhất, không thể không nói, tài thì rất tài, nhưng mà phá hoại thì cũng không kém.

Tích Vân từ lúc đầu đã bị âm thanh bắn phá hấp dẫn, nàng liền ngồi trên cây cột quan sát xuống, kinh hãi nhìn một màn.

Nhìn Lạc Bắc Thần bằng ánh mắt sùng bái, trong lòng cũng thầm nuốt khan, hít khí lạnh... trên đời này còn có người lợi hại như vậy sao, hôm nay thật sự mãn nhãn với tài cung thủ của chủ tử a...

Rất đáng để học hỏi...

Nhưng mà nàng không dám mở lời bảo người dạy mình.

Nghĩ tới đây nàng lại phiền não lên.

"Tích Vân đến đây." Âm thanh ôn nhu nhẹ nhàng kia lại vang lên, lôi kéo Tích Vân trở về thực tại.

Tích Vân từ trên nhảy xuống, đi đến phía sau Lạc Bắc Thần thì dừng lại cúi đầu, chắp tay: "Chủ tử."

"Ngươi muốn học không?" Lạc Bắc Thần cầm cung tên đi đến trước mặt nàng lắc lắc, cười hỏi.

"...Muốn!" Tích Vân do dự một chút rồi đáp.


"Lại đây." Lạc Bắc Thần đi đến nơi đựng mũi tên, lấy ra một mũi tên, ngoắc nàng lại.

Tích Vân bước đến, xem Lạc Bắc Thần lựa chọn mũi tên cho nàng, trong lòng một chút ấm áp.

"Được rồi, bản Vương dạy ngươi." Lạc Bắc Thần tìm được một mũi tên thích hợp, đưa tay kéo nàng lại gần sát mình nói.

Tích Vân giật mình, nhìn vòng tay giống như đang ôm mình, mặt bất giác nóng lên, cắn cắn môi nhẹ gật đầu.

"Ngươi cầm ở đây, tay này đặt ở đây, giữ chặt cung, tay để thấp một chút... Ân đúng rồi, tay này kéo dây...." Lạc Bắc Thần như muốn ôm Tích Vân vào lòng, hai người rất gần, có thể nghe tiếng hít thở của nhau, Lạc Bắc Thần thanh âm hướng dẫn rất dịu dàng và mềm mại, như chứa mị lực vô hình cuốn người bên cạnh vào trong.

Tích Vân vẫn làm theo nàng chỉ dạy nhưng mặt đã nóng bừng lên, đỏ đến không thể đỏ hơn, nàng quay mặt qua, do nàng thấp hơn Lạc Bắc Thần nên lúc này nhìn rất rõ ràng sườn mặt mê người gần trong gang tấc, góc này vô cùng đẹp, vẻ mặt nghiêm túc, chuyên chú.... đúng là Lạc Thịnh đệ nhất mỹ nam, không phải hư danh!

"Ngươi kéo thử xem." Lạc Bắc Thần lúc này quay sang, đầu có chút cúi xuống, nên hai người đang rất gần, bốn cánh môi chỉ cách hơn kém một lóng tay, hơi thở đang phả vào mặt của nhau.

Lạc Bắc Thần không muốn để ý, dù chỉ nở một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng cũng đẹp đến khuynh thế tuyệt mỹ khiến cho thiên địa lúc này ảm đạm, bách hoa xung quanh thất sắc... kinh thế động lòng người.

Tích Vân ngây ngất, nụ cười đó nhẹ nhàng như gió xuân, linh sáng như tinh nguyệt, khiến nàng không khỏi thất thần trong say mê.

"Tích Vân." Lạc Bắc Thần cảm thấy không đúng, kéo ra một khoảng cách, tay ở trước mặt nàng huơ huơ gọi.

"Ân?... chủ tử." Tích Vân hồi thần, mặt vẫn đỏ như cũ, lập tức cúi đầu xuống, nàng lúc nãy thật thất lễ, sao có thể bất kính có ý nghĩ như vậy với Chủ tử chứ.

"Ân, vậy ngươi tự luyện tập đi." Lạc Bắc Thần gật đầu, chỉ vào cung tên nói.

"Vâng." Tích Vân điều chỉnh lại tâm tình, quăng bỏ ý nghĩ kia ra sau đầu, bây giờ nàng chỉ muốn mạnh mẽ lên để giúp đỡ chủ tử mà thôi.

Tích Vân giương cung bắn, lần đầu không có trúng hồng tâm, lần thứ hai thì cũng vậy nhưng chỉ sát hồng tâm một chút...

Lạc Bắc Thần một bên quán sát, đôi khi gật đầu, đôi khi lắc đầu, thấy nàng tư thế sai thì đến chỉnh sửa lại cho nàng.

Lạc Bắc Thần thấy nàng đối với bắn tên rất có thiên phú nên cũng tận lực dùng hai canh giờ chỉ dạy cho nàng tất cả.

Tích Vân được Lạc Bắc Thần chỉ dạy, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, do đó nàng học cũng chuyên tâm và hiệu quả hơn nhiều.

Rốt cuộc hồng tâm cũng bị nàng chinh phục, Tích Vân hài lòng và nàng cũng rất thích thứ này, cung bạc này thật tốt a.

Nhìn bảng tên hai trăm thước đằng xa, hồng tâm ghim mấy mũi tên, Lạc Bắc Thần hài lòng mỉm cười, ánh mắt tán thưởng nhìn nàng.

Lạc Bắc Thần chuyển qua sử dụng nỏ, nàng cài vào một mũi tên xoắn nhỏ, chân phải lui ra sau một bước, khụy gối xuống, vươn lên chiếc nỏ, nhìn hồng tâm thẳng phía xa hai trăm thước.

Ngón trỏ cử động, mũi tên như mang theo kình lực mà lao vút đi.

Bang!

Lần này mũi tên còn chưa chạm vào bảng tên, thì bảng tên đã bị vỡ nát.

Lạc Bắc Thần rất hài lòng, nhìn ngắm cái nỏ trong tay một chút, nàng chỉ cho vào một ít nội lực mà đã lợi hại như thế này rồi, quả đúng là đồ tốt.

Tích Vân chân mày nhảy lên một cái, trong lòng lại khiếp sợ, nàng hiếu kỳ quan sát cái nỏ người kia cầm một chút, rõ ràng là bình thường nhưng sao uy lực lại lớn hơn cung bắn?

"Thấy thế nào?" Lạc Bắc Thần nhìn qua nàng câu môi hỏi.

"Thật lợi hại!" Tích Vân cảm khái.

"Cho ngươi, cố gắng dùng nó cho tốt." Lạc Bắc Thần không nói hai lời đem nỏ trong tay đưa cho Tích Vân rồi nói.

"Sao có thể? Đây là đồ của chủ tử." Tích Vân không nhận nói.

"Ngươi cũng là của ta." Lạc Bắc Thần lắc đầu, nói ra một câu.

Tích Vân muốn trợn mắt, mặt lại đỏ lên, không rõ ý tứ gì, chỉ có thể nhận lấy, nhẹ giọng nói: "Đa tạ chủ tử."

"Tại vì ngươi là của ta, nên thứ gì của ngươi cũng là của ta, dù cho ngươi nhưng nó vẫn là của ta." Lạc Bắc Thần thấy không đúng lắm, lại nói thêm.

"Vâng." Tích Vân hiểu, nhưng vẫn cảm thấy lời này càng không được tự nhiên, chỉ nhẹ gật đầu che giấu đi.

"Vậy được rồi, ngươi cứ tiếp tục, ta đi trước." Lạc Bắc Thần cảm thấy không khí có chút lúng túng, nàng nhịn không được mở lời, nói xong cũng biến mất.

Tích Vân hai tay nhẹ tát vào hai má mình một cái, muốn cho tâm tình bình tĩnh một chút mới luyện tập.

Thời gian rất nhanh trôi qua, thoáng một cái đã đến ngày Đại Thọ của Thái Hậu, hôm nay Hoàng Cung nhộp nhịp chuẩn bị cho yến tiệc tối nay.

Những người tham dự đều là quan tam phẩm trở lên, yến tiệc được chiêu đãi ở Chiêu Yến Điện phía trước khoảng sân được xây dựng tráng lệ nhằm mục đích chiêu đãi sứ giả ngoại quốc cùng một số đại quan nhất phẩm và những người có công trạng lớn.

Hoàng Đế thì đi đón tiếp các khách nhân quý tộc ngoại quốc ở Ngoại Quốc Phủ.

Lạc Bắc Thần từ sớm đã vào cung, nàng đến Ngự Thiện Phòng, dọa ngự trù nơi đây muốn ngất đi.


Lạc Bắc Thần phất tay cho họ tiếp tục làm việc, còn nàng thì muốn làm một vài thứ ý nghĩa cho mẫu hậu của mình, mấy ngự trù cũng muốn giúp nàng, nên nhiều người làm cũng nhanh hơn một chút.

Mọi người nơi đây cảm thán, Lạc Vương phương diện gì cũng không thể chê được, cả bánh cũng biết làm, xưa nay có câu "Quân tử xa nhà bếp" mà Lạc Vương lại vì thái hậu mà mặc kệ ở đây làm bánh, quả thật là một người vô cùng hiếu thảo.

Vũ Dạ Ca từ lúc dùng Phục Hoàn Đan thì đã trở lại tốt như trước, vết thương trên bụng dùng tốc độ nhanh nhất để lành, làm cho Linh Ly, Linh Nhạc kinh hãi không ngừng.

Đại Hoàng Tử ở biên cương nên không thể trở về dự được nên chỉ đành gửi quà về cho Hoàng Tổ Mẫu của mình.

Lạc Bắc Thần ở Ngự Thiện Phòng đánh bột, đánh trứng, đôi khi bị bột làm sặc, mặt mày cũng lấm lem bột nhưng nàng cũng không quan tâm đến.

Chớp mắt một cái đã đến tối, yến tiệc cũng sắp bắt đầu.

Lạc Bắc Thần sau khi làm xong thì thật nhanh chạy về Vương Phủ tắm rửa thay y phục.

Không lâu sau nàng liền bước ra với một bộ huyết y bào, bộ huyết y này dày hơn mấy bộ khác, tơ chỉ viền vàng bắt mắt lấp lánh bao phủ cả ngoại bào, phải nói là làm cho nàng càng thêm cao quý quyền thế ẩn ẩn một chút thâm sâu khó dò.

"Lưu Trúc, Tích Vân mau thay y phục, đi cùng bản Vương." Lạc Bắc Thần nhìn hai người ngoài cửa phân phó nói.

"Vâng."

Một lát sau.

Tích Vân cùng Lưu Trúc đi ra, vẫn là đồng phục hắc y, nhưng bộ này nhìn sang trọng hơn rất nhiều, quả nhiên rất biết phối hợp với Lạc Bắc Thần, chủ nào tớ nấy...

Lạc Bắc Thần nhìn hai người, dừng tại trên người Tích Vân, hài lòng gật đầu một cái, ánh mắt hơi lóe sáng, rất đẹp a...

Cái quạt bung ra, Lạc Bắc Thần phe phẩy bước đi phía trước.

Hoàng Cung bây giờ náo nhiệt dị thường, các quan lớn đều đã đến Chiêu Yến Điện bên ngoài.

Chưa đến giờ nên họ đang cùng nhau trò chuyện, hàn huyên một chút.

"Các ngươi định tặng thứ gì cho Hoàng Tổ Mẫu?" Lạc Bắc Minh đi đến hỏi mấy vị Công Chúa Hoàng Tử đang tụ tập.

"Không nói." Lạc Bắc Dạ lắc đầu.

"Muội tặng cho Hoàng Tổ Mẫu một viên Dạ Minh Châu." Lạc Bắc Vũ Tình cười đáp.

"Sao muội lựa đồ giống hoàng huynh?" Lạc Bắc Dạ nghe được thì bĩu môi nhìn nàng hỏi.

"Là hoàng huynh giống muội mà!" Lạc Bắc Vũ Tình phản bác.

"Còn các ngươi tặng cái gì?" Lạc Bắc Minh nhìn mấy muội muội cùng ca ca mình hỏi.

"Hỏi nhiều." Lạc Bắc Nguyệt không khách khí phun ra hai chữ.

"Đúng vậy, hỏi nhiều." Mấy Hoàng Tử kia cũng phụ họa theo.

"Ta hỏi thôi mà, không nói thì thôi." Lạc Bắc Minh trừng mắt mọi người.

"Sắp đến giờ, mau vào chỗ ngồi!" Lúc này, Lạc Bắc Thuần Vân lên tiếng.

Mọi người đồng loạt trở về chỗ ngồi, các cung nữ thái giám đang dọn lên trà cùng bánh ngọt tiếp đãi.

Lạc Bắc Minh theo sau bọn họ ngồi yên vị, liếc liếc xung quanh tìm kiếm người, nhưng mà toàn nhìn thấy râu ria...

"Sao Hoàng Thúc còn chưa đến?" Lạc Bắc Minh nhíu mày hỏi.

"Chắc một lát nữa sẽ đến." Lạc Bắc Nguyệt nói.






Bình Luận (0)
Comment