Lục Quốc Chi Tranh

Chương 22



“Công tử." Tiểu Mạch bước ra, đối với Lạc Bắc Thần khom người, đem bút trên tay đưa cho nàng.

"Đa tạ cô nương." Lạc Bắc Thần nói cảm ơn.

Lạc Bắc Thần nhận lấy bút, chậm chạp không động, trong miệng lẩm bẩm vài dược liệu, năm giây trôi qua, nàng mới cúi đầu nhìn tờ giấy bắt đầu viết, chỉ năm loại dược bình thường và công dụng tương đối đơn giản.

Gác bút, cầm lên tờ giấy nhìn qua một lượt thì mỉm cười đưa qua cho nữ tử đối diện: "Của cô nương, cứ dùng theo như tại hạ viết là được, trong vòng hai ngày độc lập tức sẽ được khai trừ."

"Tiểu nữ đa tạ công tử." Nữ tử nhận lấy, ở trên đọc qua một lượt, mới nhìn nàng nhẹ giọng nói cảm ơn.

"Cô nương không sợ tại hạ lừa gạt sao?" Lạc Bắc Thần cảm thấy nàng thật dễ tin, nên cười hỏi.

"Sẽ không." Nữ tử nghe câu hỏi lập tức lắc đầu.

"Ha ha, vậy được rồi, chúng ta đi trước, tái kiến." Lạc Bắc Thần cười một tiếng rồi thôi, cùng Hoàng Đế đứng lên chắp tay cáo từ.

"Tái kiến." Nữ tử nghe từ tái kiến thì hơi giật mình, nhưng rất nhanh hồi phục, nàng nói.

Lạc Bắc Thần cùng Hoàng Đế bước ra cửa phòng, đi xuống phía dưới, đến cầu thang thì vị lão bản trên tay bưng một chiếc hộp đưa cho nàng: "Của công tử."

"Đa tạ." Lạc Bắc Thần nhận lấy, cũng không có mở ra kiểm tra, nhìn hắn nói cảm ơn, rồi dẫn theo Hoàng Đế ly khai cửa hàng.

"Thần nhi, muội thấy nữ tử đó thế nào?" Hai người bước đi trên đường, Hoàng Đế nhớ đến chuyện lúc nãy thì nhìn sang muội muội của mình hỏi.

"Nữ tử đó thân phận không đơn giản, đặc biệt là nàng không phải người Lạc Thịnh chúng ta." Lạc Bắc Thần không có suy nghĩ liền nói ra.

"Nàng là nhất đẳng cao thủ a, nếu ca ca cùng nàng so chiêu, chắc khó phân thắng bại." Hoàng Đế lại nói.

"Nàng nhìn chỉ mới hai mươi niên kỷ, huynh đã hơn tam tuần, so, so cái gì mà so!" Lạc Bắc Thần trừng mắt khinh thường nói.

"Thôi được rồi, không nói nữa, vậy giờ chúng ta đi đâu?" Hoàng Đế cười trừ, đổi đề tài nhìn nàng hỏi.

"Đi ăn." Lạc Bắc Thần lập tức trả lời.

"Đúng a, ca ca cũng thấy đói." Hoàng Đế nói.

Hai người trên đường đi một lúc, dừng lại ở Thiên Nhạc Lâu, tửu lâu ăn uống đệ nhất Kinh Thành.

"Hai vị khách quan mời vào!" Tiểu nhị thấy hai người bước vào thì chạy lại nhiệt tình chào đón.

"Cho ta một nơi yên tĩnh." Lạc Bắc Thần nhìn hắn nói.

"Được, vậy mời nhị vị công tử đi theo tiểu nhân." Tiểu nhị vâng dạ nói, bước đi hướng lên lầu một.

Lên lầu, tiểu nhị an bài hai người vào một chỗ gần cửa sổ, phải nói nơi này vô cùng yên tĩnh.

"Nhị vị muốn dùng gì?" Tiểu nhị thấy hai người ngồi xuống, mới mở miệng hỏi.


"Một bình rượu thượng hạng, nói chung những món đầu bảng ở đây cứ đem lên hết!" Lạc Bắc Thần nhìn hắn, hào phóng nói.

"Vậy nhị vị công tử chờ một lát, món ăn sẽ lập tức được mang lên." Tiểu nhị nghe nàng gọi, thì vui vẻ gật gật đầu, thật nhanh chạy xuống lầu.

"Chúng ta hai người ăn hết sao?" Hoàng Đế ngồi đối diện, nhìn nàng hỏi.

"Không ăn hết thì gói đem về, nghe nói màn thầu ở đây rất ngon, phải mua về cho Dạ Ca..." Lạc Bắc Thần nhàn nhạt nói.

"Đối với sư muội, muội dụng tâm vô cùng nha, mua gì hay ăn gì cũng nghĩ đến nàng!" Hoàng Đế trêu chọc nói.

"Đối với nữ nhân phải dụng tâm, mới lấy được lòng người ta!" Lạc Bắc Thần liếc hắn nói.

"Vừa rồi ta dưới lầu nghe được mọi người nghị luận về việc Thừa Tướng Phủ bị cháy, ha ha thật tội!" Hoàng Đế nhỏ giọng cười nói.

"Hình như Liễu Nghị đã dọn đến biệt viện riêng của Nhã nhi lúc trước mua ở ngoại thành rồi, và đang tăng cường cho người xây nhanh lại Thừa Tướng Phủ." Lạc Bắc Thần cười nhạt nhẽo nói.

Hoàng Đế cười, sau đó nghi ngờ nhìn muội muội của mình hỏi: "Hắn lần này bận rộn thật rồi, ca ca có nghe nói gỗ trong Kinh Thành cũng trong một ngày hết sạch, Liễu Nghị cho người mua mà không có, tất cả là do muội giở trò phải không?"

"Tất nhiên, phải cho hắn đau khổ mới hả được giận!!" Lạc Bắc Thần hừ lạnh một tiếng.

"Mất nhà, mất tiền, ha ha hắn đúng là lỗ nặng, không chừng mấy ngày nay hắn nằm liệt giường không dậy nổi!" Hoàng Đế cảm thấy hả hê trong lòng.

"Hắn lần này không chừng sẽ hận muội chết!" Hoàng Đế lại nói.

Lạc Bắc Thần dửng dưng nói: "Muội không ngại đốt rụi thêm trạch viện ở ngoại thành của hắn."

"Quên nữa, nam nhân hắc y lần trước muội điều tra ra là ai không?" Hoàng Đế nhìn xung quanh, đè lại giọng thấp xuống.

"Hắn như bốc hơi bay đi, người muội cho theo dõi đều chết hết, có lẽ tên Liễu Nghị đã giấu hắn rồi." Lạc Bắc Thần lắc đầu, hạ giọng nói.

"Nam nhân này võ công cao cường, muội nên cẩn thận." Hoàng Đế căn dặn.

"Muội có cảm giác, sớm muộn cũng sẽ cùng hắn gặp lại." Lạc Bắc Thần thong dong nói, giọng điệu như không mấy để ý.

"Trên đường có người theo dõi chúng ta." Hoàng Đế đáp một tiếng, lại nói.

"Chắc là hai tên nhãi kia." Lạc Bắc Thần không quan tâm trả lời.

Hoàng Đế gật đầu.

Một lát sau.

Tiểu nhị dọn lên đồ ăn đầy cả bàn, rượu cũng nhanh đem lên, hắn chúc hai người ngon miệng rồi lui xuống.

"Muội ăn nhiều vào." Hoàng Đế gắp một miếng thịt bỏ vào bát nàng nói.

"Thật ngon." Lạc Bắc Thần đem thịt bỏ vào miệng, hương vị đặc biệt vừa ăn, lắc lư cái đầu khen ngợi.

Nàng đem bình rượu rót vào vào hai bát nhỏ, một bát của mình, bát còn lại đẩy sang ca ca đối diện nói: "Ca ca nếm thử."

"Được." Hoàng Đế cầm lấy đem lên uống cạn.

Hai người trong khi ăn uống cũng không có chuyện để nói, Lạc Bắc Thần thì vừa ăn vừa uống rượu, thư thái rất nhiều, không khí cũng lâm vào yên tĩnh, cũng chỉ nghe được tiếng rượu rót vào ly cùng tiếng gió thổi nhẹ ngoài cửa sổ.

Hai khắc thời gian trôi qua, Hoàng Đế buông đũa, rót cho mình một ly trà uống tráng miệng, hắn hơi không hài lòng nhìn muội muội của mình, nàng dường như đã hơi say.

"Uống ít thôi, chúng ta còn về."

"Ca ca ăn xong rồi?" Lạc Bắc Thần nghe lời, bỏ xuống bình rượu, xoa xoa ngạch tế, nhìn ca ca của mình hỏi.

"Ân." Hoàng Đế trả lời.

"Mặt trời cũng gần xuống núi, chúng ta nên về." Lạc Bắc Thần nhìn ra cửa sổ, thấy trời đã ngả vàng thì nói với người đối diện.

"Đi thôi." Hoàng Đế kéo nàng đứng dậy.

Lạc Bắc Thần ôm hộp Thủy Quỳ Y trong lòng, bước theo ca ca đi xuống lầu.

"Công tử, của ngài." Tiểu nhị lúc nãy thấy hai người đi xuống, hắn liền đem một bao màn thầu đi đến đưa cho nàng.

"Đa tạ." Lạc Bắc Thần cầm lấy, từ trong vạt áo lấy ra một tờ ngân phiếu đưa cho hắn, rồi bước đi.

"Công tử tiền dư!!" Tiểu nhị phía sau hô lên.

"Cho ngươi." Lạc Bắc Thần không có quay lại, tay phất phất nói.

Hai người ly khai tửu lâu, hướng Hoàng Cung mà đi, trên đường người đông hơn lúc đi rất nhiều, có khi còn muốn chen chúc nhau.

Dần dần phía trước càng thưa người, Lạc Bắc Thần hai người thong dong mà đi.

Phía trong một con đường lớn không người, một đám hắc y khoảng hơn chục người cầm kiếm đứng chặn ngang, nhìn phía trước hai người đang dần đi về phía họ.

Lạc Bắc Thần cứ như không để bọn họ vào mắt mà đi về phía trước.

"Nếu ngươi đem thứ đó giao ra, bản công tử sẽ tha mạng chó cho các ngươi!" Một tên nam tử che mặt, kiếm chỉ vào hai người đang đi đến nói.

"Có bản lĩnh thì tới lấy!" Lạc Bắc Thần cười lạnh, chân vẫn bước đi về phía trước không có ngừng.

Hoàng Đế một bên mặt xanh mét, hắn và muội muội đường đường là Hoàng Đế và Lạc Vương cao thượng mà bị đám súc sinh này nói là chó!

"Các ngươi....lên cho ta.." Tên hắc y khác thấy hai người đang đi đến thì tức giận, tay phất xuống quát.

Phịch....


Lạc Bắc Thần nhìn cũng không thèm nhìn, một tên lao tới thì nàng cho một đạp bay ra xa.

Hai tên khác lại dùng kiếm đâm tới, Lạc Bắc Thần phóng lên, hai chân đá mạnh vào ngực hai tên hắc y.

Hoàng Đế đấu với hai tên cầm đầu, nội công dồn vào lòng bàn tay, đánh ra một chưởng.

Phốc....

Một tên trong đó bị đánh bay ra xa, nặng nề đáp xuống đất, ngất ngay tại chỗ.

Tên còn lại sợ hãi, lùi ra sau cả chục bước, tay cầm kiếm run run không dám xông lên.

Lạc Bắc Thần thấy ba tên trước sau lao đến, nàng quăng Thủy Quỳ Y lên không, tay xuất ra một chưởng kình lực.

Aaa....

Tên hắc y trúng chưởng hét lớn, hắn bị đánh bay thân thể nện vào hai tên hắc y phía sau đang lao tới.

Hai tên hắc y sợ hãi, bỏ kiếm chạy trối chết, tên cầm đầu còn lại thấy vậy cũng chạy theo.

Hoàng Đế cũng không thèm ngăn cản, nhưng hắn vừa chạy được mấy bước thì lại thê thảm hét lên, một thanh kiếm bay lướt qua hạ thân, máu phun ra, ướt một vũng phía dưới, hét xong hắn cũng ngất ngay tại chỗ.

Lạc Bắc Thần sau khi cầm lại Thủy Quỳ Y, chân ở dưới cũng đá đi một thanh kiếm hướng hắc y nhân chạy sau.

"Hừ, một lũ không biết sống chết!" Lạc Bắc Thần nhìn những thi thể la liệt dưới đất, hừ lạnh nói.

Hoàng Đế bước đi đến bên cạnh nàng nói: "Đi thôi."

Đi qua thêm một con đường, phía trước là bức tường lớn Hoàng Cung.

Lạc Bắc Thần đem Thủy Quỳ Y cùng màn thầu đưa cho ca ca của mình cầm, hù dọa nói: "Ca ca giữ chặt, hai thứ này mà hư hao là huynh chết với muội!"

"Được rồi, tiểu tổ tông của ta." Hoàng Đế ôm gọn tất cả vào ngực, hướng nàng cười khổ nói.

Lạc Bắc Thần không nói gì nữa, bắt lấy vai Hoàng Đế phóng lên cao, chân điểm nhẹ trên không, vững vàng bay qua bức tường, sau đó đạp không lao vút vào trong.

Long Lân Điện

Lạc Bắc Thần đáp nhẹ xuống trước đại điện, buông ra ca ca của mình, lấy kẹo và màn thầu từ trong tay hắn, chỉ vào Thủy Quỳ Y nói: "Ca ca giữ giúp muội cái này, mai muội sẽ lấy!" Nói xong nàng cũng bước đi ngược trở lại.

"Muội đi đâu?" Hoàng Đế hô lên hỏi.

"Đi Phượng Vân Cung." Lạc Bắc Thần xoay người lại nói.

Phượng Vân Cung

Tỳ nữ đang dọn thức ăn lên bàn, xong hết thảy thì khom người lui ra.

"Canh này là nô tỳ căn dặn Ngự Thiện Phòng nấu cho nương nương, rất bổ dưỡng." Linh Ly múc một bát canh đưa cho Vũ Dạ Ca đang chậm rãi dùng bữa nói.

"Được." Vũ Dạ Ca nhẹ giọng nói, cầm lấy bát canh, dùng muỗng múc uống.

"Nương nương nên ăn nhiều vào." Linh Nhạc một bên mở miệng.

"Dạ Ca, Dạ Ca..." Ngoài cửa, Lạc Bắc Thần mỉm cười gọi nàng, tay đưa lên lắc lắc như chào.

"Ngươi sao lại đến đây?" Vũ Dạ Ca nhìn thấy nàng đứng ngoài cửa, canh trong miệng cơ hồ suýt nữa muốn phun ra hết, không vui cau mày hỏi.

"Vi phu đến đem đồ ăn cho nàng." Lạc Bắc Thần giơ hai thứ trên tay lên nói, muốn nhấc chân bước vào nhưng bị một câu nói hâm dọa làm khựng lại.

"Ngươi dám bước vào nửa bước, bản Cung chặt chân của ngươi!!" Vũ Dạ Ca trầm giọng nhìn nàng nói.

"Này, này, không phải chứ?" Lạc Bắc Thần thu hồi chân, đứng ở cửa uốn éo thân thể, vẻ mặt khó coi nhìn Vũ Dạ Ca.

"Cút nhanh cho bản Cung!" Vũ Dạ Ca xoa thái dương, lạnh lùng đuổi khách.

"Đường đường là Hoàng Hậu cao thượng, mà mở miệng ra là đuổi người khác, nhân gian tương truyền về nương tử, không phải ba hoa đi?" Lạc Bắc Thần thấy nàng quát mình, nàng bất mãn chu mỏ, ngữ điệu nghi hoặc khó tin nói.

Ba....

Lạc Bắc Thần thật nhanh ngồi xuống, một cái bát liền đập vào nơi nàng vừa dựa.

Vũ Dạ Ca mặt đỏ bừng, ngực bất giác phập phồng lên xuống, nhìn người ngoài cửa như có thâm thù đại hận.

Linh Nhạc, Linh Ly nhìn nhau không biết làm gì, người kia là Lạc Vương a, các nàng dám nói gì sao?

"Ai, không cần chán ghét vi phu như vậy, vi phu thật là đến đem đồ ăn cho nàng, không phải đến chọc nàng đâu!" Lạc Bắc Thần nhấc chân bước đến, ngồi xuống đối diện nàng, tay đưa lên kẹo và màn thầu, trịnh trọng thâm tình nói.

"Đưa đồ xong thì đi nhanh, đừng làm chướng mắt bản Cung!" Vũ Dạ Ca hít một hơi thật sâu, tiếp tục động đũa, không nhìn đến nàng, mà lạnh nhạt đuổi người.

"Nàng ăn xong cái này đã." Lạc Bắc Thần chỉ biết cười, tay mở ra bao màn thầu lấy ra một cái đưa đến trước mặt nàng nói.

Vũ Dạ Ca nhìn bánh đưa tới thì do dự một chút, không qua bao lâu thì nhận lấy bỏ vào miệng ăn.

"Ngon không?" Lạc Bắc Thần nhìn thấy nàng ăn, trong lòng liền hưng phấn, nhẹ giọng hỏi.

"Rất ngon, đa tạ Vương gia." Vũ Dạ Ca lạnh nhạt nói.

Linh Ly, Linh Nhạc vẫn im lặng đứng một bên, không nói gì chỉ quan sát hai người.

"Rất ngon, vậy nàng ăn nhiều vào, ở đây còn rất nhiều." Lạc Bắc Thần đưa tất cả màn thầu đến cho nàng, mỉm cười nói.

"Bản Cung đã ăn xong, Vương gia nên rời đi." Vũ Dạ Ca ngưng mắt nhìn nàng nói.

"Không muốn đi!" Lạc Bắc Thần ngồi lỳ trên ghế, lắc lắc đầu cao giọng nói.


"Linh Nhạc, mau đem hắn lôi ra ngoài!" Vũ Dạ Ca nghe đến mặt đen lại, nhìn sang Linh Nhạc quát.

"Vương gia, mời." Linh Nhạc bất đắc dĩ đi đến, nhìn nàng đưa tay ra hướng phía cửa, khom người nói.

"Không đi, không đi..." Lạc Bắc Thần bất mãn không chịu, tuột xuống ghế, nằm vạ trên thảm lăn qua lăn lại la hét inh ỏi.

Linh Ly, Linh Nhạc giật cả mình, khóe môi giật vài cái, nhìn nhau lắc đầu khó có thể tin vào mắt mình.

Vũ Dạ Ca muốn trợn mắt lên, nhìn tên tiện yêu nằm phía dưới cứ la hét, thật mất mặt, mặt nàng cũng đã đen đến không thể đen hơn.

"Đúng là không ra thể thống gì!"

"Nương tử cho vi phu ở lại đi mà, vi phu hứa sẽ ngoan!" Lạc Bắc Thần ngẩng mặt lên nhìn Vũ Dạ Ca, mếu máo ủy khuất nói.

"Ngươi còn không đi, bản Cung sẽ cho người quét ngươi ra ngoài!" Vũ Dạ Ca trừng mắt, nghiến răng phun ra một câu.

"Dạ Ca, nàng đừng đối xử với vi phu như vậy, vi phu rất đau lòng..." Lạc Bắc Thần bò đến gần Vũ Dạ Ca, ôm lấy chân nàng khóc lóc nói.

"Ngươi...ngươi buông ra!" Vũ Dạ Ca giật mình, cố gắng thu hồi chân lại nhưng người phía dưới cứ ôm chặt, mặt nàng đỏ bừng quát lên.

"Không buông, có chết cũng không buông!" Lạc Bắc Thần ngẩng đầu, đôi mắt rưng rưng chứa ủy khuất nhìn nàng, lắc lắc đầu nói.

"Các ngươi...kéo hắn ra!" Vũ Dạ Ca giận run cả người, nhìn qua Linh Ly, Linh Nhạc đang nhịn cười kế bên, nghiêm giọng ra lệnh.

"Vâng..vâng." Linh Ly, Linh Nhạc thu liễm ý cười gật đầu, đi đến phía sau Lạc Vương, mỗi người bắt một chân mà kéo.

"Các ngươi còn không buông, bản Vương chém đầu các ngươi!!" Lạc Bắc Thần bất thình lình bị kéo, nàng vẫn ôm chặt chân Vũ Dạ Ca, đầu quay ra sau, trừng mắt hai người hâm dọa nói.

"Các ngươi mà buông, lập tức sẽ chết ngay!" Vũ Dạ Ca lập tức quát lên.

Linh Ly, Linh Nhạc nghe hai người hâm dọa thì rùng mình, nhìn nhau một cái, hiểu ý gật đầu, hai người vẫn là nghe theo Vũ Dạ Ca mà kéo chân Lạc Bắc Thần.

"Nương tử... bọn họ khi dễ vi phu.." Lạc Bắc Thần hai chân đánh đá lung tung, ngẩng đầu nhìn Vũ Dạ Ca đáng thương nói.

"Ngươi rốt cuộc có buông không?" Vũ Dạ Ca mặt xanh như mật, trầm giọng nhìn xuống người đang ôm chân mình cứng ngắt hỏi.

"Buông, buông, nhưng Dạ Ca phải cho vi phu ở đây mới được!" Lạc Bắc Thần gật gật đầu, nhìn nàng mỉm cười nói.

"Tiện yêu nghiệt!!" Vũ Dạ Ca nghiến răng nghiến lợi gầm lên.

"Dạ Ca đúng là thương yêu vi phu, còn đặt cho vi phu một danh hiệu nha." Lạc Bắc Thần nhìn nàng, vẻ mặt vui vẻ hưởng thụ nói.

Linh Ly, Linh Nhạc ở phía sau kéo một lúc mà Lạc Bắc Thần vẫn vững như bàn thạch, hai nàng buông ra ngồi bệt xuống thảm thở không ra hơi.

"Không biết liêm sỉ!" Vũ Dạ Ca vẻ mặt càng âm trầm, nhìn nàng phun ra bốn chữ.

"Liêm sỉ đâu có ăn được, Dạ Ca mới ăn được, nên vi phu không cần liêm sỉ làm gì!" Lạc Bắc Thần cười híp mắt, hiển nhiên nói.

Vũ Dạ Ca da mặt giật giật, nàng đang xúc động, muốn chụp một phát chết kẻ này, ánh mắt như dao nhìn Lạc Bắc Thần từng chữ một phun ra: "Ngươi còn không đi, đừng trách bản Cung bẩm lên Thái Hậu!"

"Không cần, không cần, chuyện phu thê chúng ta, nên tự chúng ta giải quyết, là con cháu phải hiếu thảo, phải để cho trưởng bối nghỉ ngơi!" Lạc Bắc Thần lập tức buông ra chân Vũ Dạ Ca, bò đứng dậy, cười hì hì lắc đầu nói.

"Bản Cung nói lại một lần nữa, bản Cung và ngươi không quan hệ, ngươi còn ăn nói xằng bậy thì đứng trách bản Cung vô tình!" Vũ Dạ Ca nhìn nàng lạnh lùng nói.

"Nàng đối với bản Vương bao giờ hữu tình vậy?" Lạc Bắc Thần khoanh tay ôm ngực nhìn nàng, nghi hoặc cười hỏi.

"Phượng Vân Cung không đón tiếp ngươi, thỉnh ngươi tự trọng rời đi." Vũ Dạ Ca không có trả lời, chỉ lạnh lùng trục khách.

Lạc Bắc Thần dửng dưng không quan tâm nàng, nhìn đến hai người đang đứng bên cạnh Vũ Dạ Ca nháy nháy mắt hỏi: "Các ngươi thấy bản Vương có đẹp không?"

"Vương gia là đệ nhất mỹ nam, tất nhiên đẹp." Linh Ly lập tức trả lời, Linh Nhạc cũng cho là như vậy.

"Các ngươi thấy bản Vương thế nào?" Lạc Bắc Thần nhìn xem phản ứng Vũ Dạ Ca, rồi lại nhìn hai người hỏi tiếp.

"Vương gia vừa mỹ mạo, vừa tài hoa, lại là một người quyền lực, thông minh xuất chúng, võ công tái thế, khí chất bất phàm, còn rất là tốt và khả ái, đặc biệt còn là người mà nữ tử thiên hạ ái mộ!" Linh Ly lập tức không kiêng nể, ánh mắt sùng bái hâm mộ ngập tràn nói.

Linh Nhạc một bên khóe môi co giật, trong lòng âm thầm cầu nguyện cho tỷ tỷ của mình.

"Vậy sao lại có nữ nhân lại không thích bản Vương, còn vô cùng chán ghét bản Vương?" Lạc Bắc Thần vẻ mặt buồn bã, cảm thán hỏi.

"Nữ nhân Vương gia nói thật không có mắt, Vương gia hoàn hảo xuất chúng như vậy mà nàng lại không thích, không phải là mắt chứng lãnh cảm chứ?" Linh Ly nghe nàng nói thì khó có thể tin trả lời.

Vũ Dạ Ca vẻ mặt bây giờ khó coi vô cùng, lúc đen, lúc xanh, không khí xung quanh cũng bị nàng hàn khí tỏa ra giảm xuống âm trầm.






Bình Luận (0)
Comment