Lục Quốc Chi Tranh

Chương 147



Lạc Bắc Thần nghe xong tất cả thì cảm thấy cả người dâng lên một cảm xúc khó tả, nàng ngồi trầm ngâm trên ghế rất lâu cũng không nói lời nào.

Du lão nói xong thì ngừng lại xem nàng, nhưng thấy nàng vẫn im lặng thì cảm khái: "Ai, ai, hậu bối bây giờ đúng là tài giỏi, Quỷ Thánh cũng đúng thật là phúc khí tận trời, có tới thất vị đại giai nhân yêu thương, còn có tới thập nữ nhi thông tuệ tuyệt thế..."

"Woa... Quỷ Thánh đúng là thật nhiều vợ con, còn trẻ nhưng đáng tiếc lại chết sớm, chắc những người đó buồn lắm." Lạc Bắc Thần nghe ông nói, nàng cũng gật đầu cho là đúng, giọng điệu mang theo luyến tiếc.

"Cũng không hẵng là chết, nghe Bạc Cô Bất Bại nói thì là mất tích." Du lão vừa nói vừa nhìn Lạc Bắc Thần, ông là muốn từ trên mặt nàng tìm ra cảm xúc.

"Mất tích sao?" Lạc Bắc Thần ngây người thì thầm.

Du Lão im lặng một lúc lại nói: "Nhìn Quân Y rất giống một vị cố nhân của ta, phải nói là giống đến bảy phần."

"Nga? Giống nhiều như vậy sao?" Lạc Bắc Thần ngẩng đầu kinh ngạc lẩm bẩm.

"Đúng, ngươi rất giống với Bất Nhiễm." Du lão ngữ khí nghiêm túc.

"Ý của Du lão là?" Lạc Bắc Thần nghe vậy, ngồi thẳng lưng để hai tay lên bàn, do dự hỏi.

"Ta đã nghi ngờ lâu rồi, vì quá nhiều sự trùng hợp không thể lý giải, thứ nhất: khuôn mặt của ngươi giống với A Nhiễm. Thứ hai: thanh kiếm màu đỏ mang ngươi đến đây có khắc chữ Quân, nếu ta đoán không sai đó là bán thánh khí Xích Liệt Kiếm bảo vật của Quân Tộc, mà Quân Tộc Quân Đại tiểu thư Quân Diễm người thừa kế lại là thê tử của Bạc Cô Lữ Bạc Cô Thị. Thứ ba: Thời gian ta cứu ngươi với thời gian Quỷ Thánh tuẫn rơi vô cùng trùng khớp..." Du lão nhìn thẳng Lạc Bắc Thần nói ra điều mà ông hoài nghi bấy lâu.

Lạc Bắc Thần nghe xong trái tim rung lên, ngực bất giác phập phồng lên xuống, một cảm xúc khó tả trào dâng khiến nàng không thể bình tĩnh: "Ý của Du lão ta là Quỷ Thánh?"

"Theo như ta suy đoán và ngươi thân thể bách độc bất xâm thì ngươi quả thật là Quỷ Thánh không thể nghi ngờ." Du lão thấy nàng kích động thì vỗ vỗ vào bàn tay nàng, mỉm cười chắc chắn nói.

Lạc Bắc Thần nghe xong bỗng dưng ôm đầu, nàng cảm nhận mình chỉ cần cố nhớ về những khuôn mặt trong mơ thì đầu sẽ đau đến muốn nổ tung, đau đến làm nàng sợ hãi, Lạc Bắc Thần ngồi một bên nức nở khóc, hai tay vò đầu bứt tóc dữ dội.

"Quân Y, Quân Y tỉnh, đừng cố gắng nghĩ nữa, nếu không các mạch thần kinh ngươi sẽ bị đứt đoạn mà chết!"


Du lão thấy nàng bộ dáng khổ sở này thì hốt hoảng lên, vội đứng dậy bắt lấy hai cánh tay nàng nghiêm giọng quát.

"Quân Y tỷ tỷ, Quân Y tỷ tỷ..."

Âm thanh Du lão vừa dứt thì một âm thanh mang theo nức nở vang lên.

"Duẫn Nhi..." Du lão nhìn ra ngoài.

Du Duẫn Nhi trừng to đôi mắt với ông, từ bên ngoài phồng hai má chạy vào đem ông đẩy xa Lạc Bắc Thần, vừa khóc vừa oán giận: "Tỷ tỷ đã đau thế này, phụ thân còn quát tỷ tỷ!"

Nói xong thì nàng nhào vào lòng Lạc Bắc Thần khóc lên.

"Tỷ tỷ rất đau đi, để muội giúp tỷ tỷ, chúng ta không chơi với ông ta nữa, hừ!" Du Duẫn Nhi vừa khóc vừa nói, hai tay thì nhẹ nhàng đem hai tay Lạc Bắc Thần để xuống, sau đó giúp nàng ấn ấn hai bên thái dương và mi tâm.

Du lão trợn tròn mắt, khóe môi run rẩy, ông thật vô tội mà, ai...

"Ta hết đau rồi, muội đừng lo." Lạc Bắc Thần cũng bị tiếng khóc của nàng làm cho hoảng sợ, vội vàng nói không có việc gì, nàng đúng là hết đau thật, chỉ là cảm thấy hơi mệt mỏi mà thôi.

"Mai mốt tỷ tỷ đừng cố nhớ chuyện cũ nữa, muội thấy tỷ tỷ mỗi lần nhớ đều đau đến ngất đi, muội không muốn tỷ tỷ bị giày vò như vậy, cứ thuận theo tự nhiên không tốt sao?" Duẫn Nhi buông tay, ngồi xuống bên cạnh nàng buồn bã nói.

"Ta chỉ sợ bản thân còn không nhớ lại thì sẽ hối hận không kịp." Lạc Bắc Thần cười khẽ lắc đầu nói.

Bấy lâu nay trong lòng nàng luôn vô cùng trống vắng, trống vắng đến nảy sinh một cảm giác sợ hãi, mỗi đêm đến nhiều lần bị ác mộng làm mồ môi ướt cả áo, mà ở trong giấc mộng nàng trái tim rất đau, lòng cũng bị giày vò cào xé, nhưng khi nàng muốn tìm hiểu thì cảm thấy bản thân như bị lạc vào sương mù, xung quanh đều là ảo cảnh...

"Ta có cảm giác, rất nhanh thôi ngươi sẽ rời khỏi đây." Du lão ngồi một bên tùy ý nói.

Lạc Bắc Thần nghe ông một câu này thì thất thần, nàng hỏi thầm nếu rời khỏi đây nàng sẽ đi về đâu, một người tàn tật như nàng có thể sống một mình ở những nơi xa lạ sao?

"Ý phụ thân là gì?" Du Duẫn Nhi vẻ mặt không vui lên tiếng.

"Thì vi phụ nói, sẽ sớm thôi người nhà nàng sẽ đến đây đón nàng đi." Du lão liếc xéo nữ nhi mình nói.

"Thật sự sao?" Lạc Bắc Thần đang trong miên man suy nghĩ thì bị câu nói của ông làm kích động lên.

"Ta cảm giác thôi, vì hai ba ngày nay không khí lại đổi giống như có nhiều người đi đến ngoại vực." Du lão cũng không suy nghĩ mà thong dong nói.

"Phụ thân khi nào làm thầy bói a, nếu vậy tiện thể bói cho con khi nào có thể gả cho tỷ tỷ." Du Duẫn Nhi phồng má nhìn Du lão bĩu môi.

"Khi nằm mộng." Du lão cũng không nghĩ nhiều mà hất thẳng thau nước lạnh vào mặt tiểu nữ nhi của mình.

"Phụ thân!!" Du Duẫn Nhi từ khuôn mặt ngại ngùng ửng đỏ chuyển thành tức giận đen đi.

"Ta hiện tại chỉ còn một nữ nhi là con thôi." Du lão cũng không quan tâm nàng, lại nói.

"Con gả cho tỷ tỷ cũng ở đây mà, đâu có xa phụ thân đâu, nên phụ thân yên tâm đi." Du Duẫn Nhi nghe vậy cứ nghĩ là phụ thân luyến tiếc mình, nên nàng thật nhanh đổi khuôn mặt sang cảm động nói.

Du lão thấy nữ nhi bộ dáng cảm động sắp khóc, ông nhìn chằm chằm một lúc thì nói: "Không phải."

Lạc Bắc Thần một bên im lặng không nói gì, như kiểu Duẫn Nhi nói muốn gả cho nàng, nàng đã quen từ lâu vậy.

"Không phải luyến tiếc Duẫn Nhi?" Du Duẫn Nhi chu mỏ, ai oán nhìn phụ thân mình.

Du lão hừ một tiếng, ngữ khí thản nhiên nói: "Không phải luyến tiếc, ta chỉ là sợ mạng của con không đủ để thất vị thê tử của Quân Y lột da thôi."

"Tuyết Vô Song - Đệ Nhất mỹ nhân Lục Quốc, Chu Thục Quốc đệ nhất cao thủ trong người mang tuyệt kỹ Sát Tinh Nhãn Bạch Thị, chỉ cần bị nàng nhìn thì người đó liền nổ tan xác mà chết."

"Phong Vô Tâm - Nữ Vương Tây Vực, dụng độc xuất thần nhập hóa, biến ảo khôn lường, nàng có thể thần không biết quỷ không hay mà độc chết người."


"Ái Lạp Tư - Ngân Vũ Trưởng Công Chúa Ái Lạp Quốc, Hàn Âm Công tuyệt đại thần công, có thể đông chết người trong phạm vi chục trượng."

"Nhạc Tề Ninh Uyển - Trưởng Công Chúa Nhạc Tề, trong người mang Hồn Phong Kiếm Ảnh, giết người trong vô hình."

"Lâm Luân Tình Hân - Lâm Luân Tam Tiểu Thư đại tộc danh tiếng Chu Thục, dụng kiếm như thần trong tích tắc có thể chém bay đầu trăm người trong mười trượng."

"Vũ Dạ Ca - Vị Tiền Hoàng Hậu cao quý lãnh diễm, đoan trang thục thức cũng là chính thất của Quân Y, nàng mang tuyệt kỹ của Tử Quân năm xưa là Phong Vân Kiếm Pháp, có kiếm nhưng không có kiếm, không có kiếm nhưng lại có kiếm, thủ thuật che mắt tuyệt diệu có thể lấy mạng người bất cứ lúc nào."

"Ái Lạp Tư - Nguyệt Vân Nhị Công Chúa Ái Lạp, là người đứng thứ hai Thông Thiên Các, sử dụng cung nỏ là chính, cung thủ nỏ thủ phi phàm, chỉ cần trong tầm ngắm của nàng thì chỉ có trọng thương hoặc chết, nghe nói đâu ngay cả Tuyết Vô Song còn suýt nữa chết dưới tay nàng."

"Bảy vị này Lục Quốc không ai không biết không sợ, con nghĩ mình có bao nhiêu cái mạng mà muốn gả cho Quân Y?"

Du lão vừa nói vừa xem biến hóa của Du Duẫn Nhi, thấy nàng càng nghe sắc mặt càng không tốt thì cười.

Còn Lạc Bắc Thần kế bên lỗ tai bùng bùng, nàng nghe những cái tên đó, cảm thấy rất quen, cảm thấy vô cùng quen thuộc, và mỗi một cái tên được thốt ra nàng tim đều mang theo một cỗ tê dại khó kìm nén...

Du Duẫn Nhi thấy phụ thân vẻ mặt là không nói dối, lại nhìn qua Lạc Bắc Thần không phản ứng, nàng sắc mặt liền buồn bã xụ xuống.

Quân Y tỷ tỷ đã có thê tử, còn là những người tuyệt đại ưu tú, nàng lấy gì để so sánh đây...

Thật sự không thể gả cho Quân Y tỷ tỷ sao? Mong muốn mấy năm hôm nay lại tan thành mây khói...

"Du lão, ta thật sự là Bạc Cô Thần?"

Lạc Bắc Thần do dự một lúc lâu mới lên tiếng hỏi lại.

"Ngay bây giờ ta có thể chắc chắn, thiên tài tuyệt song như Quỷ Thánh không có cái thứ hai." Du lão nghiêm túc nói với nàng.

Lạc Bắc Thần sau khi xác nhận lại thì nhẹ lòng, nàng thật mong chờ ngày mình khôi phục ký ức, mong chờ gặp lại thân nhân...

"Duẫn Nhi, chúng ta làm tỷ muội không tốt sao? Không cần cố chấp gả cho ta, thiên hạ này còn rất nhiều người ưu tú hơn, lúc đó muội tha hồ mà lựa chọn."

Như cảm nhận được người kế bên cảm xúc không đúng, Lạc Bắc Thần hai tay quơ qua tìm kiếm khuôn mặt của Du Duẫn Nhi, vừa lau nước mắt cho nàng vừa sủng nịch nói.

"Tỷ tỷ..." Du Duẫn Nhi nghe xong thì òa khóc nhào vào lòng Lạc Bắc Thần nức nở không ngừng.

Du lão nhìn Du Duẫn Nhi trong lòng thở dài, ông cũng không muốn nhìn nữa mà đứng dậy vào trong giã thuốc cho Lạc Bắc Thần.

Ranh giới Trung Nguyên, Ngoại Vực

Bạc Cô Tĩnh Sương, Bạc Cô Tĩnh Dương cùng bốn người phía sau mặc võ phục đứng trên một chiếc thuyền nhỏ, đang được lái đến vùng Thảo Nguyên bên đây, mà trên bờ là Bạc Cô Mặc đám người đứng chờ đợi.

Hôm nay trời ngưng gió nên mặt nước rất yên tĩnh, một màu lam sắc của nước kết hợp với lam thiên tạo ra một bức tranh vô cùng hài hòa mang theo sự thanh nhã của non sông nước biếc. Nhìn về hướng con thuyền trôi tới, phía sau là vô tận không thấy điểm cuối, còn hai bên có thể mơ hồ thấy được các ngọn núi cao đẹp đẽ ẩn mình trong sương.

Bạc Cô Tĩnh Sương vận thanh y hòa nhã đứng trên mũi thuyền nhìn vào bờ, nếu tính không sai khoảng một hải lý nữa là đến, nàng hít một hơi thật sâu muốn dùng không khí sạch sẽ nơi đây làm dịu lại tâm tình của mình, hai mắt phóng về phía xa con ngươi lam sắc tinh mỹ chớp động, nàng nhìn vùng đồng xanh thảo nguyên bát ngát phía trước cảm thấy thoải mái an tĩnh trong tâm, có lẽ trong năm năm qua chỉ ở thời khắc này nàng thấy được bản thân như vậy.

Thần nhi, mong rằng Quân Y sẽ là muội...

Nói đến vì sao Bạc Cô Tĩnh Sương nghĩ như vậy thì phải nói đến mười ngày trước, ngày đó nàng đang xử lý công vụ thì một ám vệ xuất hiện báo là có tung tích của Thần nhi, ám vệ chỉ nói là hắn đem chân dung của Quỷ Thánh đi hỏi những người ở ngoại vực, thì hỏi được có một người tên Quân Y Quân thần y, tới bảy phần giống bức họa nhưng chỉ khác Quân thần y là nữ người họ tìm là nam, ám vệ thuật lại tất cả cuộc đối thoại thì biến mất vô tung, để lại Bạc Cô Tĩnh Sương tràn ngập hi vọng mà không nói được một lời.

Ngay sau đó nàng chạy nhanh đi viết một lá thư báo cho cô cô, dù trong thư không nói gì dính dáng tới việc Lạc Bắc Thần còn sống, nhưng bên trong ẩn ý mà Tình Sương nói Bạc Cô Mặc tất nhiên hiểu được, vì thế bà mới đưa ra yêu cầu là đi cùng...

Mà vì sao tin tức này không nói cho các thê nhi Lạc Bắc Thần biết, cũng là do họ không chắc chắn, họ là sợ hi vọng rồi lại tuyệt vọng.

Bạc Cô Tĩnh Dương gọi một lúc cũng không thấy tỷ tỷ trả lời, hắn dùng tay đẩy nhẹ nàng gọi khẽ: "Tỷ tỷ, đến rồi."

"Ân? Đến rồi..." Bạc Cô Tĩnh Sương giật mình mà hồi thần, nàng nhìn còn năm thước nữa đến bờ thì nói.


"Sương cô cô, Dương bá bá..." Bạc Cô Tình Phong, Bạc Cô Niệm Thần thấy hai người lập tức vẫy tay hô lên.

"Đã lâu không gặp, Niệm Thần Tình Phong." Bạc Cô Tĩnh Dương từ trên thuyền phóng lên, đi tới nựng má hai đứa cười nói.

Bạc Cô Tĩnh Sương thì khom người xoa đầu khen hai đứa thật xinh đẹp.

"Cô cô." Sau đó hai người đứng thẳng cúi người hành lễ với Bạc Cô Mặc.

"Ân, không nên chậm trễ, đi thôi." Bạc Cô Mặc gật đầu, sau đó dẫn đầu đi vào bên trong.

Độc Tôn, Lệnh Quân, Viện Sinh cùng Tĩnh Sương, Tĩnh Dương chắp tay chào hỏi qua lại sau đó theo phía sau Bạc Cô Mặc mà đi.

Trên đường là đường mòn, phía hai bên là đồng hoa xanh tươi mênh mông, người cũng không nhiều, lâu lâu lại có một xe đẩy hàng ngang, còn có vài người nhìn họ như nhìn loài động vật quý hiếm, điều này làm cho Lệnh Quân khó chịu quăng cho bọn họ khuôn mặt sát khí lạnh lẽo, ai nấy cũng run sợ mà chạy nhanh không dám ngẩng nhìn nữa.

Dần tới cửa thành lớn, mọi người liền thấy có tới bốn tên hán tử thân cao tám thước cơ bắp cuồn cuộn canh giữ, vẻ mặt người nào cũng hung hãn vô cùng.

"Đứng lại!! Người Trung Nguyên cút nhanh cho lão tử!"

Một tên hán tử thấy đám người Bạc Cô Mặc thì kêu dừng, lại nhìn kỹ y phục và ngũ quan của họ thì tức giận quát lớn.

Mọi người xung quanh nghe tiếng quát, ba bốn người liền tụ tập, khi nhìn đám người Bạc Cô Mặc đều là tuấn nam mỹ nữ thì mở to mắt, nhất là nữ tử tóc trắng và nữ tử tóc đen, đẹp đến không có từ gì có thể diễn tả a...

"Chúng ta chỉ muốn vào tìm Quân tiền bối để cầu y, mong các vị đây thông cảm cho." Bạc Cô Tĩnh Dương không đợi Bạc Cô Mặc lên tiếng thì đi lên một bước chắp tay hữu lễ khẩn cầu, sau đó ra hiệu cho người phía sau.

Bốn tên hán tử định đuổi đi thì thấy một tên mặc võ phục đi tới, từ trong hành lý lấy ra bốn viên Dạ Minh Châu đưa cho họ thể hiện thành ý.

Bốn hán tử mở sáng hai mắt, tám ánh mắt đảo qua bọn họ quan sát xong thấy không khả nghi, do dự một chút thì thu Dạ Minh Châu, phất phất tay cho bọn họ vào, còn căn dặn không được gây sự.

Độc Tôn lén hừ lạnh.

Nhìn bọn ta tuấn mỹ nho nhã như vậy giống những kẽ gây sự lắm sao!

Lạc Thịnh

"Dạ Ca tỷ tỷ, người uống một chút thuốc được không?" Tuyết Vô Song cầm trên tay một bát thuốc, sắc mặt buồn rầu nhìn Vũ Dạ Ca thân dựa vào thành giường lắc đầu không chịu uống thuốc mà cầu xin.

"Khụ khụ... Vô dụng thôi, các muội không cần tốn công vô ích." Vũ Dạ Ca hai mắt thâm đen, sắc mặt nhợt nhạt hốc hác, nàng ho khụ khụ hai tiếng yếu ớt nhìn Tuyết Vô Song lắc đầu.

"Dạ Ca tỷ tỷ, tỷ phải uống thuốc, mẫu thân đã đi cầu thần y đến, tỷ mà không chịu uống không phải rất phụ lòng của mẫu thân hay sao?" Nguyệt Vân ngồi ở mép giường nắm lấy tay Vũ Dạ Ca nói.

"Đúng đó tỷ tỷ, đừng phụ lòng của mẫu thân." Lâm Luân Tình Hân ngồi một bên cũng khuyên nhủ.






Bình Luận (0)
Comment