Lục Quốc Chi Tranh

Chương 137



"Thật trung thành." Chu Liễm thấy nàng nửa chữ cũng không chịu nói ra, hắn khẽ thở dài, giơ tay lên ngăn lại hai hắc y nhân đang dụng hình.

"Nói đi Xích Liệt Kiếm ở nơi nào?" Lạc Bắc Cung Ngôn thấy nàng hấp hối như sắp chết, hắn đi đến đem chủy thủ sắc bén vẽ vài đường trên mặt nàng, cười đê tiện hỏi.

"Muốn giết cứ giết!" Nguyệt Vân nhịn xuống hoảng hốt, nở nụ cười khinh thường.

Muốn nàng phản bội Lạc Bắc Thần? Đúng là si tâm vọng tưởng!

"Cả mạng của nữ nhi ngươi cũng không cần sao?" Hắn ánh mắt lóe lên tia sáng, tay dùng lực mũi dao liền cắt một đường dài trên mặt nàng kéo theo một dòng máu mỏng, hắn cười dữ tợn hỏi.

Nghe nhắc đến nữ nhi, Nguyệt Vân thân thể cứng đờ, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, bình tĩnh nói: "Muốn giết cứ giết!" Vẫn là câu này.

"Nương như ngươi thật tàn nhẫn, cả nữ nhi cũng mặc kệ sống chết, nàng biết sẽ hận chết ngươi!" Lạc Bắc Cung Ngôn lại rạch một đường lên mặt nàng, than thở nói.

Nguyệt Vân nhắm nghiền hai mắt giữ cho mình không động dung, vì nàng biết nếu nữ nhi bị bắt tới đây thì bọn chúng đã từ lâu phá được vòng vây Lạc Vương Phủ cùng Lạc Bắc Thần giằng co rồi, chứ không phải lãng phí thời gian với nàng, nghĩ vậy Nguyệt Vân nhẹ lòng chấp nhận cái chết.

A Thần, thiếp không thể nữa, tạm biệt...

Lạc Vương Phủ

Bên trong đại sảnh, Vũ Dạ Ca, Nhạc Tề Ninh Uyển, Tuyết Vô Song, Phong Vô Tâm, Ngân Vũ, Lâm Luân Tình Hân đang rầu rĩ không yên, nhất là Ngân Vũ lo tới sắp hỏng mất, muội muội mất tích, Lạc Bắc Thần lại ba ngày ba đêm đánh trận chưa về, thật sự là đứng trên đống lửa.

"Cho người thông tri Ngân Nguyệt bọn họ chưa?"

Ngân Vũ bước ra ngoài, gọi một người trong đám tuần tra hỏi.

"Bẩm chủ mẫu, thuộc hạ đã báo cho Ngân Nguyệt tiểu thư." Ám Phong đi đến cung kính đáp.

"Có lẽ một lát nữa họ sẽ đến." Hắn lại bổ sung.


"Được rồi đa tạ." Ngân Vũ phất tay, đứng bên ngoài chờ đợi.

Nửa canh giờ sau, Ngân Nguyệt, Tuyết Lam, Lâm Luân huynh đệ chạy tới.

"Đại tỷ, tam tỷ có chuyện gì?" Ngân Nguyệt vừa bước vào liền gấp gáp hỏi Ngân Vũ.

"Tình Hân, muội không bị gì đi?" Lâm Luân huynh đệ cũng chạy tới kiểm tra cả người muội muội của mình.

"Cung Chủ." Tuyết Lam chạy vào ôm Tuyết Vô Song khóc, một đường đến đây nàng luôn sợ, sợ Cung Chủ xảy ra chuyện.

"Tam tỷ ngươi mất tích rồi." Ngân Vũ lau nước mắt nói.

"Cái gì?" Ngân Nguyệt hốt hoảng hô lên.

Lâm Luân Tình Hân nói không sao, bảo hai ca ca đừng lo lắng, Tuyết Vô Song cũng dỗ dành Tuyết Lam nói mình không vấn đề gì. Mọi người mới đem toàn bộ quá trình từ đầu tới hôm nay thuật lại một lần, ai ai trên mặt cũng mang theo sầu lo, Ngân Nguyệt càng nghe mặt càng trắng, nói như vậy tam tỷ có nguy cơ bị Chu Liễm bắt là rất lớn...

Một khắc sau.

Lạc Bắc Thần đem thân thể mỏi nhừ trở lại, cả người đầy máu, máu ở đây là không biết của địch hay của nàng.

Bởi vì mấy ngày nay tâm trạng luôn căng thẳng với ba ngày ba đêm đấu với Thi Quỷ không ngừng nghỉ, nên vừa về tới đại sảnh nàng liền ngất đi, một đám người ở bên trong hốt hoảng nháo lên, trước tiên đem nàng đi tẩy rửa, sau đó uy Phục Hoàn Đan cho nàng, rồi đưa nàng lên giường nghỉ ngơi, thấy nàng chỉ vì lao lực quá độ mà ngất thì lòng nhẹ nhõm không thôi...

Lạc Bắc Thần mơ màng đi trong đêm, nàng theo hai bóng một trắng một đen trước mắt, đi theo đi theo họ không dừng lại.

Đến một nơi, cảnh trước mắt khiến Lạc Bắc Thần sắc mặt trắng bệch, nhìn Tuyết Vô Song bị Chu Liễm đâm thủng tim máu chảy lan tràn, thêm Vũ Dạ Ca, Nguyệt Vân, Ngân Vũ, Tình Hân, Ninh Uyển, Phong Vô Tâm bị Lạc Bắc Cung Ngôn dùng roi quất tới huyết nhục mơ hồ, tay chân đều bị bẻ gãy, còn các nữ nhi bị thú nhân ăn tươi nuốt sống...

Lạc Bắc Thần phẫn nộ gào thét gầm thiên, trên tay cầm kiếm lao đến đâm chém bọn súc sinh trước mắt, nhưng nàng có chém đánh thế nào chúng cũng không hay biết, thân thể nàng như vô hình mà xuyên qua người Chu Liễm, nhìn hắn một nhát rồi một nhát bầm thây tiểu nương tử của mình còn hướng nàng khiêu khích, Lạc Bắc Thần gào lên nước mắt rơi như mưa, chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không làm gì được, nỗi uất hận cuồn cuộn hội tụ trước ngực khiến Lạc Bắc Thần phun ra một ngụm máu lớn, điên cuồng cầm đao múa loạn nhưng một chút cũng không ảnh hưởng đến những tên súc sinh kia...

Lạc Bắc Thần hai mắt biến thành màu đỏ, xoay người thét lên chém tới lưỡng đạo thân ảnh trắng đen phía sau.

"Phía sau ngài..." Trước cơn điên loạn của nàng, Bạch Vô Thường bình tĩnh nói ba chữ, bên trong mang theo cung kính nghe ra được.

Lạc Bắc Thần nghe vậy quay ra sau, thấy một màn nàng hoàn toàn suy sụp, thê tử nữ nhi đều bị chém bay đầu, họ còn trợn mắt to nhìn nàng, bọn súc sinh kia thì hả hê cười to, tiếng cười làm bừng tỉnh Lạc Bắc Thần, nàng rống to một tiếng, khóc thét rung trời.

"Aaaa....không, không, không!! Ta không muốn!!!"

Một tiếng hét kinh thiên động địa từ Lạc Vương Phủ vang lên.

Lạc Bắc Thần một thần mồ hôi ướt đẫm bật mạnh ngồi dậy, sắc mặt trắng xanh mang theo sợ hãi tột độ còn chưa rút đi, ngực phập phồng tiếng hít thở phá lệ nặng nề, như mới vừa gặp ác mộng tỉnh lại.

Lạc Bắc Thần phóng xuống giường chạy như bay ra cửa.

Vũ Dạ Ca nghe tiếng thét, hoảng hốt chạy tới phòng Lạc Bắc Thần, mọi người cũng chạy theo sau, vừa tới cửa một bóng trắng đã nện vào ngực, khiến nàng muốn choáng váng ngã ra sau.

"Ngươi có sao không?"

Vừa nhìn kỹ là Lạc Bắc Thần đụng Vũ Dạ Ca, mọi người liền đồng thanh hỏi, ai nấy cũng tràn đầy lo lắng.

"Các nàng không sao..." Lạc Bắc Thần nghe âm thanh liền hoàn hồn, trên trán một lớp mồ hôi chảy ướt cả mặt, nàng bình ổn nhìn các thê tử không có việc gì, tiếng nói cũng nghẹn ngào.

May quá, là ác mộng...

"Gặp ác mộng? Không sao có ta ở đây, ngoan không khóc..." Vũ Dạ Ca lau đi nước mắt cho Lạc Bắc Thần, sau đó ôm nàng vào ngực dỗ dành, giọng nói cũng vô cùng mềm mỏng ôn nhu khó có được.

Ám Minh đang ở trên nóc phủ tuần tra xung quanh, thì phía sau tiếng gió khẽ động, đinh một tiếng giữa không khí tĩnh lặng, hắn nhìn đến một mũi tên nhỏ mang theo mảnh vải ghim vào đỉnh phòng đại sảnh.

Hắn híp mắt nhảy qua, từ trong tay áo lấy ra một ít bột phấn rải lên tiểu đao, thấy không có độc mới rút ra, đem mảnh vải ngửi ngửi, vẫn còn nồng nặc mùi máu tanh chưa khô, thấy không ổn hắn lập tức thả người nhảy xuống dưới, phải nhanh báo cho chủ tử.


Ám Minh chạy về phía Tây Viện, đến khi nhìn đến mọi người đều ở ngoài cửa, hắn không có thời gian nghĩ ngợi liền vội hô: "Chủ tử! Có huyết thư gửi tới."

Lạc Bắc Thần đang an lòng nằm trong ngực Vũ Dạ Ca, thì một âm thanh mang theo gấp gáp vang lên phá vỡ, nghe lời nói dây thần kinh Lạc Bắc Thần đều căng, nhanh lùi ra chạy tới phía trước.

"Vừa rồi, một mũi tên từ phía Tây phóng tới, trên mũi tên còn có thứ này!" Ám Minh đem ám tiễn cùng mảnh vải dính máu đưa cho Lạc Bắc Thần.

Mọi người cũng chạy tới, nín thở mà nhìn Lạc Bắc Thần đang mở ra bức thư.

Lạc Bắc Thần hít một hơi thật sâu, đem huyết thư mở ra, khi nhìn đến mấy dòng máu trên đó sắc mặt đã trắng nay lại trắng hơn.

Muốn cứu mạng thê tử của ngươi, thì đêm nay canh ba đem Xích Liệt Kiếm, Tiêu Nhiếp Hồn tới trao đổi, chỉ một mình ngươi, nhớ kỹ!

Mọi người đọc xong, sắc mặt đại biến.

Viễn Vương Phủ

"Nghĩa phụ, con lợi dụng trận chiến mấy hôm nay đưa thú nhân và Thi Quỷ giấu ở ngoại thành hai mươi dặm, chỉ cần Lạc Bắc Thần vừa rời khỏi kinh thành, thì chúng ta sẽ đánh vào cho bọn họ trở tay không kịp, đợi đến hai phe diệt trừ lẫn nhau lưỡng bại câu thương, đến lúc đó chúng ta cho người vào thu dọn tàn cuộc, khi chế trụ được Kinh Thành thì các nơi khác không còn khó khăn nữa, ngọc tỷ trong tay sợ ai không nghe lệnh." Lạc Bắc Cung Ngôn đứng khom người bên dưới, trên mặt mang theo giảo hoạt đắc ý nói.

"Đừng khinh suất, đến khi giết được Lạc Bắc Thần thâu tóm Lạc Thịnh, lúc đó đắc ý vẫn chưa muộn." Chu Liễm ngồi trên chủ tọa cầm chung trà uống một ngụm, hắn trầm ngâm một lát mới lên tiếng.

"Nghĩa phụ yên tâm, qua đêm nay Kinh Thành sẽ bị máu tươi rửa sạch và Quỷ Thánh Tuyệt Nhan thanh danh này từ nay sẽ biến mất khỏi Lục Quốc." Lạc Bắc Cung Ngôn mỉm cười rất là tự tin nói.

"Khương Lỗ thi thể con chôn cất chưa? Dù sao hắn cũng vì cứu ta mới chết!" Chu Liễm cười khẽ, lại nhớ tới một chuyện, hắn liền trầm giọng hỏi, hai năm trước Khương Lỗ đã lựa chọn truyền hết chân khí qua cho hắn, cứu hắn về một mạng lựa chọn cho mình chết, thuộc hạ trung thành lại thân thủ cao như hắn chết quả thật đáng tiếc.

"Thưa nghĩa phụ, đã chôn cất." Lạc Bắc Cung Ngôn nghe hỏi, lập tức đáp.

Rất nhanh đã muốn qua canh hai.

Viễn Vương Hầu Phủ đèn đuốc sáng trưng, từ trong bóng đêm một người mặt y phục dạ hành đi ra, trên lưng còn mang theo một hộp gỗ được vải lụa gói kỹ, người đó mới vừa đặt chân xuống thì từ tứ phía trong hơn chục dược nhân lao ra cầm kiếm bao vây.

"Rất đúng hẹn!"

Lạc Bắc Cung Ngôn từ phía sau chậm rãi bước ra, vẻ mặt cũng không như hôm đại hôn mang theo nho nhã ôn hòa, mà là âm hiểm xảo quyệt.

Phía sau hai hắc y nhân lôi ra Nguyệt Vân cả người đầy máu khô, tay chân còn bị xích chặt, khuôn mặt bị khoét cả chục nơi, đã không còn nhận dạng được, máu nhuộm đỏ vẫn còn đang rỉ ra, hai tay hai chân đều bị đánh gãy, cả người chỉ còn một tia hơi thở để trụ.

"Nguyệt Vân!!"

Lạc Bắc Thần mở to mắt giăng đầy gân máu, nhìn thê tử của mình bị hành hạ ra nông nỗi này, trái tim như bị siết lại, nghẹn họng mà gào một tiếng.

"Ưm....chạy mau... không cần cứu ta..."

Nguyệt Vân nghe được giọng nói quen thuộc, nàng ngẩng đầu như dùng hết lực còn lại thở phì phò gằn từng chữ hét lên.

"Mau thả nàng!! Thứ ngươi cần ở đây!" Lạc Bắc Thần nghe nàng âm thanh, nước mắt không khống chế mà rơi xuống, Lạc Bắc Thần đem hộp gỗ vuông trên lưng quăng xuống, cuồng nộ hướng Lạc Bắc Cung Ngôn gầm lên.

Lạc Bắc Cung Ngôn nhìn Lạc Bắc Thần khí thế âm thầm nuốt nước bọt, chân không tự chủ lui lại mấy bước, ra lệnh cho thuộc hạ đem Nguyệt Vân trả cho nàng với đem hộp gỗ qua đây.

"Nguyệt Vân!" Nguyệt Vân đưa tới, kéo theo thiết xích cồng kềnh, Lạc Bắc Thần đau lòng ôm nàng vào ngực, gọi một tiếng đau lòng.

"Thiếp đã là phế nhân, cũng trở nên cực kỳ xấu xí.... người đi đi, đừng quan tâm thiếp." Nguyệt Vân yếu ớt tránh né Lạc Bắc Thần, không dám đối diện nàng, không muốn cho nàng thấy khuôn mặt của mình.

"Nàng nên nhớ, nàng là thê tử của Lạc Bắc Thần ta, cả đời cũng như vậy, dù nàng có trở nên như thế nào ta cũng yêu nàng..." Lạc Bắc Thần lòng đau như cắt ôm chặt lấy Nguyệt Vân, yêu thương hôn lên mặt nàng.

"Trước khi chết, có thể nghe người nói như vậy, thiếp thật mãn nguyệt, A Thần thiếp yêu ngươi, rất yêu ngươi... hôn thiếp một cái cuối cùng được không?" Nguyệt Vân cũng rơi nước mắt, hơi thở càng ngày càng mỏng manh, nàng cố dùng sức ngẩng mặt nhìn Lạc Bắc Thần một lần cuối cùng, âm thanh mang theo nỉ non thâm tình.

"Không, nàng không thể bỏ ta lại... Nguyệt Vân!!" Lạc Bắc Thần nghe vậy hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch rơi đầy nước mắt, kịch liệt lắc đầu nhìn nàng.


"A Thần hôn ta..." Nguyệt Vân tay chân bị phế thật khó nhúc nhích, nàng hơi thở như có như không, sức lực cũng sắp cạn kiệt, chỉ có thể khó khăn nói ra bốn chữ.

"Tình chàng ý thiếp thật sâu đậm!"

Lạc Bắc Cung Ngôn âm thanh vang lên, sau đó Nguyệt Vân theo cái giật tay của hắn mà tách khỏi người Lạc Bắc Thần.

"Nguyệt Vân!!" Lạc Bắc Thần hoảng sợ rống lên, thật nhanh muốn bắt lấy kéo nàng lại nhưng từ bốn phía thiết xích nặng ngàn cân phóng tới quấn lấy tay chân nàng, trên cổ cũng có một sợi siết lấy, Lạc Bắc Thần nghẹt thở giãy giụa không ngừng.

Phịch....

Lạc Bắc Cung Ngôn trên tay cầm một sợi xích, đi đến chỗ Lạc Bắc Thần đang bị thiết xích giam giữ, hắn quất thật mạnh vào người nàng, âm thanh sắt va chạm da thịt vang lên thật nặng nề đau đớn.

Nguyệt Vân bị quăng qua một bên, xích đập xuống đất nghe leng keng, còn nàng nằm bất động không biết sống chết.

Chu Liễm phía sau thấy Lạc Bắc Thần đã bị bắt, hắn cười khẽ hóa thành luồng hắc khí bay về hướng Kinh Thành, Lạc Vương Phủ toàn là cao thủ nhất nhì, hắn phải đích thân ra tay mới có thể vẹn toàn.

"Đánh cho ngươi chết, đánh chết ngươi!!"

Lạc Bắc Cung Ngôn quất mạnh liên tục vào người Lạc Bắc Thần, đánh tới nàng cả người huyết nhục mơ hồ da thịt rách nát.

"Ưm...." Lạc Bắc Thần bị cơn đau đớn tứ phía ập tới, cổ thì bị siết chặt kéo căng, máu rỉ ra thấm ướt cả cổ áo, mỗi một roi đánh vào người, Lạc Bắc Thần đau đến rên một tiếng, mặt nghẹn đỏ mồ hôi đổ đầm đìa.

Dược nhân sáu người ra sức nắm chặt thiết xích, họ là muốn ngũ mã phanh thây Lạc Bắc Thần, nàng càng giãy giụa lực đạo càng lớn, âm thanh roi quất vào thịt cùng tiếng kẹt kẹt của thiết xích vang lên giữa bầu không khí yên tĩnh lúc này, nghe ra thật thanh thúy rùng rợn.

"Ha ha ha ha ha."

Lạc Bắc Cung Ngôn như thỏa mãn mà ngửa mặt cười lớn, tiếng cười vang vọng bầu trời Viễn Vương Phủ.

Sau khi cười xong, ánh mắt mang theo hả hê còn chưa rút đi, đem một thau muối giã nát từ trên đầu Lạc Bắc Thần đổ từ từ xuống, ngay vết thương nứt toạc ra của nàng hắn dùng chủy thủ khoét ra tiếp tẩm thật nhiều muối vào, vừa làm vừa xem biểu tình của nàng, hắn là muốn nàng mở miệng xin tha...

"Aaa! Hừ..." Lạc Bắc Thần bị muối xát lên người, nàng đau đến chảy nước mắt, một thứ gì đó xông lên đại não, lỗ tai bùng bùng như sắp nổ, thân thể lắc lư run rẩy liên hồi.

Lạc Bắc Cung Ngôn phủi tay, để cho thuộc hạ hầu hạ Lạc Bắc Thần, sau đó hắn lùi về phía sau cầm lên hộp gỗ chứa Xích Liệt Kiếm, hắn mở ra nhìn bên trong thanh kiếm màu đỏ như máu đang lóe lên quang mang tinh mỹ, lưỡi kiếm mỏng như cánh ve hơn nữa sắc bén vô cùng, có thể vô hình lấy đi đầu người. Lạc Bắc Cung Ngôn quan sát thanh kiếm, cũng không dám tự tiện cầm lên, càng nhìn càng thấy thích, nghe nghĩa phụ nói thanh kiếm này chỉ thua Tam Vũ Huyền Thiên một bậc, có sức mạnh quét ngang ngàn quân, lấy mạng người trong chớp mắt... Lạc Bắc Cung Ngôn lại chuyển dời ánh mắt đến cây Tiêu lam ngọc kế bên, đây cũng là một nửa Thánh Khí, Nhiếp Hồn Âm một khúc vang lên, vạn vật linh hồn đều bị thau tóm, thứ lợi hại nhất vẫn là dùng âm luật đánh tan hồn phách con người...

Lạc Bắc Cung Ngôn càng nghĩ hai mắt càng sáng, tham lam vui sướng hiện rõ, ha ha rồi hai thứ này sẽ là của hắn, rồi cả thiên hạ này hắn cũng là bá chủ!!

Trong khi Lạc Bắc Cung Ngôn đang còn ở thế giới của mình, thì Lạc Bắc Thần lại bị sáu bảy dược nhân mỗi giây mỗi phút ép sát nàng, nửa hơi thở cũng không bố thí, thanh sắt đung đỏ trong lửa trên tay hắc y nhân nâng lên, in thẳng vào người nàng, khói bốc lên tiếng xì xèo bị cháy của da thịt cùng tiếng kêu đau đớn của Lạc Bắc Thần, dai dẳng bên tai chưa bao giờ dừng...

"A Thần, A Thần...."

Trong lúc Lạc Bắc Thần đang sống dở chết dở, thì một âm nhanh nức nở yếu ớt mang theo đau lòng vang lên.

Nguyệt Vân bị tiếng kêu thảm của Lạc Bắc Thần kéo lại một tia ý thức, nàng hé mở hai mắt nhìn Lạc Bắc Thần đang bị tra tấn da thịt, nước mắt từ đó cuồn cuộn chảy ra, tận lực trường đến gần Lạc Bắc Thần nhưng mãi cũng không thể, nàng nức nở bất lực kêu gào lên trong thống khổ.






Bình Luận (0)
Comment