Lục Quốc Chi Tranh

Chương 120



"Ha ha ha ha...." Bỗng dưng, một tiếng cười điên cuồng vang lên trong lúc này.

Mọi người giật mình, hoảng sợ nhìn đến nơi phát ra âm thanh, không nhìn thì thôi mà nhìn đến thì không khỏi bị dọa cho run rẩy.

"Tà Khâu!" Bạc Cô Lữ, Pháp Nhãn Kính Không, Tứ Đại Thiên Tôn, Bạc Cô Mặc, Nhạc Nhất Danh, đều kinh hãi hô lên.

Phía trên thiên không, Phồn Âm Ấn bức lui Tam Vũ Huyền Thiên, từ trong tám đỉnh nhả ra tám luồng hắc khí hình thành một bóng đen, bóng đen như quỷ dữ, bên trong hiện lên hai con mắt màu đỏ thật to, nhả ra ánh sáng trong bầu trời âm u như lúc này.

"Không!!"

"Đừng..."

"Đại tỷ!"

Một loạt âm thanh gào thét chồng lên nhau, Tuyết Nguyệt, Bạc Cô Lữ, Bạc Cô Mặc hai mắt trợn to, đau đớn nhìn một màn phía trước.

Phía trước, Bất Nhiễm bị hắc khí trói lại kéo lên không trung, Phồn Âm Ấn đang cuồn cuộn rút đi âm khí trong cơ thể nàng, cũng như rút đi mạng sống của nàng...

Bất Nhiễm sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc, nàng không giãy giụa, nàng cũng không gào thét, vì nàng đã mệt lắm rồi, chỉ muốn siêu thoát khỏi nhân gian hiểm ác này thôi...

Mạng này vốn từ lâu đã không phải của nàng, cũng đến lúc nên trả lại...

"Bất Sát, Chu Liễm, Khương Lỗ, tiêu diệt bọn chúng, chúng ta sẽ trở thành bá chủ của thiên hạ!" Tà Khâu Lão Tổ hai mắt màu đỏ ma quỷ nhìn xuống đám người phía dưới, ông âm thanh trầm lãnh vang lên kèm theo tiếng cười khẽ nho nhỏ, làm người ta nổi gai ốc, sinh ra lo sợ.

"Còn ta sẽ đối phó với Bạc Cô Lữ, giết hắn trả thù cho Quân Diễm!!" Hắn câu cuối mang theo thống hận gầm lên.

Phanh!

Aaaa!

Tà Khâu lao xuống một chưởng xuất ra đánh Bạc Cô Lữ, chỉ nghe một tiếng nổ vang trời, và tiếng la hét thê thảm của những người ở gần, Bạc Cô Lữ thành công tránh thoát, hai mắt đỏ như máu đầy sát ý đánh tới luồng khói đen phía trước.


"Thả nữ nhi ta!" Hắn gào lên, nắm đấm mang theo đại lực lượng, hắn như muốn đấm tan nát Tà Khâu, khiến ông hồn phi phách tán.

Oanh!

"Hôm nay ta không chết thì ngươi chết!" Tà Khâu Lão Tổ cười lớn, hắn phóng ra luồng hắc khí, thành công hóa giải sát chiêu của Bạc Cô Lữ.

"Bắt lấy Bất Nhiễm, Huyết Bất Sát!"

Ngao Dực lúc này mới hồi thần, hắn nhìn đám nhân sĩ phía dưới quát lên, đồng thời cùng ba người phía sau đánh tới Bất Nhiễm đang trong thập tử nhất sinh.

Sát nghiệt nàng quá nặng, nhất định phải chết!

"Không cần!" Tuyết Nguyệt bừng tỉnh, hoảng sợ dùng khinh công bay lên, xuất chưởng bức lui một đám người muốn tấn công Bất Nhiễm.

"Chu Liễm! Bảo vệ chủ thượng, Khương Lỗ ai dám cản giết sạch cho ta!" Vô Ngã Ngộ Thương - Huyết Bất Sát thật nhanh nhập chiến, hắn lao vút đi cản lấy Tứ Đại Thiên Tôn, hướng Chu Liễm hai người quát lớn.

Chu Liễm nghe phân phó, muốn tiến đến thì bị Bạc Cô Mặc tấn công, Nhạc Nhất Danh thì áp sát Khương Lỗ, họ vừa muốn bảo vệ Bất Nhiễm, vừa không cho Bất Nhiễm có liên quan tới bọn tà ma ngoại đạo này nữa!

Oanh!

Tà Khâu nhả ra mấy chục luồng hắc khí đánh xuống đám người, chỉ nghe oanh oanh mấy tiếng, ai trúng chiêu liền tan xương nát thịt, máu tươi phun đầy không trung.

Không dừng ở đó, hắc khí từ hai con mắt ma quỷ bắn ra, hình thành hơn trăm hình nhân của quỷ, nhập vào những người có ý chí thấp cuốn lấy thân xác bọn họ...

Aaaa!

Tiếng la hét kinh hoảng vang lên, những người bị quỷ dữ nhập, hai mắt liền phát sáng lên màu đỏ, răng nanh mọc dài sắc nhọn, bàn tay cũng hình thành móng vuốt dài cong lại, những ai ở gần không phản ứng kịp đều bị dọa, móng vuốt dài móc lấy yết hầu bóp nát, họ chưa kịp la lên thì đã chết thảm.

"Khốn kiếp!!" Bạc Cô Lữ sắc mặt xanh mét nhìn những người bên dưới dần dần bị tà thuật khống chế, hắn nhìn Tà Khâu Lão Tổ đằng xa quát lên, kiếm ở đai lưng xuất ra chém tới, chỉ cần giết tên mấu chốt thì mọi thứ sẽ được giải quyết.

Bang...

"Xích Liệt Kiếm bảo vật của Quân Tộc, không ngờ Quân Diễm lại đưa cho ngươi?" Tà Khâu Lão Tổ nhìn thanh kiếm màu đỏ sắc mỏng như cánh ve phía trước không khỏi kinh ngạc, hắn tránh đi đánh trả lại một luồng hắc khí, bang một tiếng nổ tung, kiếm khí liệt hỏa vẫn còn chưa tiêu tan trong không khí, làm nhiệt độ không khỏi nóng lên.

"Chí bảo của Quân Tộc Xích Liệt Kiếm, hôm nay ngươi sẽ được mở rộng tầm mắt!" Bạc Cô Lữ vung kiếm, thân kiếm như ngân xà uốn lượn tấn công tới Tà Khâu, xung quanh cũng dần hình thành tàn ảnh, không khí như bị tan chảy.

Ầm ầm ầm!

"Ha ha ha, tương truyền Xích Liệt Kiếm chỉ khi ở trong tay người có huyết mạch Quân Thị mới phát huy được hết sức mạnh, nên dựa vào ngươi mà cũng muốn sử dụng?" Tà Khâu Lão Tổ khinh thường cười lớn, hơn chục luồng hắc khí bắn ra, phá vỡ kiếm chiêu của Bạc Cô Lữ, uy lực tản ra bức lui Bạc Cô Lữ hơn cả chục thước, sắc mặt hắn ngưng trọng nhìn Tà Khâu phía trước.

Lạc Bắc Thần, Tuyết Vô Song từ lâu đã làm ổn tâm tình, hai người cùng Độc Tôn, Lệnh Quân, Lưu Trúc, Lạc Bắc Khanh, Ái Lạp Tư - Nguyệt Vân, Nhạc Tề Ninh Uyển, Ái Lạp Tư - Ngân Vũ, Tĩnh Sương tỷ đệ, Nhạc Tề Kiến Vu, Tứ Sát Vệ, Viện Sinh đối chiến với đám người bị tà thuật khống chế!

Phượng Kính, Hàn Cát Nhã thì cùng Tuyết Nguyệt đánh kịch liệt với Chu Liễm, ba người hợp lực mới có thể cùng hắn bất phân thắng bại.

Bạc Cô Mặc thì cố ra sức tách Bất Nhiễm ra khỏi Phồn Âm Ấn, nhìn đại tỷ khuôn mặt ngày càng già đi, lòng nàng đau như cắt...

Phanh! Phanh!

Lạc Bắc Thần thân ảnh chớp động, nháy mắt đi tới phụ cận Khương Lỗ, hai chưởng đánh ra, hai tiếng nổ thật lớn vang lên, những người ở gần đều bị hất đi ra xa té nhào trên đất, Khương Lỗ hai sợi hắc xích liền tan nát.

"Sư phụ mau đi cùng Bạc Cô Lữ đối phó Tà Khâu, con sẽ giải quyết hắn." Lạc Bắc Thần tiến đến vừa đánh với Khương Lỗ vừa đối với Nhạc Nhất Danh nói.

"Được, cẩn thận một chút." Nhạc Nhất Danh gật đầu, hắn nhún chân đạp mạnh vào tên quỷ thây gần nhất mượn lực phóng lên cao bay về phía xa, kiếm trong tay vẽ một đường Kiếm Tông tấn công Tà Khâu phía sau.

"Dựa vào ngươi muốn giải quyết ta? Đúng là cuồng ngôn!" Khương Lỗ đem hắc xích đánh tới Lạc Bắc Thần, cười lạnh nói, hai ba sợi còn lại từ hai phía luồn đến, mục đích rất rõ ràng là muốn trói Lạc Bắc Thần.

"Thử xem!" Lạc Bắc Thần ngã người tránh đi hắc xích đánh tới, thân hình uốn lượn ở không trung, thuần thục lướt qua hai ba sợi hắc xích.

"Đi!" Vô Ngã Ngộ Thương - Huyết Bất Sát thấy tình hình bất ổn, hắn từ trong tay áo quăng vào không khí một nắm bột không màu, rất nhanh nó liền bị không khí hòa tan tiêu tán biến mất, quá trình hắn làm đủ nhanh để Tứ Đại Thiên Tôn đang cùng hắn đối chiến không phát giác.

Vô Ngã Ngộ Thương - Huyết Bất Sát khóe môi cong lên, nhìn bột phấn bám vào người bọn họ, tâm tình không khỏi đắc ý vui sướng.

"Aaa! Có quái vật."


Bỗng nhiên một âm thanh hét thảm vang dội lên, chỉ thấy tên nhân sĩ tay run run chỉ một đám đen nghìn nghịt từ dưới vực bay lên, hắn sợ tới sắc mặt xanh mét.

"Duôn Nhũ Huyết có cánh!" Bạc Cô Mặc nhìn đến thì muốn ngất đi, lần này khó giải quyết rồi, mấy quái vật ăn thịt người này rất khó tiêu diệt.

Aaaaa!

Không biết vì sao, hơn ngàn vạn Duôn Nhũ Huyết bay đến tấn công đám nhân sĩ, đám người chánh đạo và cả Độc Tôn, Tuyết Vô Song mọi người. Tiếng la hét thất thanh liên tiếp vang dội, chỉ thấy Duôn Nhũ Huyết bám lên trên từng người nhân sĩ, bu kín người bọn hắn, tiếng cắn nát da thịt, tiếng nhấm nháp vẫn vang dai dẳng bên tai.

"Mau tấn công nó!" Lạc Bắc Thần thấy vậy thì quát lên, nàng muốn đi nhưng đều bị Khương Lỗ chặn lại, Duôn Nhũ Huyết không tới đây vì nơi này lực lượng quá mạnh, đến đây chỉ khiến bọn nó nổ tan xác.

Ầm ầm ầm!

Độc Tôn đám người lùi ra sau, một chưởng rồi hai chưởng được vung ra không ngừng, một đám chết thì tiếp một đám tới, bầu trời phía trên Duôn Nhũ Huyết đã bao phủ đầy.

Nhưng duy nhất chỉ có chỗ gần Phồn Âm Ấn vẫn bình thường, Bạc Cô Lữ, Tà Khâu, Nhạc Nhất Danh chỉ có chiến đấu, vì họ không có thời gian thất thần, không có thời gian quan tâm xung quanh.

Xẹt xẹt...

Tuyết Vô Song, Ái Lạp Tư - Ngân Vũ, Ái Lạp Tư - Nguyệt Vân, Nhạc Tề Ninh Uyển và bọn thủ hạ của Lạc Bắc Thần làm tiên phong, cùng nhau cầm kiếm giết Duôn Nhũ Huyết. Tuyết Vô Song đường kiếm mỏng như lá tre quét qua bọn chúng, chỉ nghe xẹt một tiếng đã có hơn trăm con bị cắt làm hai, Nguyệt Vân, Ngân Vũ, Nhạc Tề Ninh Uyển thì truyền nội lực vào thanh kiếm, kiếm đi tới đâu nơi đó Duôn Nhũ Huyết liền rơi xuống, thân thể bị kiếm khí đánh tan nát...

Phía dưới, thi thể bị Duôn Nhũ Huyết bao phủ đầy một vùng, từ trên nhìn xuống từng con lúc nhúc ghê tởm tham lam ăn thịt từng người, một màu đỏ quái vật trải dài, làm cho những người ở gần sợ tới đi không nổi, họ bị Duôn Nhũ Huyết từng con leo lên người, ăn mất mũi bọn họ, ăn lỗ tai họ, ăn mắt họ, từ con mắt chui vào tới não đục lỗ bên trong, hai lỗ tai cũng chui vào một đám, miệng bị ăn một bên rồi từ cổ họng đi xuống dạ dày, ăn đi lục phủ ngũ tạng...

Cảnh này, ngay cả những người được huấn luyện như người của Lạc Bắc Thần còn sinh ra khiếp đảm, thì đám người nhân sĩ ô hợp này sẽ sợ đến mức nào!

Phanh!

"Hừ." Vô Ngã Ngộ Thương - Huyết Bất Sát cười lạnh, ra sức tấn công về phía trước muốn bức lui bọn họ, mục đích ở đây rất là rõ ràng. Ngao Dực tung chưởng lộn một vòng ra sau, lui ra vòng chiến, ba người kia cũng vậy, họ muốn trở lại nhưng Huyết Bất Sát lại đánh tới nữa, họ đành phải tránh đi xoay người qua hai bên, chiêu thức va chạm tạo ra âm thanh ầm ầm không dứt.

"Aaa...đây là gì?" Một tên khác trong Tứ Tôn bỗng dưng hét lên thảm, hắn nhìn cánh tay mình bị một đám Duôn Nhũ Huyết bao phủ thì kinh hãi.

"Aaaa...." Ba người còn lại còn chưa nhìn kỹ là con gì, thì bọn họ cũng bị một đám đen nghịt bám lấy.

"Ha ha ha ha, các ngươi chỉ có con đường chết." Vô Ngã Ngộ Thương - Huyết Bất Sát nhìn toàn cảnh mà cười lớn, hắn nhìn Tứ Tôn lạnh lùng nói.

Phanh!

"Chết đi!" Ngao Dực khi nhìn cả người bị thứ quái quỷ này cắn thì sinh ra đau nhức và phẫn nộ, hắn gầm lên, trán gân xanh nổi cuồn cuộn, một nguồn nội lực bộc phát đánh nát đám Duôn Nhũ Huyết, uy lực mạnh mẽ hất ba người kia bay xa, thân đập mạnh vào đống thi thể bị Duôn Nhũ Huyết bao phủ.

Ngao Dực sắc mặt xanh tím, nhìn máu trên cơ thể đổi màu thành đen, hắn hai mắt sinh ra hoảng sợ, hai tay ôm thân thể nằm trên thềm đá đau đớn lăn lộn.

Aaaa!

Tam Tôn phía dưới thê thảm kêu la, nhưng không ai giờ phút này cứu họ, Duôn Nhũ Huyết như kiến đỏ bao lấy vào người, khiến họ giãy giụa vùng lên trong cái chết...

"Ha ha ha, ngày chết của các ngươi đã đến rồi." Tà Khâu Lão Tổ nhìn Tứ Đại Thiên Tôn ba người sắp chết và một người bị kịch độc tra tấn, rồi đảo mắt thấy người của mình đang chiếm thượng phong, không khỏi cười lớn.

"Không thể nào!" Bạc Cô Lữ và Nhạc Nhất Danh lúc này mới để ý, sắc mặt hai người chưa bao giờ khó coi như lúc này, từ trong tim dâng lên một nỗi sợ hãi không biết lý do, Bạc Cô Lữ âm thanh run rẩy quát lên, Xích Liệt Kiếm trong tay phóng thẳng.

Nhạc Nhất Danh cũng điên cuồng xuất kiếm, Tuyệt Kinh Kiếm Tông phía trên hắn hình thành.

OÀNH!!

Tà Khâu Lão Tổ phân thân ra thành chục ảo ảnh, mỗi cái lao vào chiêu thức của hai người, tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, liên tiếp ầm ầm đến khi ảo ảnh cuối cùng cũng tan biến, Tà Khâu Lão Tổ bỗng dưng không thấy đâu nữa.

"Bất Nhiễm, để ta giết nghiệt chủng này thay ngươi!"

Âm thanh Tà Khâu âm trầm, nháy mắt hắn đã tới phụ cận gần nơi Tuyết Vô Song cùng Duôn Nhũ Huyết chiến đấu, hắn bắn ra hai nguồn kình lực đánh tới nàng, thật muốn đánh nàng tan thành từng mảnh...

Sư việc diễn ra rất nhanh, mọi người trợn to mắt mà nhìn phía trước không có phản ứng, họ như chết đứng một chỗ, Tuyết Vô Song trợn hai mắt nhìn hai đại kình lực đang ập xuống, nếu trúng có thể hay không nàng mãi mãi cũng không thể siêu sinh...

Nhưng!

Ngay lúc dầu sôi lửa bỏng, ngay lúc nguy hiểm cái chết gần kề, Lạc Bắc Thần như một con gió lao ra ôm lấy Tuyết Vô Song, ôm nàng vào lòng bảo hộ, bản thân sẵn sàng chịu đựng tất cả thay nàng...

Oành!!


Chỉ nghe một tiếng nổ lớn, Lạc Bắc Thần ôm Tuyết Vô Song bị hất bay thật xa, nhưng nàng bỗng giật mình, nàng cảm nhận bản thân chỉ bị chấn động một chút còn lại không bị gì cả!

Lạc Bắc Thần sợ hãi quay đầu ra sau, nhìn một màn thì thân thể run rẩy kịch liệt...

Vũ Dạ Ca!

Là Dạ Ca đỡ thay nàng, đỡ thay nàng...

Vũ Dạ Ca thân thể trôi lơ lửng giữa không trung, máu từ cổ họng nàng phun ra văng đầy không trung, sắc mặt trắng như tờ giấy, thân thể nàng cũng từ từ rơi xuống vực phía sau...

"Dạ Ca!!" Lạc Bắc Thần khủng hoảng gào lên, bỏ Tuyết Vô Song cho Bạc Cô Mặc, bản thân lao vút xuống vực bắt lấy vạt áo Vũ Dạ Ca, kéo nàng lên ôm gọn vào lòng, Lạc Bắc Thần hai mắt đỏ ngầu đau đớn, xoay mấy vòng mượn lực phóng lên cao, sử dụng khinh công an toàn bay trở lại mặt đất.

"Tà Khâu!!" Bạc Cô Lữ nhìn màn này muốn dọa hắn vỡ mật, phẫn nộ như điên cầm kiếm chém tới Tà Khâu Lão Tổ đang đắc ý phía xa, Nhạc Nhất Danh tim muốn treo cổ họng, hắn cắn răng cùng Bạc Cô Lữ đi tiêu diệt Tà Khâu.

"Mẫu thân cứu Dạ Ca!!" Lạc Bắc Thần sắc mặt tái nhìn Bạc Cô Mặc chạy tới, run giọng nói.

Đám người Độc Tôn, Ngân Vũ cũng hoảng sợ chạy tới...

"Con bình tĩnh." Bạc Cô Mặc nói với Lạc Bắc Thần đang run rẩy một bên, sau đó bắt lấy cổ tay Vũ Dạ Ca xem mạch tượng cho nàng, Bạc Cô Mặc sắc mặt kinh ngạc khó có thể tin nhìn Lạc Bắc Thần.

Mọi người và Lạc Bắc Thần không hiểu biểu cảm của Bạc Cô Mặc.

"Vết thương không nặng lắm, lục phủ ngũ tạng chỉ chấn động một chút thôi." Bạc Cô Mặc thâm thúy âm thanh vang lên.

"Cái gì? Sao lại có thể!!!"

Tà Khâu Lão Tổ âm thanh bất khả tư nghị hét lên. Cả Vô Ngã Ngộ Thương - Huyết Bất Sát, Chu Liễm, Khương Lỗ cũng một bên kinh hãi.

Lạc Bắc Thần nghe vậy có chút kinh ngạc thật sự, nhưng nhiều hơn là vui mừng khôn siết, mọi người sau khi nghe thì lâm vào khủng hoảng, bị hai nguồn cường đại lực lượng đánh trúng mà chỉ có trọng thương? Bọn họ vừa rồi đứng cách xa còn muốn đỡ không nổi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

"A! Đúng rồi, là Thủy Quỳ Y cứu nàng!"

Lạc Bắc Khanh trầm tư, khi nhớ ra chuyện gì liền kích động hô lên, không ngờ thứ lúc trước hắn tùy tiện giúp muội muội đưa cho Vũ Dạ Ca, lại là thứ có tác dụng lớn trong lúc này, cứu lấy Vũ Dạ Ca một mạng!

"Quả nhiên là Thủy Quỳ Y!" Bạc Cô Mặc chỉ có chút kinh ngạc, vì nàng biết thứ trên thế gian cản được lực lượng và đao kiếm chỉ có duy nhất Thánh Y Thủy Quỳ!

Mọi người ồ một tràng, bừng tỉnh sau cuộc mê man.

Chu Liễm, Khương Lỗ cũng nhớ lại, mấy năm trước ở Lạc Thịnh có cuộc mua bán Thủy Quỳ Y, bọn họ khi biết thì đã không kịp, món đồ đã bị hai kẻ lạ mặt mua đi.

Lạc Bắc Thần nghe vậy, liền nhìn Nhạc Tề Ninh Uyển, thứ này là món đồ năm xưa hai người trao đổi, lúc đó cũng là lúc hai người lần đầu tiên gặp nhau.

Nhạc Tề Ninh Uyển nhìn Lạc Bắc Thần mỉm cười lắc đầu, nàng biết người này là cảm kích nàng, nhưng nàng không muốn người này làm vậy, vì bọn họ là phu thê.

"Vô Song...."

Tuyết Nguyệt bỗng kinh hãi hét lên, chỉ thấy phía trước Tuyết Vô Song bị Vô Ngã Ngộ Thương - Huyết Bất Sát bắt lấy, lưỡi hái sắc bén lạnh lẽo đặt trên yết hầu nàng.






Bình Luận (0)
Comment