Lục Quốc Chi Tranh

Chương 115



Từ khi Bất Nhiễm đến Thiên Minh Sơn gặp Bạc Cô Lữ tới nay đã gần một tháng, khoảng thời gian này Bất Nhiễm không rời Đào Hoa Sơn nửa bước, không xa Tuyết Nguyệt nửa tấc, vì trong lòng nàng gần đây vẫn luôn cảm thấy bất an.

Bạc Cô Mặc thì trụ ở Đào Hoa Sơn, nàng cũng hiểu chuyện giữa phụ thân và gia gia, khi biết phụ thân bắt ép đại tỷ mình, nàng vô cùng bất mãn về Thiên Minh Sơn trách cứ hắn, nhưng không biết vì sao hắn không tức giận mà còn tự trách muốn xin lỗi Bất Nhiễm, hắn cũng truyền lời cho Bạc Cô Mặc gọi nàng về Thiên Minh Sơn, nói là bàn về đại hôn của hai người.

Đã năm ngày rồi, Bất Nhiễm cũng không có động tĩnh, nàng hình như không để ý lời của Bạc Cô Mặc hoặc là đang nghĩ sâu xa vấn đề nào đó?

Nàng không đi là vì không biết Bạc Cô Lữ là thật tâm hay giả tâm, nếu hắn thật là giả tâm thì nàng không biết phải làm sao, thật không biết bây giờ nên về hay là không...

Tuyết Nguyệt mấy ngày nay tâm trạng cũng thấp thỏm lo lắng, lòng càng ngày càng nặng trĩu, không biết có phải vì có thai nên ảnh hưởng tâm trạng hay không. Khi nghe Bạc Cô Mặc truyền lời, nàng rất là vui mừng, vậy là nàng sắp được gả cho người mình khuynh tâm, sắp làm vợ người và cũng sắp làm mẹ, nàng xúc động đến không giữ được nước mắt, nàng cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Bất Nhiễm thấy tiểu nữ nhân vui vẻ như vậy, nàng trong lòng liền hạ quyết tâm đi về Thiên Minh Sơn, muốn thật nhanh rước thê tử về nhà, để tránh đêm dài lắm mộng.

Trước khi Bất Nhiễm về Thiên Minh Sơn, hai người một đêm ân ái truyền miên, lưu luyến nhau không rời, một đêm đó hai người không ngủ mà ôm nhau đến sáng, vì ai cũng có một nỗi bất an, sợ hãi không muốn rời xa đối phương...

Hai người không biết, sau khi chia ly ngày đó hai người sẽ mãi mãi mất nhau, đến khi nhiều năm về sau này gặp lại, lúc đó cũng chỉ còn lại hận thù sâu đậm, còn lại đau thương vạn phần...

Bất Nhiễm nhìn người trên giường ngủ ngon giấc, nàng vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa mặt Tuyết Nguyệt, phát họa đường nét tinh xảo kia, nàng muốn ghi tạc nó vào lòng, muốn khắc vào cốt tủy tấm dung nhan này.

Thời gian chậm rãi trôi qua trong cái yên tĩnh của Đào Hoa Sơn, không biết bây giờ là giờ nào khắc nào, nàng chỉ biết mình đã nằm nhìn Tuyết Nguyệt ngủ rất lâu, nàng luyến tiếc dời đi ánh mắt, nàng thật không muốn xa nữ nhân của mình một ly, một bước nào...

Thêm một canh giờ nữa, nàng mới đứng dậy thay đổi một thân y phục mới, trước khi ra khỏi phòng nàng hạ xuống, dán lên trán Tuyết Nguyệt một nụ hôn, sau đó nhấc chân dứt khoát ly khai.

Nhưng nàng không biết vì sao, bước chân hôm nay đặc biệt nặng, như được treo lên ngàn cân, đến khi bước đến vách đá nàng dừng chân xoay đầu nhìn rừng đào phía sau, hôm nay cũng như mọi ngày, hoa đào bị gió thổi rơi lã chã trên mặt đất.

"Đại tỷ a, chỉ là về Thiên Minh Sơn một lát, tỷ có cần làm ra sắc mặt khó coi như vậy không?"

Bạc Cô Mặc nằm bắt chéo chân lên cành đào ở gần vách vực, nàng nhìn thấy Bất Nhiễm bộ dạng như rời đi cả mấy chục năm mới trở lại, thì than thở lên tiếng.


"Muội có về cùng ta không?" Bất Nhiễm ánh mắt dời đến trên người Bạc Cô Mặc, không nóng không lạnh hỏi.

"Về chứ, về chuẩn bị sính lễ giúp đại tỷ rước thê tử." Bạc Cô Mặc nghe hỏi thì bật ngồi dậy, gật gật đầu cười tự hào về mình.

"Vậy đi thôi." Bất Nhiễm nghe muội muội mình nói như vậy ánh mắt không khỏi sinh ra ấm áp, nàng sẽ để Tuyết Nguyệt là nữ tử hạnh phúc nhất trên đời này, là nữ tử mọi người phải ngưỡng mộ và ghen tị, nghĩ như vậy Bất Nhiễm mỉm cười, nói với Bạc Cô Mặc.

Bất Nhiễm nói xong, liền thả người xuống vực, chân điểm mấy cái trên không rồi biến mất vô tung vô ảnh.

"Chờ muội..." Bạc Cô Mặc chân điểm lên cây, người liền phóng về trước đuổi theo Bất Nhiễm, cây đào vì rung động mạnh mà cánh hoa rơi xuống không ngừng.

Bất Nhiễm và Bạc Cô Mặc đến Thiên Minh Sơn là hai canh giờ sau, hai người vượt qua núi rừng trùng trùng điệp điệp, dùng Truy Phong Hành Vân đạp gió cưỡi mây bay thẳng lên đỉnh núi.

Thiên Minh Sơn

Bạc Cô Lữ đang ngồi trong đại điện trên cao, hắn xếp bằng tĩnh tọa, bộ dạng bình thản nước chảy mây trôi, lúc này như cảm nhận được cái gì, hắn khóe môi nhấc lên nụ cười bí ẩn thâm sâu, nhưng rất nhanh trở lại bình thường.

"Phụ thân, người tìm con."

Cung điện an tĩnh bị một âm thanh bình tĩnh phá vỡ, Bạc Cô Lữ mở mắt con ngươi ẩn ý sâu xa nhìn Bất Nhiễm, nhưng không đợi nàng bắt được hắn đã thay đổi chuyển thành áy náy.

"Con đã về." Âm thanh hắn ôn hòa vang lên.

Bất Nhiễm chỉ gật đầu, nhìn hắn đợi hắn nói tiếp. Chỉ thấy Bạc Cô Lữ đứng dậy một tay để sau lưng, một tay để trước đai lưng đi về phía nàng, tới khi còn cách nàng năm bước, hắn mới dùng ngữ điệu áy náy nói.

"Phụ thân sai rồi, phụ thân không nên chấp chấp niệm niệm về chuyện xưa, một tháng nay ta nghĩ rất nhiều, ngày đó ta không nên nói như vậy cũng không nên đánh con, phụ thân đã biết sai, phụ thân xin lỗi, con tha thứ cho phụ thân được không?" Bạc Cô Lữ từ vẻ mặt đến ánh mắt nhìn nàng đều vô cùng chân thành, một khe hở để bắt lỗi cũng khó được, nhìn hắn như vậy nàng tin là hắn đã biết sai, tin hắn sẽ không làm khó nàng và Nguyệt nhi.

"Được." Bất Nhiễm cũng không nghi ngờ gì mà đáp ứng, nàng là không tin hắn có thể nhẫn tâm làm nàng đau khổ, nghĩ thế nàng mới không do dự mà tha thứ, vì từ nhỏ cho đến lớn hắn đối với nàng yêu thương có thừa.

"Đạ tạ con." Bạc Cô Lữ nghe vậy thì vẻ mặt vui mừng, cầm lấy tay nàng vỗ vỗ cảm ơn.

"Phụ thân, con muốn lấy Tuyết Nguyệt." Bất Nhiễm cầm ngược lại tay hắn, vẻ mặt không thể che giấu được hạnh phúc nói.

"Được, chỉ cần con muốn tất cả phụ thân đều đồng ý." Bạc Cô Lữ yêu thương nói với nàng.

"Đa tạ người." Bất Nhiễm nhào vào lòng hắn nói cảm ơn, nàng biết phụ thân vẫn luôn thương nàng nhất.

Bạc Cô Lữ ôm nàng vào lòng, tay vỗ lưng dỗ dành nàng, động tác phá lệ dịu dàng ôn nhu, nhưng khóe môi hắn thâm ý cong lên, ánh mắt lóe lên âm mưu thấp thoáng.

"Con đã luyện Nội Công Tâm Pháp đến tầng 9?" Hắn nhẹ giọng hỏi.

"Đã đến bình trướng, có lẽ chỉ cần nửa năm nữa sẽ đại thành." Bất Nhiễm nghe hắn hỏi, không nghĩ ngợi mà trả lời.

"Vậy mượn cơ hội này con bế quan luyện công đi, sau khi đại thành thì song hỉ lâm môn, thiên hạ này sẽ không ai là đối thủ của con, Tuyết Nguyệt sẽ càng vui vẻ hơn..." Bạc Cô Lữ giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, như góp ý cho nàng, như gài một cái bẫy cho nàng nhảy xuống.

"Chuyện này..." Bất Nhiễm lui ra từ người Bạc Cô Lữ, nhìn hắn như muốn tìm ra cái gì khác thường nhưng đáng tiếc là chỉ thấy sự chân thành của hắn, chỉ thấy sự yêu thương trong mắt hắn.

"Con yên tâm, ta sẽ cho Mặc nhi đến Đào Hoa Sơn đón Tuyết Nguyệt ái thê của con, cho nàng sống ở đây nhập vào gia phả Bạc Cô Tộc." Bạc Cô Lữ âm thanh cùng lời rất có dụ hoặc, hắn mỉm cười nhìn nàng đưa ra đề nghị.

"Được rồi." Bất Nhiễm nghe hắn nói thì động dung, nhất là đề đến Bạc Cô Mặc cùng gia phả, nàng suy nghĩ một chút thì đáp ứng, trong thâm tâm nàng cũng rất muốn đại thành nội công, muốn làm kẻ mạnh nhất, muốn là hậu thuẫn hùng mạnh của Tuyết Nguyệt và Bạc Cô Thị, khi hắn nói ra liền trúng ngay ý muốn của nàng, nàng không khỏi không hưng phấn đáp ứng.

Bất Nhiễm từ nhỏ đến lớn đều được lót sẵn con đường mà đi, được bao bọc trong ấm áp hạnh phúc, nàng sống đến bây giờ nhưng vẫn chưa nếm trải cái gì gọi là cay đắng, và cũng chưa nếm trải lòng người hiểm ác, ích kỷ của thế gian, vì nàng luôn được tôn sùng cao thượng, nên không ai dám đến gần, duy nhất chỉ có Tuyết Nguyệt mà thôi...

Hôm nay nàng đáp ứng với Bạc Cô Lữ cũng là lần nàng nếm đủ vị của nhân sinh, cay đắng sao, tê tâm liệt phế sao, hay sinh ty tử biệt khắc nghiệt nhất thế gian!

Tất cả đều một lần xảy ra ở trên người nàng...

"Đi theo phụ thân." Bạc Cô Lữ trên mặt vẫn treo sự chân thành, hắn nhìn Bất Nhiễm đợi nàng trả lời, đến khi thấy nàng gật đầu, hắn trên mặt nụ cười càng đậm hơn, vỗ vai nàng nói.


Bạc Cô Lữ xoay người đi trước, khuôn mặt hắn nhấc lên ý vị, đáy mắt xẹt qua tia sáng khác thường.

Bất Nhiễm đi theo phía sau hắn, đi ra ngoài cung điện, đến vách vực thì hắn thả người xuống, Bất Nhiễm cũng làm theo.

Thời gian đúng hai tức, Bạc Cô Lữ một tay bám lấy trụ đá, từ vạt áo lấy ra lệnh bài đặt vào lỗ lõm trước mắt.

Hình....

Vách đá phía trước rung động, đất cát ào ào rơi xuống vực, lúc này ngay phía trước mở ra một cánh cửa thông vào núi sâu.

Bạc Cô Lữ nhảy vào trước, Bất Nhiễm theo sau, hai người vào trong cửa đá liền đóng lại.

Hai hàng nến kéo dài về phía trước, Bạc Cô Lữ bước chân cũng không vội, âm thanh hắn vang lên vọng hai bên tường đá.

"Đây là nơi phụ thân năm xưa bế quan."

Bất Nhiễm chỉ gật đầu, không nói lời nào, ánh mắt nàng nhìn xung quanh đánh giá, trong đây quả thật là nơi tĩnh tâm tốt hơn bên ngoài, tốc độ cũng sẽ tăng một bậc.

"Đến rồi, ở đây rất thích hợp để bế quan." Bạc Cô Lữ dừng bước, hắn chỉ phía trước căn phòng được Dạ Minh Châu chiếu sáng, giường băng tỏa ra sương hàn hòa vào không khí, nhiệt độ cũng vì vậy mà bị giảm.

"Giường băng phía trước là chí bảo trong truyền thuyết Đoạn Băng Thạch, người chết không qua mười 12 canh giờ nếu được tắm Đoạn Băng Thạch sẽ được hồi sinh, nhưng quan trọng ở đây là thời gian tỉnh lại, có người ba năm, bảy năm, mười năm... Và khi tỉnh lại kinh mạch sẽ khác, tuổi thọ cũng sẽ được kéo dài hơn." Hắn nhìn qua nàng giải thích.

"Thiên hạ còn có chí bảo lợi hại như vậy?" Bất Nhiễm đã biết rất nhiều thứ lợi hại, nhưng hôm nay lại gặp được thứ này, có thể hồi sinh người còn kéo dài tuổi thọ, đúng là thần kỳ.

"Tu luyện trên Đoạn Băng Thạch sẽ giúp con xuất quan sớm hơn." Bạc Cô Lữ lại nói, đúng là như vậy, Đoạn Băng Thạch có thể giúp tu luyện nhanh hơn, nhưng đến khi ngươi nhập tâm hàn khí sẽ cuốn lấy ngươi không cho ngươi phân tâm, hắn chỉ cần nhìn nàng nhập tọa thì mọi thứ đã xong, cuộc tình sai trái cũng cắt đứt, di nguyện của phụ thân cũng sẽ hoàn thành, hắn cũng sẽ nhẹ nhõm hơn, không còn mang theo tội lỗi gia tộc.

"Lập tức bế quan?" Bất Nhiễm nghe hắn nói, liền vẻ mặt không được tốt, nàng còn muốn tìm Nguyệt nhi để thông báo.

"Phụ thân sẽ nói với nàng, con chỉ cần chuyên tâm phá bình trướng, lúc xuất quan là cả nhà chúng ta đoàn tụ, cũng là lúc đại hôn của con và Tuyết Nguyệt cử hành." Bạc Cô Lữ nhìn nàng liền biết nàng muốn cái gì, hắn không khỏi hạ mềm giọng nói với nàng, dùng gia đình đoàn tụ và đại hôn đánh vào tâm nàng.

"Vậy phụ thân nói với nàng, chờ con trở ra con sẽ dùng đại kiệu để đón nàng về làm thê tử." Bất Nhiễm nghe hắn lời nói liền động dung, đến lúc đó nàng có thể cho cả thiên hạ này biết Tuyết Nguyệt là nữ nhân của nàng, muốn cả thiên hạ này ngưỡng mộ Tuyết Nguyệt được gả cho một tuyệt thế thiên tài!

"Được, phụ thân sẽ chuyển lời tới con dâu." Bạc Cô Lữ cười thật chân thành.

Bất Nhiễm nhấc chân bước vào căn phòng, vững vàng đi lên ngồi xếp bằng trên Đoạn Băng Thạch, nàng vừa ngồi xuống hàn khí liền tỏa ra lợi hại, che phủ luôn căn phòng, thân ảnh nàng cũng dần mờ ảo.

Bạc Cô Lữ đến lúc này cũng cởi bỏ lớp ngụy trang, sắc mặt cũng trở nên âm trầm đáng sợ, chỉ là khóe môi hắn cười trào phúng, ánh mắt cũng tràn ngập khinh thường.

Nhiễm nhi, sau này con sẽ biết phụ thân việc làm là vô cùng đúng!

Rời xa nàng con mới tu thành chính quả trở thành Chân Quân duy nhất trên thế gian, trở thành truyền kỳ của Lục Quốc, được thiên hạ mãi mãi kính ngưỡng!

Bạc Cô Lữ đứng bất động nửa canh giờ, đến khi hàn khí tụ lại điểm xung quanh thân thể Bất Nhiễm, hắn tay vận nội công đánh vào dấu ấn to bên vách đá.

Kình...

Một trận rung động xảy ra, tấm thạch nặng ngàn cân liền từ trên hạ xuống, thành công nhốt Bất Nhiễm bên trong.

"Ha ha ha, Bạc Cô Tộc mới là chân chính cường giả thiên hạ..."

Bạc Cô Lữ cười lớn, nụ cười quỷ dị lạnh thấu tim gan, lời nói cũng cuồng vọng vô thiên.

Phía trên, Bạc Cô Mặc lo lắng tìm đông tìm tây Thiên Minh Sơn, Quân Diễm cũng một dạng, hai người là sợ Bạc Cô Lữ làm ra chuyện không tốt, tính Bất Nhiễm hai người rõ nhất, khi yêu ai là yêu đến chết đi sống lại yêu đến khắc cốt ghi tâm, lần này Bất Nhiễm yêu Tuyết Nguyệt gần như điên cuồng, chỉ sợ Bạc Cô Lữ trong lúc nhất thời ý niệm mà hại đôi uyên ương chia cắt, đến lúc đó hai phụ tử họ không chừng ta sống ngươi chết không đội trời chung với nhau...

Bạc Cô Lữ quá chấp niệm...

Bất Nhiễm cũng chấp niệm...


Nhưng hai người lý do lại khác nhau, một người vì cái chết của phụ thân mà sinh ra chấp niệm, còn một người lại vì ái tình mà chấp niệm người kia...

Đến cuối cùng sẽ dẫn đến kết quả gì? Lúc này không một ai đoán được, vì một người có thể vì chấp niệm của mình mà làm những chuyện không thể vãn hồi, rơi vào vạn kiếp bất phục...

Đào Hoa Sơn

Tuyết Nguyệt sau khi tỉnh lại không thấy Bất Nhiễm, nàng hốt hoảng đến bật khóc, nhưng khi nhớ lại Bất Nhiễm hôm nay nói đi Thiên Minh Sơn nàng mới yên tâm, nhưng trong lòng vẫn mãnh liệt dự cảm bất an, trái tim như bị một tảng đá đè nặng, khiến nàng vô cùng khó thở...

Tuyết Nguyệt ngồi ở thềm đá tại vách vực mấy canh giờ vẫn không thấy Bất Nhiễm, nàng sắc mặt cũng dần dần nhợt nhạt, trong mắt là nhung nhớ bị một tầng sương mù bao phủ.

Nàng ngồi ở Đào Hoa Sơn đợi Bất Nhiễm thật lâu, thật lâu vẫn không thấy người ấy trở về, đợi đến ngày thứ năm, ngày thứ sáu, đến lúc nàng sắp trụ không nổi, sắp kiệt sức vì đói thì một bóng trắng từ xa dần dần tới gần.

"Thật thương tâm khi đợi người yêu, nhưng đợi không được người đó trở về phải không?"

Bạc Cô Lữ đi đến gần nàng, hắn nhìn tiểu hài tử sắc mặt trắng bệch phía dưới, hai mắt đã khóc đến sưng, vẻ mặt xanh xao yếu ớt, một chút đồng tình cũng không cho nàng mà cười hỏi.

"Ông là ai?" Tuyết Nguyệt nghe vậy đầu óc mê man cũng kéo về một tia tỉnh táo, nàng nhìn hắn yếu ớt hỏi.

"Ngươi không cần biết, bổn tôn đến đây là thông báo cho ngươi một chuyện." Bạc Cô Lữ lãnh lẽo ngữ khí áp xuống người nàng, hắn lạnh băng nói.

"Từ nay về sau không cần bám theo Nhiễm nhi nữa, Nhiễm nhi có con đường của nàng, nên xin ngươi tự trọng mà tự động rời đi xa nàng, đừng bắt nàng phải đến đây đuổi ngươi!"

"A Nhiễm làm sao có thể đuổi ta? Ông nói bậy! Rốt cuộc ông là ai, ông muốn gì?" Tuyết Nguyệt không thể tin được, sắc mặt không chút huyết sắc gào lên.

"Ta là Bạc Cô Lữ, là phụ thân nàng, nàng mấy hôm nay không về thì ngươi nên hiểu, nàng là không muốn gặp ngươi, mới nhờ ta đến đây nói cho ngươi biết, nàng từ trước đến giờ chỉ xem ngươi là tiểu hài tử, nàng chỉ đùa giỡn ngươi thôi, do ngươi ngu ngốc nên tự chịu, nàng vì sao có thể vì ngươi mà vứt bỏ tương lai tiền đồ vô lượng?" Bạc Cô Lữ lạnh lẽo từng câu, từng chữ âm độc nói ra, ngữ khí ẩn chứa nồng đậm miệt thị.

"Không, không thể nào, ông nói dối! Nàng sao có thể nói những lời như vậy, ta không tin, ta muốn đi tìm nàng..." Tuyết Nguyệt nghe hắn nói, sắc mặt đã sớm như tro tàn, nước mắt không kìm được tuôn ra, nàng ôm đầu la hét lên, sau đó kích động chật vật ngồi dậy chạy đi.

"Muốn đi sao?" Bạc Cô Lữ thật nhanh bắt lấy một vai nàng, hắn âm trầm cười, tay dùng sức, Tuyết Nguyệt vai liền nghe rốp một tiếng, nàng đau đến rên một tiếng.

"Buông ra!" Tuyết Nguyệt gào thét lên, dùng nội công một chưởng xuất đi.

Bịch...

Bạc Cô Lữ tránh né, hắn cũng hoàn lại một chưởng đánh vào ngực nàng, Tuyết Nguyệt phun ra một ngụm máu, thân thể bay xa, bụng đập mạnh vào thềm đá, một âm thanh vô cùng thanh thúy vang lên.

"Nữ nhi...của ta..." Tuyết Nguyệt mặc kệ máu từ khóe miệng ào ạt chảy ra, nàng yếu ớt sờ bụng mình, ánh mắt tràn đầy tơ máu, hận ý nhìn Bạc Cô Lữ phía trước.

Bạc Cô Lữ nghe được, sắc mặt liền thay đổi, thật nhanh chạy tới bắt mạch cho nàng, vừa đụng vào mạch tượng thân thể hắn run lên, miệng không khỏi thì thào.

"Đứa nhỏ chết rồi..."






Bình Luận (0)
Comment