Lục Quốc Chi Tranh

Chương 110



"Bất Nhiễm dừng tay, không được... !!" Tuyết Nguyệt nhìn một màn trước mắt, cơn tử vong bao trùm xuống, không khí chỉ còn lại tiếng gió, nàng bỏ qua trái tim treo lên cổ họng mà hét lớn, âm thanh như gào như thét trong tuyệt vọng.

"Ha ha ha..." Nhưng đáp lại nàng chỉ là tiếng cười thanh lãnh thấu xương.

"Chủ Thượng muốn làm gì?"

Khương Lỗ cũng nhìn tới, áp bách trong không khí làm hắn run sợ chưa bao giờ có, cố gắng khó khăn hỏi Chu Liễm đang sắc mặt tái nhợt kế bên.

"Nàng muốn phá hủy Lục Quốc!" Chu Liễm thở dốc run rẩy thì thào, như trả lời Khương Lỗ, như nói cho mọi người xung quanh nghe, hắn bây giờ mới thấy cái chết đang đến gần như vậy, muốn chạy cũng không có sức lực, sắc mặt đã sớm như tro tàn.

"Cái gì!!" Không biết là ai hô lên, khiến mọi người từ thất thần trở về.

"Mọi người mau chạy, nhanh!!"

Nhạc Nhất Danh thần sắc cực kỳ khó coi, hắn xoay người đối với mọi người quát lớn.

Thanh âm vừa dứt, tất cả lập tức xử dụng khinh công chạy trối chết về Lạc Thịnh.

Trên thiên không bây giờ chỉ có Bất Nhiễm, nàng ngạo nghễ quân lâm, di thế độc lập mà đứng, mái tóc bạch kim xõa tán loạn trong không khí, hai mắt hồng mang càng ngày càng rõ, hai tay kết ấn lẩm bẩm khẩu quyết, thời gian càng trôi qua, phía trên đỉnh đầu nàng năng lượng phát ra càng lớn, thiên địa cuồn cuộn bị lực lượng tà đạo hút lấy, cả một vùng trời bạo động dữ dội, song đó sắc mặt Bất Nhiễm cũng ngày càng tái nhợt, không chút huyết sắc.

"Chạy mau Tuyết Nguyệt!" Nhạc Nhất Danh đi đến bên cạnh Tuyết Nguyệt, nhằm mục đích lôi kéo nàng chạy, nếu không sẽ không kịp, Bất Nhiễm hóa ma rồi, lần này còn đáng sợ hơn cả bốn mươi năm trước.

"Không, ta không thể bỏ mặt nàng!" Tuyết Nguyệt tận lực lắc đầu, lúc này nàng ôm ngực, nàng cảm thấy nó đau nhức, đau như bị kim đâm, bị cấu xé, khiến nàng hít thở không thông.

"Vô Song, Vũ nhi, Tiểu Vân các nàng đi mau, nhanh lên chạy càng xa càng tốt!" Lạc Bắc Thần đám người thoát khỏi trói buộc, nàng thần sắc cực kỳ ngưng trọng nhìn qua ba nữ nhân kế bên thúc giục.

"Cùng nhau đi!" Ái Lạp Tư - Ngân Vũ cũng thật nhanh bắt lấy cánh tay Lạc Bắc Thần lôi kéo.

"Đi." Tuyết Vô Song, Nguyệt Vân cũng gật đầu, dự định dùng khinh công thật nhanh thoát khỏi nơi tu la địa ngục, không có sự sống này.

"Các nàng đi trước, ta sẽ đi sau." Nhưng lúc này, Lạc Bắc Thần rút ra bàn tay lùi ra sau nửa bước, nghiêm mặt nói với ba người.


"Ngươi muốn làm gì!!" Ái Lạp Tư - Ngân Vũ thật nhanh bắt được vấn đề, tức giận nhìn Lạc Bắc Thần chất vấn.

"Nàng là cô cô của ta, ta không thể không quản." Lạc Bắc Thần xoay người, thở dài nhìn Bất Nhiễm phía trước lẩm bẩm, ba năm trước ở Chu Thục, tờ giấy nàng đọc đêm đấu với Khương Lỗ, là tất cả điều tra về vụ việc bốn mươi năm trước xảy ra có liên quan tới cái chết của cô cô, nàng cảm thấy đau đớn, khổ sở và hận, vì cái gì ông trời lại ép cô cô nàng tới bước đường này, nếu cho cô cô cơ hội sống lại, vì sao không cho người một cuộc sống an ổn, bình yên chứ?

"Vậy, Vô Song ở lại với ngươi." Tuyết Vô Song không có thần sắc hốt hoảng như hai người kia, nàng chỉ mỉm cười dịu dàng nói.

Nơi nào có Lạc Bắc Thần nơi đó có Tuyết Vô Song, ngươi muốn làm gì ta cũng sẽ bồi cùng ngươi...

"Chúng ta cũng sẽ." Ái Lạp Tư - Ngân Vũ, Nguyệt Vân cũng hiểu ra, lập tức gật đầu thâm tình nói.

"Các nàng ở lại làm gì, lập tức mau rời khỏi đây!!" Lạc Bắc Thần nghe vậy, dù trong lòng là ngọt ngào, ấm áp, nhưng nàng không dám cá cược, tuyệt không muốn nữ nhân của mình bị cuốn vào những nguy cảnh thập tử nhất sinh như lúc này, tuyệt đối sẽ không!

"Nếu muốn đi thì cùng đi!!" Ái Lạp Tư - Ngân Vũ nghiêm giọng không chừa đường cho nàng thương lượng, ánh mắt gắt gao hướng Lạc Bắc Thần trách cứ.

Lạc Bắc Thần nhìn ba nữ nhân đang nhìn mình không cho nàng cự tuyệt, bất đắc dĩ Lạc Bắc Thần ra tay điểm huyệt của ba người.

"Lạc Bắc Thần! Ngươi..."

"A Thần..."

Ba âm thanh hoảng hốt lập tức theo động tác của nàng mà vang lên, Ái Lạp Tư - Ngân Vũ hai mắt đỏ lên, Tuyết Vô Song, Nguyệt Vân nước mắt đều đã rơi dài xuống.

"Ta còn muốn chịu trách nhiệm một kiếp này với các nàng, nên dù Diêm Vương muốn mạng của ta, ta cũng sẽ vì các nàng mà nghịch thiên sống dậy, nên đừng khóc có được không, Lạc Bắc Thần ta đời này sinh tử, ngoài các nàng ra cũng không ai có tư cách định đoạt!"

Lạc Bắc Thần thanh âm nhu tình vang lên giữa nơi khắc nghiệt như lúc này, trái lại không cảm thấy hoang đường mà vô cùng hòa hợp, làm cho tâm trạng ba nữ nhân đang phập phồng cũng dần dần ổn định lại, ba người mím môi nhìn Lạc Bắc Thần mỉm cười, nụ cười như gió xuân thổi nhẹ làm lay động cả trái tim, ấm áp đến thâm tình, ngấm vào tận sâu trong xương cốt, hòa tan vào người.

"Độc Tôn, Lệnh Quân, Lưu Trúc, biểu tỷ, biểu ca, Viện Sinh cùng Tứ Sát Vệ, mau mang các nàng rời đi, ta sẽ theo sau." Lạc Bắc Thần thật nhanh thu hồi nhu tình, biểu cảm trở nên uy nghiêm nhìn bọn người phía sau, lạnh giọng phân phó.

"Thuộc hạ tuân mệnh." Lệnh Quân, Viện Sinh, Lưu Trúc, Tứ Sát Vệ lập tức chấp mệnh, Độc Tôn, Tĩnh Sương, Tĩnh Dương cũng gật đầu, hắn đi đến nắm lấy vai Ngân Vũ đang muốn phản bác thật nhanh lao đi về Lạc Thịnh.

Tuyết Vô Song, Nguyệt Vân bị Lệnh Quân, Lưu Trúc và Bạc Cô tỷ đệ mang đi, nước mắt các nàng rơi xuống, nhuộm ướt tấm dung nhan mỹ lệ.

"Vô Song chờ ngươi, đừng thất hứa..."

Giọng nói vẫn mềm mại như ngày nào, nàng luôn như vậy một giọng điệu ôn nhu, dịu dàng trong trẻo, làm Lạc Bắc Thần dù kiếp trước hay kiếp này đều luân hãm vào trầm luân.

"Tuyết Nguyệt!!"

Nhạc Nhất Danh đang chống đỡ lực lượng đánh tới, thì thấy thân ảnh của Tuyết Nguyệt không biết sống chết, mà bay về hướng Bất Nhiễm đang hóa ma, hắn không khỏi cả kinh hô lớn.

"Bất Nhiễm, ngươi hận là ta, ta chết là được, đừng gây sát nghiệt nữa!" Tuyết Nguyệt phóng người lên, nhìn dung nhan của Bất Nhiễm càng ngày càng gần, nhu hòa nói, trong đó mang theo ngàn vạn bất lực khẩn cầu.

"Không, không, là cả thiên hạ này phụ ta, người phụ ta tất cả đều phải chết!!" Bất Nhiễm khóe môi nhấc lên nụ cười lạnh thấu xương, nàng mấp máy môi phun ra từng chữ một vang vọng thiên địa, từng câu chữ một như giày vò, như lăn trì, khiến ngươi giãy giụa, khiến ngươi ngạt thở, sợ hãi đến cực điểm.

"Đừng, dừng tay đi, đừng như vậy nữa được không? Là ta nợ ngươi, ta sai rồi, ngươi muốn gì ta cũng bằng lòng..." Tuyết Nguyệt đến gần Bất Nhiễm, cầm lấy bàn tay của nàng, bàn tay rất lạnh, lạnh đến cả xương cốt của nàng như muốn đông cứng thành băng, Tuyết Nguyệt cố dùng hai tay mình chà xát sưởi ấm cho nàng, trái tim không biết có phải bởi vì lạnh lẽo mà đau xót, hay là vì bản năng mà đau lòng cho người trước mặt, nàng tất cả đều không rõ.

"Câu này bốn mươi năm trước, ta nằm mơ cũng muốn nghe ngươi nói, nhưng lúc đó ngươi lại không nói dù chỉ nửa chữ, đến hôm nay kết cục này ngươi mới chịu nói ra, ngươi có thấy đã quá muộn rồi không?" Bất Nhiễm mặc cho nàng cầm tay mình, nàng nghe được lời nói thì trào phúng cười lạnh, không khách khí chế giễu lại, ngữ điệu dù bỡn cợt nhưng vô cùng thê lương.

"Ta xin lỗi, ta không nhớ gì cả..." Tuyết Nguyệt nức nở, đầu tựa vào vai Bất Nhiễm, hai tay ôm thân thể lạnh lẽo không một chút độ ấm của nàng, run rẩy nói.

"Đã trễ rồi." Bất Nhiễm trào phúng cười nói đã trễ, tay cũng mạnh mẽ đẩy ra Tuyết Nguyệt.

Tuyết Nguyệt bất ngờ bị đẩy mà không vận khinh công, lập tức rơi xuống dưới.

"Tuyết Nguyệt!" Nhạc Nhất Danh cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng rơi xuống, mà không làm gì được.

"Tuyết Nguyệt!!"

Lúc này, một âm thanh như gào thét vang lên giữa bầu trời âm u, Phượng Kính từ xa dùng khinh công đuổi tới, hắn lao xuống vực, mục đích để tiếp Tuyết Nguyệt.

Bất Nhiễm thu hồi cánh tay giữa không trung, hai mắt rũ xuống không thấy được tâm tình, chỉ là khóe môi đắng chát nụ cười được nhấc lên.

"Yêu nữ? Ngươi vẫn chưa chết!!" Cũng lúc này, bốn lão nhân tóc bạc trắng chạy tới, nhìn thấy Bất Nhiễm cau mày quát lên, bốn người đến khi cách xa hơn chục trượng mới dừng lại.


"Các ngươi vẫn còn sống, làm sao ta chết được?" Bất Nhiễm nhìn bốn lão nhân trước mắt cũng không làm ra biểu tình, chỉ châm biếm nói lại, khóe môi mang theo nụ cười quyến rũ nhưng lạnh thấu xương, dường như có thể đông chết một sinh vật nào đó ngay tức khắc.

Nàng vừa dứt lời, nguồn năng lượng phía trên bắn ra bốn tia hàn quang về phía trước, đánh thẳng tới bốn lão nhân.

Oanh Oanh!!

Bốn người cũng không thua kém, tung chưởng đánh trả, hai chiêu thức va nhau tạo ra chấn động, uy lực tản ra thổi quét cả thiên địa.

Bốn lão nhân lùi ra sau chục trượng mới đứng vững. Nhạc Nhất Danh thì đã từ lâu lôi Lạc Bắc Thần tránh khỏi vòng chiến.

"Hừ! Bị phế kinh mạch, cắt gân chân gân tay, quăng xuống vực Thiên Minh Sơn, mà ngươi vẫn còn sống trở lại, thật khiến cho bọn ta ngoài ý muốn." Đến khi bụi cát tan đi, Ngao Dực lão nhân phất tay hừ lạnh nói.

Bọn họ chính là Tứ Đại Thiên Tôn trấn giữ Lục Quốc, bốn người chỉ ra tay với những người như Bất Nhiễm lạc vào ma đạo, còn về tranh quyền đoạt vị thì tuyệt không nhúng tay.

Ngao Dực ngoài mặt nhìn Bất Nhiễm hừ lạnh, nhưng trong lòng lại không như vậy, hắn không biết hơn ba mươi năm này nữ tử trước mặt đã trải qua những gì để thay da đổi thịt hoàn toàn, bất đồng thật lớn với lúc trước, nếu không phải hắn từng thấy nàng lúc còn trẻ, thì chắc chắn sẽ nhận không ra.

"Cũng nhờ các ngươi ban ân thôi." Bất Nhiễm câu môi cười khẽ, thân thể lả lướt giữa không trung, phong tao yêu dã đến mười phần.

"Các ngươi xem..."

Một trong bốn người sắc mặt đại biến hô lên, lập tức lực chú ý tất cả đều dồn lên đỉnh đầu Bất Nhiễm, chỉ thấy nhiều đạo ánh sáng cuộn tròn tạo thành một vòng ánh sáng, dần dần bành trướng, mỗi tức trôi qua không khí cũng mang theo áp bách ngàn cân dồn xuống từng người một, mặt đất phía dưới nháy mắt bạo khởi rung động mãnh liệt.

"Không được để thứ này hình thành, mau bày trận!!"

Ngao Dực sắc mặt hoảng sợ mà cả kinh, hắn hô lên với ba người bên cạnh, sau đó đạp không phóng lên cao, ba người kia cũng theo đông tây nam bắc mà đứng bao vây Bất Nhiễm bên trong, đồng thời tay nhỏ máu, ầm ầm thả ấn vẽ loạn trên không, phía trên dần dần hiện lên một vòng tròn hoa văn nhốt lại Bất Nhiếm, bên dưới hoa văn tinh tế mỹ lệ thoáng hiện rồi mờ rồi hiện, lặp đi lặp lại đến khi màu sắc thật đậm, chiếu sáng Bất Nhiễm và cả bốn người, bầu trời trung tâm nháy mắt như được đặt một viên minh châu rọi sáng một vùng.

"Không được, trận này không thể khởi động, các ngươi muốn đánh đến nàng hồn phi phách tán sao!!"

Giọng nói lạnh như băng của Nhạc Nhất Danh truyền đến.

"Yêu nữ như nàng nên có kết cục này!" Ngao Dực lạnh lẽo nói, trên tay không lưu tình dùng lực, thúc giục trận pháp.

"Ha ha ha, muốn giết ta thì bọn ngươi cũng nên bồi theo!" Bất Nhiễm lau khóe miệng rỉ máu, nàng mỉm cười vô cùng quyến rũ, nụ cười phi thường đẹp, đẹp như dung mạo của nàng, đáng tiếc là nó lại lạnh lẽo như lòng của nàng vậy, lạnh lẽo đến một tia độ ấm cũng không.

"Ngông cuồng! Hôm nay bổn tôn sẽ cho ngươi đời đời kiếp kiếp không thể siêu sinh!" Ngao Dực cười vô cùng âm lãnh, song đó tốc độ trên tay cũng tăng lên, nhanh đến làm người không biết hắn đang làm gì.

"Hừ!! Muốn giết cô cô của Bạc Cô Thần ta cũng phải xem các ngươi có bản lĩnh đó không đã!!"

Vào lúc này đây, lại một âm thanh mang theo cực điểm hàn ý vang lên, làm mấy người ở đây không khỏi ngây người sửng sốt, nhất là Bất Nhiễm.

"Đây không phải chuyện ngươi có thể quản!" Ngao Dực thủ ấn trên tay thả chậm, hắn xoay đầu nhìn đến Lạc Bắc Thần ngây người trong chốc lát, lên tiếng cảnh cáo.

"Vậy, người của Bạc Cô Thị các ngươi có quyền định đoạt sinh tử sao?" Lạc Bắc Thần ở bên dưới, nụ cười châm biếm nhìn hắn.

"Đừng quan tâm hắn, mau chóng hoàn thành trận." Ngạo Dực chỉ lạnh lẽo nhìn Lạc Bắc Thần, thật lâu hắn mới dời tầm mắt qua ba người đang giận mặt xanh tím, nhắc nhở.

"Thần nhi, con muốn làm gì?" Nhạc Nhất Danh bắt lấy cánh tay của Lạc Bắc Thần, lo lắng hỏi.

"Cứu cô cô." Lạc Bắc Thần thản nhiên đáp, sau đó cho sư phụ mình ánh mắt an tâm.

"Lại thêm một tên nhóc ngông cuồng, muốn cứu nàng trừ khi Bạc Cô Lữ và Huyết Bất Sát đến đây, còn lại chỉ là có thể chôn cùng!" Ngao Dực nghe Lạc Bắc Thần nói như nghe chuyện cười nhân gian, hắn không khỏi cười nhìn nàng bằng ánh mắt khinh miệt.

"Vậy sao? Ta nghe nhân gian tương truyền Tứ Đại Thiên Tôn là người hiểu đạo lý nho nhã thần tiên sống gì đó, lại không ngờ được người bọn họ ca tụng chỉ là đám thần côn không hơn không kém!" Lạc Bắc Thần che miệng cười khẽ, lời nói mang theo than thở, châm biếm vang lên.

"Phốc ha ha!" Bất Nhiễm bên trong đại trận nghe chất chi của mình lời nói, không khỏi phốc xuy cười ra tiếng, quả là nữ nhi của Mặc nhi, thật giống nàng a.

"Ngươi..." Bốn người mặt mày tái mét, ánh mắt như mang đao lạnh lẽo nhìn Lạc Bắc Thần phía dưới, Ngao Dực thần sắc trầm xuống âm độ không nói lời nào, chỉ là động tác trên tay nhanh lên gấp bội, hắn cắn đầu lưỡi phun máu vào trận, để trận mở rộng, uy lực cũng dần tăng lên.

"Muốn mở đại trận sao? Vọng tưởng!" Lạc Bắc Thần cười lạnh nhìn bốn người muốn nhốt thêm cả mình.

"Con là muốn..." Nhạc Nhất Danh đến giờ mới ngộ ra, Lạc Bắc Thần là muốn dùng Tam Vũ Huyền Thiên chấn nhiếp đại trận và ma công đã hình thành của Bất Nhiễm, hắn chỉ nghe đồn đãi thứ vũ khí truyền thuyết này, nhưng chưa tận mắt chứng kiến uy lực thật sự, bây giờ có lẽ rất nhanh sẽ thấy.

Lạc Bắc Thần gật đầu, sau đó nhún người phóng lên cao, nàng xoay ba vòng trên không, ba luồng ánh sáng sắc bén cũng theo cơ thể nàng bay ra.


Phù phù...

Bạc Huyền Đao

Bạc Băng Kiếm

Ngọc Ly Cung

Tam Vũ Huyền Thiên

Tam Thiên Thánh Khí

Ngạo Nghễ Xuất Thế

Chấp Nhiếp Tứ Phương!

"Tại sao có thể!! Tam Vũ Huyền Thiên!!" Ngao Dực nhìn Tam Thánh Khí đã nhập trận, khiến hắn một trận kinh hãi sợ run.

"Cái gì!" Ba người kia cũng cả kinh trợn tròn mắt.

Lạc Bắc Thần không biết từ lúc nào đã bay lên cao phía trên, nàng đối mặt với lực lượng thiên địa dồn dập đánh tới, mà không biến sắc, Bạc Huyền Đao, Bạc Băng Kiếm, Ngọc Ly Cung ở thiên không xoay tròn.

Rầm! Xẹt xẹt!!

Lúc này, bầu trời chiếu sáng lên một vùng, những tia lửa ngày càng giăng đầy bầu trời âm u, lôi sấm rền vang đánh rầm rầm liên tiếp không dứt.

Tam Vũ Huyền Thiên phía trên bắn ra hàn quang kinh diễm, Lạc Bắc Thần trên tay kết thủ ấn, ba thánh khí liền run lên, bắt đầu xảy ra dị tượng, bầu trời dần dần thay đổi mà sáng lên như ban ngày, mây đen tan biến trở lại quang minh, nhưng thiên địa năng lượng cuồn cuộn không dứt mà bị Tam Vũ Huyền Thiên hút lấy, hàn quang ngày càng đại thịnh, mặc kệ tà đạo chiêu thức của Bất Nhiễm hay đại trận của Tứ Đại Thiên Tôn, tất cả đều bị phá hoàn toàn, biến mất trước mặt bọn họ, mà hoàn thành phá giải nguy cơ đã là một ngày hôm sau.

Nhưng! Nhìn đi...

Bên trong Tam Vũ Huyền Thiên, nguồn năng lượng bao bọc bên trong, nay đã tách ra thành hai bên chèn ép dữ dội lẫn nhau, một hoàng một hắc cuốn lấy nhau ta sống ngươi chết!

Phanh!!

Năng lượng khếch tán, rơi xuống mấy đạo hàn quang bắn đi thật xa, chỉ nghe phanh phanh năm sáu tiếng, dù rất xa nhưng thanh âm như muốn rung chuyển trời đất, bầu trời lại lần nữa móp méo biến dạng.

Một bên âm u, không khí quanh quẩn chết chóc tử khí, một bên quang minh bao lấy, thiên địa hài hòa.

Dị tượng làm người người khiếp sợ, ngay cả Tứ Đại Thiên Tôn, Nhạc Nhất Danh cũng không biết chuyện quái lạ gì đang xảy ra. Lạc Bắc Thần càng không, nàng vì giữ vững thánh khí nên sắc mặt lúc này đã tái nhợt như bị rút máu, biểu tình khiếp sợ khó che giấu.

"Ha ha ha... Phồn Âm Ấn cùng Tam Vũ Huyền Thiên đồng thời xuất thế, Lục Quốc diệt vong đến rồi!!"

Lúc này, tiếng cười thanh lãnh quỷ dị làm mọi người bừng tỉnh khỏi đại mộng, chỉ thấy phía âm u bên kia Bất Nhiễm hai mắt mang theo hồng mang, giữa mi tâm ấn ký hiện ra rõ rệt, trước mặt nàng đang lơ lửng một hộp vuông tà khí màu đen, bên trong cứ một tức lại tỏa ra hắc khí lượn lờ. Đối với thứ này, Lạc Bắc Thần không biết nhưng Tứ Đại Thiên Tôn cùng Nhạc Nhất Danh đều không thể không biết!

"Phồn! Âm! Ấn!!"

Đại vật tà đạo trong truyền thuyết Phồn Âm Ấn!!






Bình Luận (0)
Comment