Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 319


Ánh trăng từ một bên chiếu vào, chiếu sáng nửa bên gò má của hắn, mắt hoa đào tràn ngập dịu dàng vui vẻ nhìn nàng chăm chú, so với sao còn sáng ngời hơn.

Hắn quả thực rất đẹp mắt.

Ngưng Hương lần đầu tiên không sợ ánh mắt của hắn, mà lại bị mê hoạc làm cho ngơ ngẩn, kinh ngạc nhìn hắn, nhìn nam nhân nàng thích.

Bộ dáng này của nàng vừa đẹp lại vừa ngoan ngoãn, Lục Thành động tình, tất cả vui vẻ trong mắt đều hóa thành khát vọng, cánh tay đỡ eo nàng dần dần siết chặt, đầu cũng hạ thấp xuống.

Ngưng Hương nhắm mắt lại, môi đỏ mọng khẽ mở.

Bị hắn ngậm lấy.

Có lẽ là ánh trăng quá đẹp, cũng có thể là bầu không khí quá tốt khiến nàng nhu thuận, lần này Lục Thành phá lệ từng chút từng chút dịu dàng nếm môi nàng, mỗi một chỗ hắn đều hôn qua, Ngưng Hương đắm chìm trong đó, thuận theo bản năng kiễng chân, bấu víu đầu vai hắn.

Tay của hắn đang ở eo nàng, đương nhiên phát hiện nàng không biết đủ.


Xác thực là không đủ, cho nên muốn càng nhiều.

Thời điểm nàng không muốn Lục Thành đều nhất định theo ý nàng, nhưng hiện tại nàng lại muốn như vậy, Lục Thành sao có thể cự tuyệt?Khát vọng hoang dã lập tức chọc thủng ánh trăng yếu ớt làm rào cản, Lục Thành dùng sức đẩy nàng lui về phía sau, nghiêng đầu hôn thật sâu, thân thể hạ thấp xuống, hai tay cùng lúc xông vào nàng áo, như hai cây đuốc muốn bùng cháy lên, một ngón tay chính là một ngọn lửa.

Nhưng giới hạn này Ngưng Hương chưa tiếp nhận được.

Trước kia hắn làm cái gì cũng đều là cách xiêm y, hôm nay là thò vào trong.

Nàng cầm lấy cánh tay hắn, dùng sức hạ thấp xuống, cầu xin hắn lấy ra.

"Hương Nhi! " Lục Thành chống đỡ trên vai nàng, kéo bàn tay nhỏ bé của nàng ra, hướng chỗ thấp của hắn chạm vào, "Hương Nhi, ta khó chịu! "Ngưng Hương vừa chạm vào lập tức rụt lui, hoảng hốt khó xử nhìn ra đầu ngõ, nàng run sợ nhắc nhở: "Lục Thành, chàng, Đại bá mẫu còn đang đợi ta trở về, chàng không sợ ta tức giận, cũng không sợ bà tức giận sao?"Động tác Lục Thành lập tức ngừng lại.

Ngưng Hương nhân cơ hội dùng hết tất cả khí lực chạy ra ngoài, trốn đến chỗ ánh trăng chiếu không đến mới hoảng loạn sửa sang lại quần áo.

Lục Thành không đuổi theo, cái trán dựa vào vách tường, cưỡng ép mình phải nhanh chóng bình phục lại.

Hoa đăng treo đầy trên đường.

Từ Thu Nhi nhìn huynh trưởng sau lưng, lại nhìn Quản Bình mặt không chút thay đổi đang ngắm đèn, thoắt cái diệu kế xuất hiện, nàng làm bộ ngáp một cái, ôm lấy cánh tay mẫu thân nói: "Nương, con mệt quá, chúng ta đi trước đi.

" Nói xong hắt hơi một cái, cái trán cọ xát lên tay mẫu thân, "Nương, con lạnh! ""Kêu con mặc thêm một bộ xiêm y thì không chịu.

" Lý thị nhẹ giọng quở trách một câu, nhưng bà cũng đau lòng cho nữ nhi, đành ôm tiểu cô nương vào lòng, ngước đầu nhìn về hướng xa xa.

Sao lâu như vậy mà Lục Thành vẫn chưa đem cháu gái trả lại?Từ Thu Nhi hướng về huynh trưởng cho một cái liếc mắt khó có thể phát hiện, nàng mềm giọng thương lượng: "Nương, hay để đại ca cùng Quản tỷ tỷ đứng đây đợi tỷ tỷ đi, chúng ta về trước, con quả thật đứng không nổi nữa, muốn về nằm trong ổ chăn ngủ.

"Lý thị ôm nữ nhi, mặt hiện lên vẻ khó xử.


Từ Hòe hiểu rõ nỗi khổ tâm của muội muội, hắn nhìn Quản Bình bên kia rồi bước tới khuyên mẫu thân, "Nương, nương cùng muội muội về trước đi, Hương Nhi trở lại chúng con lập tức về nhà liền, thân thể muội muội quan trọng hơn, thời tiết vào thu vốn dễ bị nhiễm lạnh.

"Bây giờ trở về thì trên đường còn nhiều người, không cần lo lắng gặp chuyện không may.

Lý thị còn muốn chờ một chút, nhưng thấy nữ nhi đã không chịu nổi làm nũng cầu xin quá lâu, nghĩ đến Lục Thành cùng cháu gái có lẽ lúc này còn đang nói lời ngon ngọt dỗ dành, Lý thị do dự một chút, quyết định để Lục Thành chiếm tiện nghi thêm một lát, ánh mắt bà xẹt qua nhi tử, nhìn về phía Quản Bình, "Quản cô nương có mệt không? Mệt thì theo chúng ta trở về đi.

"Huynh muội Từ Hòe nhất thời giật thót tim.

Quản Bình quét mắt qua Từ Hòe đang nắm chặt quả đấm, liên tưởng tới Từ Thu Nhi dị thường, nàng mơ hồ đoán được điều gì đó.

Chẳng lẽ Từ Hòe còn muốn thử một lần nữa?Quản Bình đột nhiên có chút tò mò.

Nàng thật muốn biết Từ Hòe sẽ nói thế nào sau khi bị nàng cự tuyệt một lần.

"Mọi người đều về trước đi, một mình cháu chờ Ngưng Hương là được rồi.

" Quản Bình bình tĩnh nói.

Một câu nói ngắn ngủi vậy mà như là một tảng đá lớn không chút lưu tình đập trúng tim Từ Hòe đang nhảy loạn.


Thì ra nàng vẫn không muốn ở riêng với hắn.

Lời nói còn chưa nói ra miệng đã biết đáp án.

Từ Hòe cố nén mới không xoay người đưa lưng về phía nàng.

Lý thị lập tức bác bỏ, nhìn Quản Bình nói: "Một cô nương như cháu sao có thể đứng chờ một mình, hay như vậy đi, chúng ta về trước, hai người các con ở lại cùng nhau chờ Hương Nhi, nhưng phải nhanh lên đó.

"Quản Bình vuốt cằm không cự tuyệt nữa.

Từ Hòe hơi dễ chịu hơn chút, đứng yên tại chỗ đưa mắt nhìn mẫu thân dẫn muội muội rời đi.

.

Bình Luận (0)
Comment