Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 100 - Truyền Thuyết Cơm Chùa Vương

Hồng Tinh Ứng giận dữ:

- Đánh thì đanh, ai sợ...

Hắn còn chưa nói xong đã bị một hắc ảnh đánh lên bụng, cả người đau đến giống như con tôm luộc, co quắp lăn lộn ở trên mặt đất.

Bùi Miên Mạn thổi thổi nắm đấm, lạnh lùng nói:

- Tứ phẩm cũng chưa tới, cũng không biết ở đâu ra dũng khí, đến lượt hai ngươi!

Sắc mặt Viên Văn Đống tái nhợt, thầm mắng Hồng Tinh Ứng não tàn, hắn biết bây giờ toàn trường đều nhìn, nếu ba đánh một còn sợ, như vậy mất mặt còn đâu:

- Bùi Miên Mạn, ngươi đừng khinh người quá đáng, phải biết ta cũng là Ngũ phẩm!

Nói xong hai tay của hắn bắt đầu lấp lóe kim quang, từng thanh kiếm từ trong vỏ kiếm của người xung quanh bay ra, quay ở xung quanh hắn, nhìn rất có uy thế.

- Họ Viên đột phá Ngũ phẩm rồi? Còn tưởng hắn vẫn Tứ phẩm đỉnh phong.

- Gia hỏa này giấu rất sâu, không biết chuẩn bị âm ai đây, may mắn hôm nay bạo lộ ra.

- Lần này có trò hay để nhìn, các ngươi cảm thấy ai sẽ thắng?

- Đương nhiên là nữ thần của chúng ta.

- Vậy thì chưa hẳn, Diệp Thần Lương kia cũng không phải xoàng xĩnh, bọn hắn hai đánh một, chỉ sợ Bùi tiểu thư sẽ chịu thiệt.

...

Nghe người xung quanh nghị luận, Diệp Thần Lương cũng vận khí, trên người mắt trần có thể thấy ngưng tụ một tầng vật chất trong suốt như mai rùa.

Tổ An âm thầm kinh hãi, Diệp Thần Lương là nguyên khí hóa khải, bao phủ toàn thân, hiển nhiên hắn đã Tam phẩm đại viên mãn, mà Viên Văn Đống hẳn vận dụng lực lượng nguyên tố, chẳng lẽ đây là điều khiển kim loại? Giống như Magneto nhỉ.

Hắn âm thầm suy nghĩ, hai gia hỏa này bất kể là ai, chính diện giao phong hắn đều đánh không lại, trừ khi vận dụng Đại Phong phối hợp Dao Găm Có Độc, có lẽ còn có một tia hi vọng.

Viên Văn Đống biết đạo lý đánh đòn phủ đầu, thế là vung tay lên, hơn mười thanh trường kiếm trực tiếp công kích Bùi Miên Mạn, Diệp Thần Lương phảng phất như tâm hữu linh tê, giống như đạn pháo đi theo đằng sau những trường kiếm kia đánh tới.

Dù thần kinh của Tổ An vững chắc cũng không nhịn được lo lắng thay Bùi Miên Mạn, chỉ thấy vẻ mặt nàng lạnh lùng, một ngọn lửa màu đen giống như thần long từ dưới chân vây quanh thân thể nàng, những trường kiếm kia đụng vào Hắc Viêm, liền lấy tốc độ cực nhanh biến mất không thấy gì nữa.

Cuối cùng chỉ còn lại Diệp Thần Lương đần độn đánh tới đối phương.

Mắt thấy mấy chục thanh lợi kiếm bọc lấy nguyên khí bị luyện hóa, Diệp Thần Lương hồn phi phách tán, Hắc Viêm của đối phương ngay cả sắt cũng có thể hòa tan, thân thể phàm thai của hắn đi lên chịu không phải chết sao?

Nhưng lúc trước hắn căn bản không ngờ kiếm của Viên Văn Đống sẽ vô dụng như vậy, tảng đá ném vào trong nước còn có tiếng vang, nhiều bảo kiếm như vậy nói không có liền không có?

Chờ hắn kịp phản ứng đã không kịp thắng, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình lao về phía Hắc Viêm.

Đúng lúc này, giữa hai người bỗng nhiên xuất hiện một trung niên nhân đầu Địa Trung Hải, một tay chộp lấy đầu của hắn, giúp hắn ngừng lại.

- Chỉ là một Tam phẩm cũng dám ra tay với Ngũ phẩm, những năm này ngươi học đều học ở trên thân chó sao?

Trung niên đầu hói kia chửi ầm lên, sau đó cũng trừng Bùi Miên Mạn.

- Còn ngươi nữa, đồng môn với nhau, cần hạ thủ ác như vậy sao?

Bùi Miên Mạn thu hồi Hắc Viêm trên người:

- Ta đứng ở chỗ này không nhúc nhích, chính hắn muốn vọt qua tìm cái chết, ta có biện pháp nào chứ.

Nói xong không nhìn thầy chủ nhiệm nghiêm khắc kia, quay người rời đi.

Vừa rồi mọi người tận mắt thấy bản lĩnh của nàng, đều sợ hãi tự động tránh ra một con đường.

Tổ An âm thầm tắc lưỡi, may mắn tối hôm qua Bùi Miên Mạn không có sử dụng lực lượng nguyên tố, nếu không mình chẳng phải giống như những bảo kiếm kia, bị hòa tan rồi? Phú Bà Khoái Lạc Cước ngưu bức nữa, cũng không có khả năng đốt thành tro còn có thể bảo trụ tính mạng chứ?

Lỗ Đức nhìn bóng lưng của Bùi Miên Mạn một chút, cũng không nói cái gì, xoay đầu lại nhìn Diệp Thần Lương lại là khuôn mặt khác:

- Là các ngươi đang nháo sự đúng không?

Diệp Thần Lương kinh hồn táng đảm, vội vàng chỉ vào Tổ An:

- Lão sư, không phải ta, là hắn đang nháo sự!

Lỗ Đức nhíu mày quay đầu nhìn về phía Tổ An:

- Là ngươi?

Tổ An giang tay ra:

- Từ đầu tới cuối ta đều đứng ở nơi này không động, là bọn hắn nhảy nhót gây chuyện, không tin ngươi có thể hỏi những người xung quanh.

Người xung quanh nhao nhao phụ họa, nếu như ngay từ đầu, mọi người còn rất ghét gia hỏa ăn bám này, nhưng tận mắt nhìn đến hắn cơm chùa ăn có thể ăn tới cảnh giới này, trong Hồng Nhan Lục có bốn người phát sinh quan hệ với hắn, trong đó còn có Sở Sơ Nhan và Bùi Miên Mạn, mọi người đối với hắn chỉ còn lại bội phục và kính ngưỡng, ước gì hắn có thể dạy một chiêu nửa thức.

Tổ An không biết, mấy chục năm sau trong học viện còn lưu truyền thần thoại “cơm chùa vương” của hắn, một phần khác thậm chí không muốn gọi thẳng tên, mà dùng “nam nhân kia” để diễn tả sùng kính trong lòng mình.

Thấy các học sinh nhao nhao xác nhận, sắc mặt của Lỗ Đức phát lạnh, tay cầm thước đập Diệp Thần Lương một trận:

- Đã sớm nghe nói ngươi ở trong trường kéo bè kết phái ức hiếp nhỏ yếu, tới tới tới, hôm nay lão sư để ngươi biết cái gì gọi là lấy đức phục người!

Thước trong tay Lỗ Đức còn đáng sợ hơn Trường Tiên Rên Rỉ của Sở Hoàn Chiêu, đánh cho Diệp Thần Lương kêu rên liên hồi, trong lòng của hắn cực kì ủy khuất, rõ ràng Viên Văn Đống mới là chủ lực, sao lại đánh một mình ta.

Bất quá lời này hắn không dám nói ra, Viên Văn Đống kia nhìn như phong độ nhẹ nhàng, kì thực vô cùng tàn nhẫn, bây giờ lại đột phá Ngũ phẩm, không phải hắn có thể đắc tội nổi.

Lời editor: Tặng code giảm giá 30% khi mua tất cả các chương LĐKT: 48425871

Bình Luận (0)
Comment